Cũng đến ngày Từ Noãn phải đi công tác. Cô đang kiểm tra lại hành lý của mình thì Nhiếp Thần từ sau đi tới ôm khư khư lấy cô
“Đừng nghịch nữa, để em kiểm tra đồ”
“Không cần lo. Anh đã chuẩn bị kỹ rồi”
“Thật chứ? Băng vệ sinh ở đâu?” Từ Noãn quay người lại đối mặt với anh
“Em vẫn chưa đến kì nhưng dự phòng thì nó ở vali đỏ ở ngăn kéo”
Từ Noãn không nghĩ anh vậy mà nhớ rõ chu kì của cô.
“Các loại đồ sạc, kem dưỡng, túi trang điểm,…..”
“Đều ở vali đỏ cả thẩy. Bà xã những thứ của em cần anh chắc chắn không thiếu”
“Chà ra dáng ông chồng quốc dân quá ta. Cảm ơn anh nhé”
“Chính anh là ông chồng quốc dân rồi còn cần gì ra dáng. Thấy anh giỏi thì thưởng đi”
“Gian thương. Từ cuối tuần trước đến giờ anh đã lấy cả vốn lẫn lãi. Đòi hỏi cao em sẽ không lấy mối này nữa” Từ Noãn vỗ vỗ lên mặt của anh cười nói
“Em dám?”
“Em sẽ qua mách ông nội anh khi dễ em. Xem lúc đó anh bị ông dùng roi tét cho sưng cả người”
“Hai người được lắm dám hợp sức ức hiếp tấm thân nhỏ bé của anh”
Bạch Nhiếp Thần tuy vẫn có chút hận ông nội mình. Nhưng khi Từ Noãn nói anh rất vui, cô có phải cũng đã công nhận gia đình này. Anh dùng ánh mắt có biết bao sủng nịnh nhìn cô.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thật buồn cười. Bạch gia nổi tiếng biết bao thiên kim ŧıểυ thư đều muốn được gả vào. Nhưng lại có một cô gái nhỏ gả vào lại muốn chạy trốn.
“Được rồi sắp đến giờ rồi. Anh đưa em đến công ty”
“Nhiếp Thần nay anh lạ thế? Không đòi đi theo nữa sao?”
Tên này vài ngày trước đều như đuôi nhỏ bám theo đòi phải theo cô tới nơi công tác nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn đến đáng ngờ.
“Em có cho không?”
“Bã xã đại nhân nói sao thì như vậy anh nào dám cãi. Chọc giận rồi thì anh lấy tiền đâu để ŧıểυ vặt, ăn chơi”
Điều khiến Nhiếp Thần vẫn luôn canh cánh trong lòng đó là Từ Noãn không giới hạn anh làm gì cả. Không phải mọi phụ nữ đều ghét chồng mình đi chơi đêm hay đến mấy nơi truỵ lạc hay sao?
Mỗi lần anh đi Từ Noãn chỉ nói “Uống rượu không được lái xe” không còn câu nào khác như “có gái không”, “cấm anh ôm ấp cô nào” chẳng hạn. Tại sao cô không ghen? Tại sao không cấm anh ở nhà?
Mà Quách Từ Noãn nhìn anh cô lại tức cười. Đường đường là thiếu gia mà lại sợ vợ không cho tiền tiêu vặt.
“Biết dị là tốt. Cái khuôn mặt này cũng đâu khó kiếm tiền. Không chừng nếu sa cơ thất thế tìm được phú bà lại có thể kiếm không ít a”
Bạch Nhiếp Thần không để ý việc cô ví mình như trai bao. Anh vùi đầu vào hỏm cổ cô hít hà hương thơm quen thuộc kia.
“Không phải bây giờ đang như vậy sao? Em cũng đang bao nuôi anh còn gì”
“Được rồi mau đi thôi. Em sẽ lỡ chuyến tàu mất” Từ Noãn xoa xoa lên mái tóc đen kia.
Lái xe đưa Từ Noãn đến công ty rồi anh cũng rời đi. Cô phải đến công ty báo danh rồi mới cùng các đồng nghiệp khác được xe công ty đưa đi.
Tại sân ga Từ Noãn cùng Minh Tử đang chờ tàu đến. Khu vực phía tây cô đi hiện không thể ngồi máy bay. Chỉ có thể ngồi tàu đến.
“Từ Noãn em ngồi ghế bao nhiêu?” Minh Tử cầm vé trên tay hỏi cô
“Ghế 1A, toa 9. Còn anh thì sao?”
“Ghế 1B, toa 11” Minh Tử thật hận người mua vé. Hiếm có dịp vậy mà”
“Thật buồn rồi”
“Không sa…” Minh Tử tưởng Từ Noãn buồn khi không ngồi cùng nhau. Anh định nói sẽ xin đổi chỗ nhưng chưa kịp thì Từ Noãn lại nói.
“Em đem rất nhiều đồ ăn vặt. Anh ngồi xa như vậy thì sẽ không ăn được hết tất cả các món em đem rồi. Em chỉ có thể cho anh vài món” Từ Noãn ngây thơ móc ra vài túi bánh đưa anh. Còn nói thêm
“Cái này chỉ đủ cho hai chúng ta trong những ngày tác chiến phía Tây. Anh nếu có thể đừng cho ai cả nha”
Minh Tử vừa buồn nhưng nhìn khuôn mặt lém lỉnh của cô anh lại không nhìn được cười.
“Em cất lại đi. Anh sợ chỉ đủ cho mình em”
“Anh chê à. Chê thì thôi đến lúc thèm đừng có xin em”
Quách Từ Noãn không khách sáo đem cất lại những túi bánh. Cô với anh cũng đã làm việc với nhau hơn 2 năm, tính tình chắc chắc cũng hiểu nhau
Sân ga còn vài người đồng nghiệp khác nhưng họ sẽ xuống trạm khác chỉ có Minh Tử và cô đi xa hơn.
Tàu cuối cùng cũng đến Minh Tử giúp cô kéo vali lên
“Được rồi cảm ơn anh nhé. Anh cũng về toa của mình ổn định chỗ ngồi đi”
“Ừm cần gì thì gọi anh nhé”
“Anh cũng vậy nha. Nếu đói có thể qua xin em ít đồ ăn” Từ Noãn vỗ vỗ vào cái túi mình nói.
Minh Tử chỉ để ý đến hai chỗ bên cạnh cô. Tưởng sẽ xin đổi được nhưng tiếc là hai người kia đều là vợ chồng, không thể chia cắt người ta được.
Tàu vừa lăn cô lôi sách ra đọc. Vừa đọc vừa măm măm bánh Nhiếp Thần chuẩn bị cho cô.
Quả thật là Bạch thiếu chuẩn bị bánh nào cũng rất ngon, rất bắt mắt nữa.
Ăn no thì mí mắt lại sụp. Từ Noãn gấp sách lại chuẩn bị đánh một giấc dù sao cũng còn tới tận 4,5 tiếng mới tới. Đêm qua cũng vận động không ít phải ngủ thôi.
Cô ngã người ra sau ghế ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ cô còn thấy hai vợ chồng già bên cạnh đang tựa đầu vào nhau an yên mà thì thầm cái gì đó.
Lúc này đây Từ Noãn lại ước cũng có Nhiếp Thần ở đây cho cô tựa vào lòng anh ngủ.
Cô phát hiện ra ngày mình càng lười biếng cũng tại tên kia chiều chuộng cô hết sức mà ra. Nhưng hình như cô cũng bắt đầu thích dựa dẫm vào anh.
Chẹp chẹp miệng rồi cũng nhắm mắt đánh một giấc. Ngủ liền ngủ sâu như chết cho nên khi đôi vợ chồng bên cạnh rời đi thay thế vào là một nam nhân lạ cô cũng không hay biết.
Như cảm nhận được mùi hương quen thuộc. Từ Noãn gật gà gật gù ngã vào vai người đàn ông bên cạnh. Không biết có phải vì mơ thấy Nhiếp Thần hay không nhưng bỗng nhiên lại ngủ ngon hơn cho dù ban đầu tàu rất sốc nẩy.
Quách Từ Noãn cứ an nhiên mà tựa đầu vào người kia ngủ. Nam nhân lạ mặt kia cũng không khách khí vòng tay qua ôm phía bên kia bã vai của cô.
Mà một cảnh này lại bị Minh Tử đang đi qua khoang của cô nhìn thấy. Anh thấy người lạ mặt tự nhiên ôm lấy cô nghĩ Từ Noãn bị sàm sỡ liền muốn chạy lên tách hai người họ ra.
Nhưng chuẩn bị lại gần thì chợt khựng lại. Mặt đối mặt, mắt chạm mắt với nam nhân kia.
Qua một lúc lâu Minh Tử nở nụ cười chua chát quay đầu đi. Anh định qua tìm cô nói chuyện sợ cô buồn. Nhưng hình như người ta đã có cặp.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào hai người ngồi ghế kia tựa như một bức tranh khung cảnh lãng mạn ấm áp vào mùa đông rét lạnh này.