Tham gia hành động lần này có các bạn học: thần tộc Tất Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An Tĩnh, Huyết tộc Cừu Tranh, Lô Thực, Ưng tộc Ngụy Anh Vân, hàng ma sư Mẫn Lệ, Âm Phàm Hạo, Long Lập Hào, Mang Tuấn còn cả Cừu Hoa, Lam Băng, Hạ Bồi, thêm Nghiêm Cẩn là 14 người.
Lúc Nghiêm Lạc đến văn phòng thì bọn họ đang mặc đồ, đeo các trang thiết bị, vũ khí cần thiết. Bời vì là nằm vùng nên đều mặc quần áo hàng ngày, áo chống đạn cũng là siêu mỏng. Happy đang dặn dò bọn họ đừng liều mạng, thấy đạn thì phải trốn, không nên dùng mạng nhỏ của mình để thí nghiệm độ bền của áo chống đạn.
Nghiêm Lạc đi đến bên kia, dùng máy tính, mở hình ảnh ra, đó là bản đồ địa hình trường học Ánh Dương mà bọn họ vừa xử lý. Anh chỉ vào bản đồ, nhanh chóng phân nhiệm vụ:
- Đầu tiên các em ở thần tộc vào, các em có thể di chuyển nhanh, không dễ bị phát hiện. Dung Hiên đến hội trường, A Tĩnh đến kí túc xá, Mặc Ngôn đến khu dạy học.
Anh vừa nói vừa chỉ vào vị trí cụ thể:
- Nghiêm Cẩn đầu tiên đi quanh, tìm chỗ an toàn rồi phá tường để cho Đậu Đậu, Thực Thực, A Anh đi vào. Các bạn khác chờ lệnh, tìm được cơ hội thì hành động
Mọi người gật đầu đáp ứng, Nghiêm Lạc còn nói:
- Bởi vì liên quan đến ngụy trang, thường phục của các cháu không quá tốt nên hệ số an toàn cũng hữu hạn, bất kể là ai cũng nhất định phải nghe lệnh chỉ huy. Nhiệm vụ của các cháu chính là phối hợp cùng các trinh sát tiên phong, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên các cháu làm nhiệm vụ, chú cũng không mong đó là lần cuối cùng.
Nghiêm Cẩn nhìn quanh một lượt rồi ra lệnh:
- Xuất phát!
Mọi người nối đuôi nhau mà đi. Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn đi sau. Hai cha con bọn họ đi chung một chiếc xe, Nghiêm Lạc hỏi con:
- Sao lại chọn Hạ Bồi? Cha nghĩ đã có Mai Côi, con sẽ không dùng Hạ Bồi.
- Rùa con có thể nhìn được mọi thứ nhưng em ấy không phân biệt được đó có phải là đồng loại hay không, so với Hạ Bồi thì Hạ Bồi có thể giúp chúng ta phân biệt xem có chủng tộc khác tham gia vào việc này không, sẽ có ích cho việc điều tra.
Nghiêm Lạc cười:
- Được rồi, con trai, lần này sự thông minh của con dùng đúng chỗ rồi.
Nghiêm Cẩn vừa định đắc ý thì Mai Côi lại truyền tin đến: “Anh ơi, có ở đó không, nghe được không?”. Nghiêm Cẩn vội đáp lời: “Có nghe được”
Lại nghe Nghiêm Lạc đáp:
- Có
Nghiêm Lạc không có thói quen lặng lẽ đáp lời nên tiện mồm nói ra. Nghiêm Cẩn không vui: “Rùa con gọi con, cha đáp cái gì”
- Con bé rõ ràng là gọi cha Nghiêm Lạc.
“Xin lỗi, con gọi cả hai”. Mai Côi sợ hãi chen ngang khiến hai người đàn ông lập tức ngậm miệng.
“Á, rùa con, em nói xem, có gì mới à?”
“Không có gì mới, chỉ là anh bảo em tìm mục đích của bọn họ và chuyện 281 trọng phạm kia em tìm được rồi. Bởi vì đầu óc bọn họ hỗn loạn nên thời gian hơi lâu.”
Việc này rất trọng yếu, vì thế Nghiêm Lạc dừng xe, tập trung tinh thần lắng nghe. Bên kia Mai Côi nói rất chậm: “Người trong văn phòng, mọi người gọi hắn ta là Sơn Ưng, trong đầu hắn ta có một lá thư ngắn, trong đó ghi trong 2 tiếng đồng hồ phải thả 281 người đó, trên kia có danh sách nhưng 281 người đó là những ai em không nhìn được. Một người ở Hội trường là Hổ Tử cũng có hình ảnh của phong thư, là muốn trong 8 giờ phải có 1 triệu tệ. Còn có rất nhiều người trong đầu có hình ảnh khác, có người liều mạng nói cái gì mà không sợ chết nữa.”
Nghiêm Lạc im lặng, đối phương hạ lệnh cho những người khác nhau những mệnh lệnh khác nhau chứng tỏ người đứng sau bức rèm không ở trong trường, nhất định là đang ẩn thân ở nơi nào đó nhưng lại có sức ảnh hưởng khiến bọn khủng bố dù chết cũng phải làm theo. Việc này xem ra càng ngày càng khó giải quyết.
Hai yêu cầu không thể thực hiện, hơn một ngàn con tin ở đó, rốt cuộc bọn họ muốn thế nào? “Xin lỗi, cha Nghiêm Lạc, nếu bọn họ đang suy nghĩ đến điều đó thì con có thể tìm được tin dễ dàng hơn nhưng cái này chỉ là trong trí nhớ tìm được thôi nên không được rõ ràng.” Mai Côi cảm thấy không thể giúp gì thì rất áy náy.
“Em giỏi lắm, rùa con, đừng có sợ, mọi người đã tìm ra manh mối rồi. Em nhất định phải ẩn thân cho kỹ, đừng có nhìn đông nhìn tây làm bọn họ chú ý”. Nghiêm Cẩn vội an ủi cô bé.
“Anh ơi, em tìm những cái này không cần nhìn đông nhìn tây”. Mai Côi nghiêm túc giải thích, sợ cậu lo lắng. Nghiêm Cẩn nghe xong há mồm, không hiểu là mình ngốc hay rùa con ngốc.
Nghiêm Lạc vội lái xe đi, anh đã có suy nghĩ: “Mai Côi, con chú ý đến Sơn Ưng và Hổ Tử, xem bọn họ có liên hệ với ai không, nếu có gì mới thì nói ngay cho cha.”
Mai Côi đáp ứng, sau đó tin tức gián đoạn. Nghiêm Lạc lái xe thực sự rất nhanh, đi tới hiện trường. Bên cạnh trường học có một khách sạn, nhất thời được dùng làm trụ sở bàn bạc công việc, Cục trưởng Thôi đã chờ anh ở đó.
- Đây là chỉ huy hành động sĩ quan Lý, hai người này là sĩ quan Dương và sĩ quan Lưu là chuyên gia đàm phán, trước đó bọn họ đã muốn tiếp xúc với bọn khủng bố nhưng đối phương không muốn đàm phán. Chỉ nói muốn trong thời hạn thấy được người thả rồi nói
Cục trưởng Thôi nói tóm gọn ý chính. Ba sĩ quan cũng báo cáo tình huống cụ thể, cuối cùng nói:
- Bọn họ không nhận điện thoại, mấy người bảo vệ cũng không trả lời, hoàn toàn chặn đường liên lạc.
Nghiêm Lạc gật gật đầu nói:
- Để tôi nói chuyện với bọn họ xem sao. Các trợ lý của tôi đến, mọi người xem xem tình huống thế nào?
- Tất cả mọi người đều được cản ở ngoài phố, trường học chúng ta đã bao vây chờ lệnh của cấp trên, kênh liên lạc đã phối hợp được với Ray
Một người bên cạnh vừa nói vừa đưa ra một chiếc máy bộ đàm. Nghiêm Lạc mở máy, nghe được giọng Ray:
- Boss, bên công ty đã chuẩn bị tốt lắm, phòng chỉ huy theo dõi đã khởi động, mười tổ nhỏ đều đã đến hiện trường, giờ đã xác nhận bọn họ đều OK, có thể phát động bất cứ lúc nào.
- Được, chờ lệnh của tôi
Nghiêm Lạc vừa khoát tay với đám cảnh sát vừa nói chuyện với Ray.
Bên kia, Nghiêm Cẩn đang ngồi trong xe cùng đám học sinh, đang để cho Hạ Bồi cố gắng đọc suy nghĩ của người bên trong, xác nhận số người phân bố như thế nào. Hạ Bồi cầm bản vẽ, rất chăm chú đánh kí hiệu
Không khí trong xe có chút khẩn trương. Đến hiện trường bọn trẻ mới chính thức cảm nhận được sự nghiêm trọng của nhiệm vụ. Vừa rồi khi xe đi vào khu quản chế, bọn trẻ nhìn qua cửa kính thấy được nhiều người bị ngăn ở ngoài phố, còn có nhiều người đang gào khóc, nghe nói đó là bố mẹ của những đứa bé đang bị bắt cóc.
Tất Mặc Kỳ dặn dò bọn trẻ:
- Bên trong đông người phức tạp, các em nhất định phải làm việc cẩn thận, không phải quá nguy cấp thì đừng để lộ bản lĩnh khác người của các em. Nhất là Huyết tộc, móng vuốt với răng nanh giấu cho kỹ. Mọi người xác định kĩ tình hình rồi cùng động thủ…
Tất Mặc Ngôn nhướn mày ngồi ngay ngắn ở đó, rất nhẫn nại nghe cha mình lải nhải nói những lời na ná nhau. Ưng tộc Ngụy Anh Vân không nhịn được nói:
- Hiệu trưởng, thầy còn lo lắng hơn bọn em vậy, em cam đoan sẽ không bay loạn, thầy nghỉ ngơi đi đã, giữ sức để còn cứu bọn em
Mấy đứa bé bên cạnh đánh cậu:
- Đồ không có tiền đồ, còn muốn hiệu trưởng cứu nữa à!
Đánh loạn một hồi, Tất Mặc Kỳ thôi không thuyết giáo. Được rồi, anh thừa nhận là anh quá lo lắng.
Lúc này, Nghiêm Lạc đã đi đến cổng trường, thời gian còn lại 50 phút. Anh cởi áo khoác ngoài, thể hiện trong người không có vũ khí rồi bước đến cửa trường học, cùng kẻ bảo vệ ở đó nhìn nhau qua cửa sắt.
Trước đó anh đã gọi điện đến văn phòng, bên đó quả nhiên không nhận điện thoại, vì thế Nghiêm Lạc đi đến cổng, bình tĩnh cùng mấy kẻ canh cửa nói:
- Bảo Sơn Ưng nhận điện thoại, nói Nghiêm tiên sinh tìm hắn ta
Khí thể của Nghiêm Lạc ép tới khiến bọn khủng bố kia hoảng sợ nhưng vẫn hỏi lại:
- Nghiêm tiên sinh là ai?
- Tôi!
Nghiêm Lạc dùng ngữ khí như đang trả lời một câu hỏi ngu ngốc. Bọn khủng bố nuốt nước miếng, cố gắng bình ổn giọng nói bản thân:
- Ai biết mày là loại người nào, bọn tao không đàm phán gì hết, không cò kè mặc cả. Đã đến giờ, còn không thả người thì bọn tao sẽ giết người.
“Hắn ta rất sợ hãi, hắn ta thầm oán vì sao lại bị bắt đi canh cổng”. Mai Côi khẽ truyền tin với Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc đã có định liệu trước.
Anh lạnh lùng nhìn đối phương một cái rồi nói:
- Quá 5 phút tôi sẽ lại gọi điện thoại, nếu Sơn Ưng không nhận tôi cũng không gọi lại, các người cứ chờ đó mà hối hận
Giọng nói tự tin của anh khiến bọn đạo tặc sợ hãi, lại nghe Nghiêm Lạc nói tiếp:
- Vị trí này của anh tốt nhất, nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu cây che chắn? Đừng giả ngu, chẳng qua chỉ là truyền một lời nói, anh tổn thất cái gì. Nếu bỏ qua điện thoại của tôi thì tất cả các người xong đời
Nghiêm Lạc nhìn hắn ta rồi tiếp:
- Tôi biết Sơn Ưng, cũng biết anh, không đàm phán thì các người sẽ hối hận đến chết.
- Nghe … nghe anh thối lắm.
Giọng đối phương có hơi run lên
“Hắn ta là Mã Ba, 29 tuổi, bạn gái không biết hắn ta đến đây, hắn ta lo lắng điều này”. Nghiêm Lạc vừa nói thì tên đạo tặc không tự chủ hiện lên suy nghĩ của mình, bị Mai Côi nhìn thấu. Nghiêm Lạc nghe Mai Côi báo cáo thì thấp giọng nói với Mã Ba kia:
- 5 phút nữa tôi chỉ gọi một lần thôi, anh bảo Sơn Ưng tự mà nghĩ đi. Mã Ba, nghĩ đến người yêu của cậu đi, nhìn cảnh sát bên ngoài, chỉ có tôi mới có thể khiến các người an toàn đi ra
Anh nói xong không quay đầu lại xoay người bước đi.
Mã Ba hoàn toàn bị hoảng sợ, bọn họ hành động bí mật, tất cả đều trùm đầu, Nghiêm tiên sinh làm sao có thể biết tên mình và Sơn Ưng. Hơn nữa còn biết mình có bạn gái. Chẳng lẽ anh ta hoàn toàn nắm giữ chi tiết của bọn họ? Mã Ba kinh hãi nhìn Nghiêm Lạc bước đi, vội mở bộ đàm.
Nghiêm Lạc biết mình đã thành công, anh vào xe của đội thiếu niên để kiểm tra tiến độ của bọn họ.
- Đã đánh dấu được, tổng cộng có 1476 người.
Hạ Bồi đầu toát mồ hôi, công tác tìm tòi giữ chỗ đông người như vậy lần đầu tiên cậu làm, rất lo lắng nhưng cũng cố hết sức:
- Có thể xác định được là khủng bố hay người bị bắt nhưng quá nhiều người, không thể cam đoan chính xác tuyệt đối.
- Làm tốt lắm!
Nghiêm Lạc cổ vũ kịp thời, Hạ Bồi vui vẻ thở phào nhìn về phía các bạn. Bọn họ vai kề vai tìm manh mối, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã được khen ngợi trước tiên nhưng lại chẳng ai để ý.
Nghiêm Lạc nhìn theo đó rồi xác nhận vị trí, sau đó để bọn họ chờ, nhận chỉ thị mới được hành động. Sau đó anh cầm bản vẽ xuống xe, Nghiêm Cẩn cũng đi theo xuống:
- Cha, tính sai 5 người
- Không phải Hạ Bồi không tính đúng mà 5 kẻ đó không phải là người. Trước khi không biết rõ tình huống, các con tiến vào trường rất nguy hiểm, để cha đàm phán với Sơn Ưng trước, xem tình uống rồi xác định sau,
- Nhưng nếu cứ kéo dài, rùa con ở trong rất nguy hiểm, nếu không để con vào tìm rùa con trước!
Nghiêm Lạc nghiêm mặt:
- Con không thể bảo vệ em ấy rời đi mà không làm ai kinh động, bên trong đó còn hơn 1 ngàn người sẽ gặp nạn. Con, con quan tâm Mai Côi là đúng nhưng tình hình nguy cấp, con càng phải bình tĩnh, xúc động sẽ làm hỏng việc. Nếu con thực sự muốn tốt cho Mai Côi thì nhớ kỹ những lời này. Đừng hành động mù quáng, chờ lệnh của cha
Anh vứt bản vẽ cho Nghiêm Cẩn, sau đó mở máy bộ đàm:
- Ray, Nghiêm Cẩn lập tức truyền một bản vẽ khác cho cậu, cậu so sánh với bản trước đó, xem chỗ nào thiếu người. Còn nữa, người canh cổng trường là Mã Ba, người trong văn phòng là Sơn Ưng, ở hội trường là Hổ Tử. Các cậu tìm theo tên xem có thể tra được gì không. Có tin gì tôi lại báo cho mọi người
Ray sửng sốt:
- Có cả tên? Boss, tin tình báo của anh quá nhanh nhạy, lúc nào thích hợp giới thiệu đi, tôi sùng bái người đó lắm rồi
- Được! Chờ lúc nào thích hợp.
Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều, anh cắt máy bộ đàm, sờ đầu con như để trấn an cậu. Sau đó đi vào phòng chỉ huy.
Điện thoại lại gọi, chuông đổ hồi lâu, cuối cùng bên kia nhận máy nhưng không nói gì
- Sơn Ưng à? Tôi là Nghiêm Lạc, anh có thể gọi tôi là Nghiêm tiên sinh.