Hồ li Từ Noãn vừa lâm trận đã bị ăn sạch sẽ. Cơ thể chưa gì đã bị rút cạn sức lực.
Bạch Nhiếp Thần ngồi dậy ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Hạ thân vẫn dính nhau không rời.
Đầu cô ngã lên bờ vai vững chãi của anh, đầu lưỡi hai người quấn quít lấy nhau.
Nhiếp Thần vuốt bụng nhỏ của cô như phát hiện thứ gì mới mẻ
“A bà xã cái gì đây?” Nơi bụng nhỏ của cô vậy mà cộn lên một chút trông rất đáng yêu.
“Còn là cái gì được nữa. Không phải là hạ bộ của cầm thú sao?”
“Em trả lời như vậy tức là vẫn còn sức sao?” Bàn tay anh vuốt bụng nhỏ thích thú
“Nếu bảo anh dừng anh có nghe em không?”
“Chuyện lớn nhỏ đều nghe em. Duy chỉ có trên giường em phải nghe lời anh thôi”
“Thành thật khai báo lại đi. Học ở đâu ra? Sao lại biết nhiều như thế?” Từ Noãn bóp lấy cầm anh ra vẻ tức giận.
“Phim bây giờ rất nhiều. Gà mờ như em nên xem để trau dồi đi”
“Thế là anh xem người phụ nữ khác làʍ t̠ìиɦ?” Bắt được trọng điểm Từ Noãn tra hỏi
“Anh cũng đâu nói anh xem” Nhiếp Thần đổ mồ hôi vợ nhỏ này đúng thật là lanh mà
“Được lắm. Em nói không lại anh”
“Bà xã”
Nhiếp Thần vùi mặt vào hõm cô của cô làm nũng. Mà Từ Noãn đang ngồi trên người anh bị giật mình. Thứ đang trong người cô lại đang rục rịch lớn lên.
“Anh có dùng thuốc gì không? Tại sao đã qua 30 tuổi lại còn sung mãn như vậy chứ?”
“Em chê anh già à? Sao anh cứ có cảm giác em chê anh lớn tuổi vậy?”
“Không phải sao cậu Bạch. Năm nay cậu 32 rồi đó” Từ Noãn vui vẻ vỗ lên má anh vài cái
“Được lắm. Hôm nay cho hồ li nhà em biết cái gì gọi là gừng càng già càng cay”
Dị vật bị rút ra bất ngờ khiến Từ Noãn không kịp thích nghi mà co rút một chập
Nhiếp Thần hơi dùng lực vỗ mông cô một cái, anh để cô nằm sấp xuống giường.
“Mau nâng mông của em lên” Từ Noãn nghe lời từ từ nâng mông mình lên. Trong chuyện chăn gối, cô luôn vô cùng yếu ớt không thể phản kháng chỉ có thể nghe theo Nhiếp Thần.
Ngón tay Nhiếp Thần chen vào cơ thể cô. Chậm rãi thăm dò bên trong, chân Từ Noãn đã bủn rủn hơi run rẩy. Mặt cô vùi xuống giường cắn răng không phát ra tiếng.
“Nào bà xã gọi một tiếng ông xã nào?” Tiếng vỗ mông lần nữa vang lên
“Kh..không thích”
“Gọi hay không gọi?” Nhiếp Thần cố tình đưa tay vào sâu hơn còn ấn ấn vào vài chỗ khiến Từ Noãn liền đầu hàng.
“Ô…ông xã”
“Giỏi lắm. Bé ngoan sẽ có thưởng”
Từ Noãn thấy Nhiếp Thần rời giường cô tò mò quay đầu hướng anh. Chỉ thấy anh lấy chiếc bao mới ra đeo khiến cô thở phào.
“Nào gọi một tiếng anh nghe”
“Ông xã” Từ Noan hai gò má đỏ ửng, tròng mắt long lanh quay đầu nhìn anh.
Nhiếp Thần không vội đưa vào anh đặt lên mông cô cạ cạ vài lần như mèo vờn chuột. Mà Từ Noãn giờ mới phát hiện ra anh vậy mà lại dùng cái loại bao có gai. Lần trước anh dùng thật đã khiến cô điên đảo mơ hồ.
Đầu lưỡi lần nữa quện lấy nhau, môi chạm môi không rời. Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra. Cọ cọ vài cái rồi mới đẩy vào trong.
Cơ thể dướn lên thành một đường cung mê người. Mồ hôi như những hạt kim cương lấp lánh đọng lại khắp cơ thể.
Nhiếp Thần tiến vào rất thong thả dịu dàng, nhưng rất sâu, Từ Noãn chỉ cảm giác tê dại chương chướng từ bụng nhỏ xông lên. Chiếc bao có gai khiến cô bất giác rùng mình nổi da gà.
Ban đầu nhẹ nhàng khiến cô mừng thầm nhưng dần dà không đủ trong vô thức cô lại bảo anh nhanh một chút.
“Được em đừng có khóc nhé”
Nhiếp Thần theo ý cô hạ thân bên dưới ra vào càng nhanh. Từ Noãn bị tấn công đến mức quỳ cũng không vững, hai tay cô báu chặt lên giường úp mặt mà rên rĩ.
Nhiếp Thần cười, cúi đầu ngậm lấy môi cô hôn, nuốt trọn những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của cô vào miệng, mặc kệ bị cô có rên rĩ thế nào cũng vẫn mạnh mẽ đưa đẩy từng cú dứt khoát.
Nụ hôn cùng sự tấn công dồn dập khiến Từ Noãn không thể thở, cô nghiên đầu thở dốc như cá gặp nước.
Úp mặt xuống giường cũng không giấu nổi những tiếng rên rĩ nức nở của cô, như bị giày vò tra tấn, lại như được đưa đến miền sảng khoái cực hạn.
Cảm giác sung sướиɠ chạy khắp các dây thần kinh. Cao trào qua đi Từ Noãn xụi lơ úp người xuống giường thở hồng hộc.
Tấm ra trải giường nhăn nhúm, nhất là chỗ bị cô tóm chặt, còn ẩm ướt và lộn xộn.
Giữa hai đùi cùng mông vì sự va đập mà hơi đỏ lên. Nhiếp Thần nhẹ nhàng hôn lên khắp những nơi đó như một sự xoa dịu.
Anh bế cô để Từ Noãn nằm sấp lên người mình. Bàn tay không ngừng vuốt dọc khắp nơi. Nhiếp Thần vén lại mái tóc ướt đẫm của cô, hôn lên mí mắt ướt át kia.
“Bé cưng giỏi lắm”
“Thần..e..em khát” Vì rên rĩ đã lâu khiến cổ họng cô trở nên khô khốc.
Bạch Nhiếp Thần nhìn nước được đặt trên bàn khá xa giường. Anh suy nghĩ gì đó rồi bắt đầu liếʍ miệng như lại sắp thịt thứ gì ngon. Anh lần nữa chen vào hai chân cô tiến sâu vào nơi tư mật.
“Ahhh” bị chen vào bất ngờ Từ Noãn chỉ có thể báu víu vào cổ anh.
Nhiếp Thần ôm cô xuống giường. Khoảng cách bàn để nước không xa nhưng anh cố tình đi rất chậm. Mỗi bước tiến gần như thúc vào rất sâu vào cơ thể khiến cho Từ Noãn phải gục ngã.
Được cho uống nước xong thì lại bị Nhiếp Thần đè trên sofa “cắm hoa”.
Từ Noãn khóc lóc xin tha cho đến khi buồn ngủ mà ngất đi thì mới được buông tha.