Bạch Minh Tử mổ ruột thừa xong cũng phải tập đi lại nhiều.
Nhiều lần anh muốn qua phòng Từ Noãn để nói chuyện. Nhưng đứng mãi trước cửa cuối cùng vẫn chọn không vào.
Trở về phòng nằm lì lên giường của mình anh liên tục nhớ đến ngày hôm đó.
Khoảnh khắc tuyết lở lăn xuống. Bạch Nhiếp Thần chọn tình yêu nhưng cũng không bỏ mặc người em họ đây. Lúc đó Nhiếp Thần không những ôm lấy Từ Noãn mà còn kéo anh đang đau đớn dưới đất cũng ôm vào. Quyết không buông tay người nào cả.
Minh Tử thở dài. Từ hồi ba mẹ Nhiếp Thần mất anh ý thậm trí còn không gặp ai trong gia đình. Thấy anh cũng chỉ toàn qua báo chí. Những lần về nhà chính ít ỏi theo năm tháng.
Đôi lúc Minh Tử nghĩ cả đời này chắc có lẽ anh em họ sẽ không còn thân thích gì. Một chục năm chỉ gặp nhau vài lần, khi gặp Nhiếp Thuần luôn không nề hà gì mà cao hứng đá xéo mọi người trong nhà kể cả ông nội.
Cứ tưởng Nhiếp Thần sẽ bỏ mặt anh lúc nguy hiểm kia. Cuối cùng vẫn là anh ấy cứu anh một mạng.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa
“Bệnh nhân. Đến giờ kiểm tra rồi” giọng nữ thanh thoát trong trẻo vòng vào.
Minh Tử từ từ đi ra mở cửa. Trước cửa là cô bác sĩ trẻ. Tóc đuôi ngựa búi cao, quần áo mặc khá năng động. Chiếc áo blouse trên người dường như không hợp với tuổi của cô.
Anh nhíu mày nhẹ nhìn cô.
“Sao vậy? Chê tôi trẻ” thấy mình bị nhìn chằm chằm cô có chút khó chịu.
“Nhưng mà anh yên tâm. Tôi chỉ kiểm tra không khiến anh đi đời được” vẫn nghĩ Minh Tử nghi ngờ mình cô lại nói.
“Vào đi cô bác sĩ trẻ” Minh Tử mới giật mình tỉnh lại.
Tô Nhi kiểm tra các chỉ sổ, hỏi han Minh Tử các thứ.
Thấy cô đang chăm chú ghi trong sổ bệnh. Anh cũng chòm nhìn xuống tay cô.
“Bác sĩ cũng có người viết chữ đẹp vậy sao?” Minh Tử thắc mắc
“Không phải bác sĩ nào cũng sẽ viết chữ xấu”
“Có thể cho tôi biết tên cô không?”
“Tô Nhi”
“Bác sĩ kiệm lời vậy sao?”
“Một ngày tám chuyện với bệnh nhân nhiều như vậy chúng tôi sẽ phải sớm cắt bỏ dây thanh quản”
“Ồ”
“Được rồi. Phục hồi khá tốt. Mạng cũng lớn. Đưa vào trễ chút thì anh sớm đi hầu tổ tiên rồi” Tô Nhi gấp sổ bệnh lại lên tiếng nhận xét.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Đột nhiên Minh Tử muốn nói chuyện với cô. Cảm giác nếu cãi nhau sẽ rất tốt….
“Muốn biết nghiêm trọng hay không thì cứ uống tiếp. Bệnh viện chúng tôi luôn sẵn sàng phục vụ tiếp nhận các anh. Dù sao không có bệnh nhân chúng tôi sẽ thất nghiệp aa” Tô Nhi vui vẻ cười nói.
“Cô bao nhiêu tuổi. Lời nói sao có thể bén như vậy?”
“Bao nhiêu không quan trọng. Quan trọng tôi cứu được anh”
Minh Tử nhíu mày nghi ngờ
“Làm sao?”
“Không có gì” Minh Tử lắc đầu vẫn là không nên đôi co với phụ nữ.
“Có câu hỏi gì muốn hỏi nữa không?”
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Vậy tôi đi nhé” Tô Nhi thấy anh hỏi không liên quan bèn quay mặt đi.
“Làm sao dấu kĩ như vậy?”
“Có nói anh cũng không tin”
“Sao cô biết?”
“Đoán”
“Này. Cô vẫn chưa cho tôi biết”
Nói xong thì cửa phòng cũng đã đóng lại. Minh Tử lại nằm ì lên giường. Đột nhiên con tim có chút phấn khởi. Cảm giác cứ kì lạ.
...*...
Quách Từ Noãn thật sự hối lỗi. Cứ nghĩ anh không sao. Nhưng bây giờ ông xã cô lại đổ bệnh rồi.
Chỉ quan tâm anh một câu ít hơn em họ anh. Vậy mà anh thật sự đổ bệnh….
“Ông xã. Em xin lỗi đã quan tâm anh có một câu. Nhanh chóng khoẻ lại nhé” từ hồi trở về cô đã không còn ngại mở lòng hơn với Nhiếp Thần.
Phòng bệnh Vip này đã được kê thêm giường cho Nhiếp Thần. Người đàn ông cao lớn đang phát sốt nằm trên giường đang truyền nước đôi mắt mệt mỏi he hé nhìn.
“Haizzzz….”
“Thật xin lỗi” Từ Noãn cụp tai nhìn anh
“Em…em. Không quan tâm anh nhiều thì sau này anh không……gả anh cho em nữa đâu” Nhiếp Thần thều thào
Phụt. Đã bệnh còn pha trò chọc cô. Thật vừa thương vừa buồn cười.
“Được em hứa với anh. Sau này sẽ quan tâm anh nhiều nhất” trước mắt cứ dỗ ŧıểυ mỹ nam trươc đã.
“Em không lừa anh chứ?”
“Không lừa”
“Sau này có con em cũng không được quan tâm con hơn anh đâu”
“Được. Em sẽ k….” Hình như vừa bị đưa vào tròng thì phải? Mình có hứa sinh con đâu?
“Sao vậy? Hối hận rồi sao?” Thấy cô im bất chợt tim anh có chút đau
“Không có. Sẽ quan tâm anh nhất”
“Hôn anh một cái đi. Mới chứng minh được”
Từ Noãn không nghĩ ngợi gì nhiều liền tiến tới hôn anh.
“Rồi ạ. Anh mau nhắm mắt ngủ chút đi. Mắt anh đã trũng sâu đến sắp thành cái hồ rồi kìa”
“Có phải em chê anh xấu?”
“Không. Anh trong mắt em là đẹp trai nhất, tuấn tú nhất” vừa nói coi còn diễn tả, bật hai ngón cái lên.
Khi bệnh con người ta thật nhõng nhẹo. Tính khí cũng dễ nhạy cảm hơn. Cho nên dỗ dành chính là liều thuốc an thần hay nhất.
Được dỗ dành đúng ý Nhiếp Thần mới chịu nhắm mắt ngủ. Mấy ngày lo chuyện tìm người đã không ăn không ngủ. Tìm được người về rồi cũng chỉ chợp mắt một chút. Thật sự anh quá mệt rồi.
Nhắm mắt liền ngủ sâu, lâu lâu còn phát ra tiếng ngáy o o. Nhìn anh mệt mõi Từ Noãn mũi lòng. Không nghỉ phút giây nguy hiểm anh lại liều mạng vì mình như vậy.
Nhật Hạ gõ cửa đến đưa đồ cá nhân. Thấy giờ trưa cũng sắp đến Từ Noãn nghĩ liền muốn chuẩn bị cho anh vài món.
“Nhật Hạ, em ở đây canh cậu chủ nhé. Chị về nhà làm cho anh ấy chút cơm”
“Dạ vâng. Chị đi cẩn thận ạ. Em sẽ dốc hết sức mình làm việc chị dặn” nghe bà chủ muốn nấu cơm cho cậu chủ. Nhật Hạ không thể ngăn cản cô, trong lòng còn vui mừng vì bà chủ quan tâm cậu chủ
“Nếu anh ấy sốt cao quá em ấn nút này gọi bác sĩ. Còn nữa canh nếu truyền hết bình dịch cũng gọi y tá đến thay nhé,….”
Dặn dò kĩ cô mới yên tâm rời đi. Về nhà cũng không xa lắm, sẽ có nhiều thời gian làm thêm món bồi bổ cho anh
Vừa về tới Từ Noãn đã phóng vào bếp. Cô thấy thím Mai đang chuẩn bị nấu cơm bèn lên tiếng
“Thím Mai, để con chuẩn bị cơm cho anh ấy”
“Ấy Từ Noãn con về rồi?”
“Thím Mai đừng lo. Con khoẻ lắm ạ. Thím để con nấu cho anh ấy đi ạ”
Thấy cô muốn làm cơm cho Nhiếp Thần bà hẳn không thể cản. Còn hận không thể mong Nhiếp Thần về nhà bây giờ coi Từ Noãn nấu cơm. Hai người tình cảm tốt bà cũng rất vui.
“Con cần gì cứ nói ta nhé”
“Dạ vâng đã đủ hết rồi ạ”
Từ Noãn bận rộn, tay nghề cũng không tệ nên rất nhanh đã làm xong. Cô bắt đầu phân đồ ăn vào hộp.
Ngửi được mùi đồ ăn thím Mai cảm thán
“Ai cũng giống vợ chồng con thì đầu bếp nhà hàng sẽ thất nghiệp mất”
“Sao vậy thím?”
“Hai vợ chồng con nấu ăn thật ngon a. Mùi rất thơm ngửi cũng đã thèm”
“Nhiếp Thần anh ấy cũng biết nấu sao ạ” Từ Noãn tròn xoe mắt nhìn thím Mai
“Con không biết gì sao? Đồ ăn trưa của con mỗi ngày đều là Nhiếp Thần nấu”
Đều là Nhiếp Thần nấu. Đều là Nhiếp Thần nấu. Đều là Nhiếp Thần nấu. Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói đó.
Vậy mà bao lâu nay cô luôn nghĩ là thím Mai nấu. Không ngờ Nhiếp Thần mới là người luôn lo lắng chăm sóc cho cô.
Đứng trước cửa bệnh viện, trái tim cô ấm áp trước sự thầm lặng của anh. Thật muốn chạy nhanh vào hôm anh vài cái.
Mãi sau này Từ Noãn mới biết. Thương một người thương cả đường đi lối về là như thế nào. Nhiếp Thần không chỉ âm thầm lặng lẽ làm nhiều việc mà còn âm thầm yêu cô.
Vào phòng bệnh Nhật Hạ đang lau dọn vài thứ. Động tác cẩn thận như sợ đánh thức người đang ngủ kia dậy.
“Cô chủ, chị tới rồi. Cậu chủ vẫn còn ngủ chưa dậy ạ”
“Ừm. Nhật Hạ em về nhà ăn trưa với thím Mai đi. Cảm ơn em nhé”
“Dạ vâng. Em đi đây ạ” Nhật Hạ không muốn mình làm bóng đèn bèn lấy đồ nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Nhiếp Thần vẫn ngủ ngon trên giường, khuôn mặt có chút tái.
Từ Noãn kéo ghế ngắm nhìn anh hồi lâu. Cảm thấy Nhiếp Thần vô cùng tốt. Những gì ở trên báo chính là lừa người. Nhiếp Thần không xấu xa như những gì người ta đồn thổi ngược lại còn rất tốt.
Ngắm nhìn anh thật lâu hồi lâu nhưng không phát hiện ra người trên giường đã sớm hé mắt cong miệng cười.
“Bà xã. Nhìn nữa anh thành cái rỗ mất. Ánh mắt nóng bỏng kia có phải chờ anh dậy “ăn” không?” Không ngủ thì thôi dậy liền chọc người ta.
Cứ nghĩ Từ Noãn bị bắt quả tang sẽ ngại ngùng quay mặt chạy trốn. Nhưng lần này cô lại nghiên đầu nhìn anh hé nụ cười tươi như hoa hướng dương đón nắng.
“Nhiếp Thần, anh dậy rồi.” nói xong Từ Noãn còn chòm người hôn lên trán anh 1 cái.
Vừa tỉnh dậy đầu óc còn mơ màng. Không nghĩ lại được bà xã chủ động hôn. Đời này còn gì sung sướиɠ hơn.
Bạch Nhiếp Thần tưởng mình đang mơ liền nắm lấy kéo tay cô ngã lên người mình.
“Aaa Thần”
Từ Noãn không nặng nhưng lại khiến anh nhíu mày khi cô ngã lên. Nhưng rất nhanh Nhiếp Thần đã thay đổi sắc mặt khác.
“Em gấp gáp vậy sao? “Đói” rồi à?”
Quách Từ Noãn thật muốn đánh người vài cái. Rõ là kéo mình nằm lên giường còn giả bộ làm nạn nhân. Nhưng Từ Noãn vẫn là cừu non, không hiểu ý tứ của sói đói này.
“Ừm. Có chút đói” cô áp mặt lên lồng ngực anh. Hình như cô bắt đầu thấy an toàn khi ở với anh.