Bạch Nhiếp Thần giật mình dậy từ cơn ác mộng. Cảm giác cô gái nhỏ vẫn vùi đầu trong ngực mình an nhiên ngủ mới khiến anh thả lỏng tinh thần xuống.
Anh vén loạn tóc che lấp khuôn mặt Từ Noãn. Vuốt ve làm da mịn màng ấy
“Xin lỗi bé con. Mấy năm nay em vất vả rồi” Đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô rồi Nhiếp Thần nhẹ nhàng rời giường.
Anh mở cửa phòng ra bên ngoài. Tìm người muốn nói chuyện.
“Vừa đúng đang định tìm em”
“Bao lâu rồi?”
Bạch Minh Tử cả đêm không ngủ. Trong mắt chỉ toàn là tơ máu, quầng dưới mắt mới chỉ một hôm đã hơi đen.
Nghĩ cũng thật tức cười. Anh vậy mà đứng anh cả đêm trước phòng hai người họ. Giống như chồng đi bắt gian vợ nɠɵạı tình vậy.
Đêm qua khi nghe tiếng động bên phòng Từ Noãn anh đã định xông qua nhưng khách sạn ở đây phòng không cách âm nên những gì hai người nói với nhau anh đều ở bên ngoài nghe cả.
“Khi Từ Noãn vừa về nước”
Nghe Nhiếp Thần nói, bàn tay Minh Tử chợt siết lại thành nắm đấm. Anh tại sao quá ngu ngốc, nếu sớm nói ra có phải bây giờ ở bên cạnh ôm cô ngủ là mình.
Mà mọi cử chỉ của Minh Tử, Bạch Nhiếp Thần đều thu vào trong tầm mắt. Bà xã mình thật là như đoá hoa, thu hút lắm ong mật.
“Anh nghe đây, nếu anh làm cô ấy tổn thương. Em sẽ không tha cho anh” Minh Tử vẫn là sợ Nhiếp Thần đào hoa làm cho Từ Noàn đau khổ đi.
“Minh Tử, tụi anh kết hôn rồi. Em nghĩ em có cơ hội?” Nhiếp Thần trước đây hay bây giờ đều là miệng lưỡi không dễ nghe.
“Còn nữa hai năm trước đã kết hôn” Nhiếp Thần lại bồi thêm sát thương.
Con tim của Minh Tử chợt hụt đi một chập, từng nhịp từng nhịp nhói lên.
“Cho nên em nghĩ cũng đừng hòng cướp cô ấy. Hy vọng em biết chừng mực với chị dâu họ của mình”
Nói ra câu này Nhiếp Thần vẫn có chút lo lắng. Vì giữa anh và cô còn cái thời hạn kia. Anh cũng rất sợ, thật sự sợ cô sẽ rời đi. Dù sau hai người họ làm việc chung với nhau 2 năm bên người ngoài, nhiều hơn thời gian anh ở bên cô. Từ Noãn của anh lại xinh đẹp như vậy, có mù mới không thích.
“Hai năm trước cô ấy bắt đầu ra nước ngoài rồi?”
“Là đăng kí trước khi Từ Noãn đi” tìm Minh Tử chỉ muốn nói điều này, lời cũng đã nói Nhiếp Thần định quay lưng đi vào trong phòng.
“Nhiếp Thần anh đừng tự đắc chí. Em nói rồi, nếu anh làm Từ Noãn đau lòng. Em không ngại cướp cô ấy đi đâu. Làm việc chung 2 năm ít ra thời giạn tụi em bên nhau còn nhiều gấp mấy lần vài tháng anh bên Từ Noãn”
Điều anh lo sợ Minh Tử cũng đoán ra được.
“Anh sẽ không cho em có cơ hội đó. Còn nữa nếu được hãy bảo vệ chị dâu của em khi anh không bên cạnh. Bác cả và cô út không thích Từ Noãn”
Nhiếp Thần biết Minh Tử sẽ không phá hoại tình cảm của hai người. Anh cũng nhìn ra thằng nhóc mày rất thích Từ Noãn. Nếu không thích đã không lấy thân mình che chắn cho cô trong 2 năm kia.
Dặn dò Minh Tử để ý an toàn cho Từ Noãn. Thằng nhóc này đương nhiên sẽ dốc hết sức mình. Nhưng anh cũng lo sợ bản lĩnh nó cũng sẽ cướp Từ Noãn của anh đi.
Hai người không nói câu nào nữa. Quay lưng về phòng mỗi người.
Bạch Minh Tử quay về liền ngâm mình trong bồn nước lạnh giá giữa mùa đông. Còn Nhiếp Thần thì chui vào chăn ấm áp ôm thân thể mềm mại tiếp tục ngủ
...*...
Quách Từ Noãn tỉnh dậy trong vòng tay ấm ấp của Nhiếp Thần.
Đưa mắt nhìn ra ban công, ánh nắng len lỏi qua từng bông tuyết. Mùa đông này đẹp đến lạ thường. Hay do cô có người bên cạnh cùng nhau sưởi ấm bù cho những tháng ngày đen tối trước kia.
Cô hình như lại phát hiện ra khi mùa đông đến, thì ra tỉnh dậy có người bên cạnh lại ấm ấp đến nao lòng.
Những năm trước đều là tỉnh dậy trong căn phòng kho trên chiếc giường lạnh lẽo cứng cáp, có mềm nhưng thật ra cũng chỉ là tấm khăn bông dày. Những năm cô chưa làm ra tiền, ba mẹ nuôi thậm chí còn không bật hệ thống sưởi ấm nơi cô ở.
Đêm xuống cũng là lúc thời tiết lạnh nhất cô cũng chỉ có thể mặc thêm áo quần để ngăn cái rét lạnh thấu xương. Đôi lúc lạnh không chịu nổi cô bèn phải vào phòng bếp, nép vào bên hông tủ lạnh để tìm được chút độ ấm mà tủ phả ra.
Cảm giác giây phút bây giờ quá dễ chịu, cô tìm cho mình tư thế thoải mái nhất cứ lúc nhúc lưng vài lần đã cạ vào ngực Nhiếp Thần.
Từ Noãn lại nằm im nhìn ra bên ngoài, ngắm từng bông tuyết rơi, còn có ưa người bên cạnh ấm áp. Yên lặng tận hưởng sự bình yên.
Qua một lúc lâu, không biết từ khi nào người cô và Nhiếp Thần đã dính chặt siêu khít với nhau như keo. Bây giờ đây cái thứ “không xương không biết mệt” bên dưới Nhiếp Thần đã ngóc đầu còn đang cạ cạ vào rãnh mông của cô.
“Bà xã, chào buổi sáng”
Thật ra Nhiếp Thần đã tỉnh trước cô. Phát hiện cô gái nhỏ cứ chui trong lòng mình không biết đang làm gì. Một hồi mới phát hiện cô ấy đang ngắm cảnh bên ngoài.
Anh nhận cơ hội giả bộ ngủ say để dính lại gần cô hơn, càng gần da thịt càng va chạm. Mùi hương trên người Từ Noãn luôn nhẹ nhàng nhưng cuốn hút khiến cả “thằng lớn” và “thằng nhỏ” đều không an phận, bắt đầu chào cờ rồi.
“Anh…anh…” Từ Noãn cạn lời với anh. Tên này lúc nào cũng dễ cứng.
“Anh cái gì. Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường. Hơn nữa tất cả là tại em”
“Làm sao mà tại em?”
“Ai biểu em vừa đẹp vừa thơm da thịt lại còn mềm mại”
“.…”
“Bà xã chúng ta thân mật chút nhé”
“Nay còn giả vờ hỏi? Anh hứng lên rồi thì ai ngăn anh được?” Từ Noãn trách móc
“Có. Là “bà dì” của em”
Nói rồi anh đè Từ Noãn dưới thân mình hung hăn mà ngậm mυ"ŧ. Bờ môi của cô có ngặm bao nhiêu cũng không bao giờ đủ.
“Um….Nhiếp Thần khách sạn này cách âm rất kém”
“Bà xã…em rên nhỏ là được” Nhiếp Thần cười tà mị nhìn cô
“Nhưng anh phải nhẹ nhàng”
“Ừm…anh biết rồi. Một tuần không gặp em. Thật nghẹn chết anh” Nhiếp Thần với tay lấy cái hộp nhỏ đầu giường. Bọc giáp cho thằng nhỏ bắt đầu xung trận.
Quần áo trên người cả hai đã nằm lộn xộn khắp trên sàn nhà. Chiếc giường vì sự vận động của hai người mà không ngừng kêu kẽo kẹt va đập vào vách tường.
“Um..aaaaa…Thần nhẹ chút” Từ Noãn nhịn không được rên to một tiếng.
“Bà xã anh thì không sao. Nhưng em rên to vậy em sẽ không mắc cỡ với đồng nghiệp chứ?”
Nghe được anh nhắc nhở cô dùng một tay đang báu lên ra giường để che miệng lại. Đôi mắt đã rưng rưng như bị ai bắt nạt.
“Bà xã. Em làm sao vậy?” Thấy cô rưng rưng Nhiếp Thần liền dừng mọi cử động.
“Anh khi dễ em”
“Không có bà xã. Anh không có khi dễ em”
“Rõ là làm cho người ta không chịu nổi còn không biết mắc cỡ trách móc em”
“Bà xã. Anh xin lỗi đừng khóc, đừng khóc nhé”
Nhiếp Thần hôn lên khắp khuôn mặt trắng trẻo của cô. Rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên khoé miệng ấy. ŧıểυ tổ tông anh khóc hay buồn anh sẽ đau lòng chết mất.
Qua một lúc hạ thân bên dưới mới dần chuyển động tiếp. Cả hai đã hoà cùng nhịp điệu của nhau.
“Bà xã em nói xem. Anh cất công nuôi em mập lên một chút. Vậy mà mới đi có 7 ngày sao lại còn ốm hơn lúc vừa về nước?”
Từ Noãn dùng tay chặn miệng để mình không phát ra tiếng rên ngại ngùng. Khi nghe anh hỏi cô chỉ lắc đầu.
Nhìn khuôn mặt nõn nà còn vương chút nước mắt của cô chỉ khiến người ta muốn hung hăn mà ăn hiếp, cũng khiến người ta muốn chăm sóc cả đời.
Bạch Nhiếp Thần hôn lên mắt mũi môi, khắp cơ thể cô anh đều thích. Từ Noãn như liều thuốc phiện còn anh là kẻ nghiện si tình.
Căn phòng vì sự vận động của hai người mà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Trái lập với điều đó. Thì bên cạnh phòng Bạch Minh Tử chỉ là một mảng tối cô đơn lạnh ngắt.
“Tên khốn nhà anh. Không biết thương hoa tiếc ngọc”
Phòng đúng là cách ấm rất kém. Bạch Minh Tử thầm rủa Nhiếp Thần.