Đại đạo tặc nhân Lâm Quí, tránh xa bổn cô nương nếu ngươi muốn sống.
Lâm Quí ngửa mặt cười khanh khách. Y vận trường y nho sinh, dáng người nho nhã, nếu không có bộ mặt giảo hoạt, ánh mắt trần tục, y đúng là một thư sinh của Khổng lão.
Y cắt tràng tiếu ngạo nhìn thiếu nữ:
- Diệp Tình ... Nàng giả vờ với bổn công tử đó ư? Đừng giả vờ làm gì nữa.
Chúng ta đều cùng một hạng người với nhau. Nàng là dâm nữ, còn bổn công tử là đại đạo hái hoa ... chúng ta rất xứng đôi rồi. Chẳng lẽ nàng lại chê ta sao?
Thiếu nữ hừ nhạt một tiếng:
- Ngươi muốn nghĩ sao cũng được, nhưng họ Lâm của ngươi thì chẳng bao giờ bổn cung màng tới.
Mặt Lâm Quí bừng đỏ vì thẹn sau khi nghe câu nói này của Diệp Tình. Y bực dọc nói:
- Mèo thấy mỡ mà chê sao? Để xem khi bổn công tử sở hữu thể xác của nàng rồi nàng có còn chê bổn công tử nữa hay không?
Lâm Quí vừa nói vừa lắc vai, áp thẳng đến thiếu nữ có dáng cách và chân diện giống Diệp Tình như hai giọt nước chẳng thể nào phân biệt được.
Gã vừa áp thẳng đến nàng, thì thiếu nữ lạng người lách tránh hữu trảo đầy ẩn ý xem thường của Lâm Quí. Nàng vừa tránh được trảo công của họ Lâm thì trảo của y như đã hượm trước tình huống này, chớp động vươn ra thộp lấy dây lụa thắt ngang vùng tiểu yêu của nàng.
Trảo công của Lâm Quí quả là siêu phàm biến hoá, sợi dây lụa bị hắn tước ra khỏi tiểu yêu của nàng. Y cầm sợi dây lụa, cao hứng nói:
- Như thế mới thú vị... Như thế mới thú vị...
Trong khi gã mở miệng nói ra những câu đầy chất nhục dục và nham nhở thì đôi lưỡng quyền của nữ nhân đỏ bừng vì thẹn. Nàng vội thối lùi hai bộ.
Lâm Quí nhe răng cười khẩy. Y không cười thì còn đỡ, khi cười trông càng dâm dật hơn. Đôi mắt loé ra cái nhìn trần truồng những tưởng như muốn lột bỏ xiêm y trên người nàng.
Hai người nhìn nhau. Chạm vào ánh mắt của Lâm Quí, nữ nhân càng bối rối hơn. Bất giác nàng khoát tay.
- Lâm Quí. Nghe ta nói đây Bổn cô nương không phải là Mộng Diệp Tình. Ta là Mộng Diệp Hoàn.
Lâm Quí nghe nàng nói, nhướng đôi chân mày rậm, chảy xuống hai bên thái dương. Y cười khẩy rồi nói:
- Ấy Diệp Tình hay Diệp Hoàn gì cũng thế thôi. Trong mắt Lâm công tử nàng là đoá hoa tuyệt sắc mà bổn công tử chưa từng được chiêm ngưỡng bao giờ. Một khi Lâm công tử đã bắt được nàng rồi thì phải hưởng thôi. Bổn công tử đâu thể bỏ qua một đoá hoa kiều diễm được.
Y vừa nói vừa lắc vai nhảy xổ đến. Lối tấn công áp sát của Lâm Quí tợ như con cốc nhào đến con mồi không cho con mồi cơ may có đường đào thoát. Tình thế chẳng đặng đừng, Diệp Hoàn buộc phải dựng song chưởng đỡ thẳng lấy thế công của họ Lâm.
Chát ...
Hai người giao chưởng với nhau. Diệp Hoàn thối lui luôn một lúc bốn bộ, trong khi Lâm Quí lại hơi khom người xuống như một con ễnh ương giương mắt nhìn Diệp Hoàn nhìn gã bóng ánh mắt hoảng hốt. Nàng miễn cưỡng nói:
- Lâm tặc ... Nếu ngươi bức nhục ta thì Mộng tỷ tỷ sẽ không tha cho ngươi đâu. Mau tránh xa ta ra.
Diệp Hoàn nói dứt câu bất ngờ quay bước toan thi triển khinh công đào thoát.
Nhưng Lâm Quỉ như thể đoán ngay được ý của Diệp Hoàn. Y cất lên tiếng kêu quái gở như tiếng ễnh ương:
- Ộp ... ộp ... ộp ...
Cùng với những âm thanh dị hoặc như tiếng ễnh ương kêu trời mưa, đôi cước pháp duỗi mạnh phóng vút qua đầu Diệp Hoàn chặn đường nàng. Diệp Hoàn chớp thấy bóng thân ảnh của Lâm Quí, liền trở bộ quay người lại.
Nhưng một lần nữa, nàng chẳng thể nào đào thoát khỏi sự truy bức của họ Lâm khi gã thi triển “Hàm Mô Công”. Lâm Quí phóng qua đầu Diệp Hoàn trong tư thế của một con cốc, hai má phùng to, phát ra những âm thanh ộp ộp ngay trong cuống họng. Chạm mặt với gã lần thứ hai, Diệp Hoàn nghiến răng:
- Ngươi dừng tưởng ta sợ ngươi.
Nàng vừa nói vừa vỗ song thủ tống ra hai đạo phách không chưởng đánh thẳng vào đầu Lâm Quí. Không một chút e dè trước uy lực chưởng kình của Diệp Hoàn, Lâm Quí đạp hai chân bơi trên song chưởng, đôi bản thủ to bè vươn ra chụp xuống hai bờ vai Diệp Hoàn. Đồng thời với thế chợp đó, miệng gã phồng to phun ra một đạo khí chỉ điểm tới tỉnh huyệt của nàng.
Cạch ...
Phối hợp cả hai chiêu công một lúc để áp chế Diệp Hoàn, trong khi nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Quí.
Hứng trọn đạo khí chi từ miệng của họ Lâm, tứ chi Diệp Hoàn bủn rủn, không sao nhấc lên nổi, đồng thời toàn thân như thể có cảm giác ngứa ngáy, cực kỳ khó chịu.
Lâm Quí đắc thắng với chiêu công đó bật ra tràng cười khanh khách. Nhưng ngay cả trong tiếng cười của gã vẫn nghe những âm thanh ồm ộp như tiếng cóc gọi trời mưa.
Lâm Quí vuốt đôi bản thủ dọc theo hai bên hông Diệp Hoàn. Cái vuốt tay của gã chẳng có gì là đặc dị cả nhưng lại lột phắt ngoại y của nàng.
Diệp Hoàn biến sắc quát:
- Lâm tặc ... Ngươi không được làm bậy với bổn cô nương.
- Tỷ tỷ của bổn cô nương biết ngươi bức nhục ta, thì người chẳng tha cho người đâu.
- Sao nàng cứ hay đem tỷ tỷ của nàng ra hù doạ Lâm công tử hoài vậy. Bổn công tử đã nói rồi, tỷ tỷ của nàng đến. bổn công tử sẽ thành thân với hai người một lúc. Rất tiếc ở đây lại không có tỷ tỷ của nàng.
Y toét miệng cười giả lả nói tiếp:
- Ta thành thân với nàng trước rồi sẽ thành thân với tỷ tỷ của nàng sau.
- Nàng gọi lớn nữa đi ... Bổn công tử thích lắm ... Bổn công tử thích lắm.
Lâm Quí vừa nói vừa vòng tay qua tiểu yêu của Diệp Hoàn, bế xốc nàng lên đưa vào trong ngôi cổ miếu. Thừa biết Lâm Quí định làm gì mình, Diệp Hoàn càng thét to hơn:
- Buông ta ra ... Buông ta ra ... Buông ta ra... Lâm tặc, buông ta ra.
Mặc cho nàng gào thét, Lâm Quí vẫn ôm xoạc Diệp Hoàn đưa vào trong miếu. Y đặt ngửa Diệp Hoàn nằm xuống sàn gạch.
Hai mắt Diệp Hoàn trợn to hết cỡ tưởng chừng có thể lọt tỏm vào trong hốc mắt.
Nàng gắt giọng nói:
- Ngươi không được đụng đến ta.
Lâm Quí vừa cười vừa lắc đầu:
- Hê ... Bổn công tử rất thích nàng... Nàng đẹp lắm ... Đúng là đoá hoa tuyệt sắc mà bấy lâu nay Lâm mỗ mới được tận mắt chiêm ngưỡng và hưởng thụ.
Y vừa nói vừa vuốt má Diệp Hoàn. Tay Lâm Quí vừa chạm vào má Diệp Hoàn thì nàng quay mặt chỗ khác thì thào nói.
- Ngươi đừng đụng đến ta ... Ta van xin ngươi đó. Đừng hại đời Diệp Hoàn.
Người muốn gì thì cứ nói Diệp Hoàn sẽ thỉnh cầu tỷ tỷ ban phát cho ngươi ...
Lâm Quí cúi mặt xuống gần như muốn chạm vào mặt nàng:
- Nàng biết ta muốn gì không?
Diệp Hoàn bối rối nói:
- Ngươi muốn gì cứ nói đi ... Ta hứa sẽ báo cho tỷ tỷ ban ân cho ngươi.
Lâm Quí lắc đầu:
- Không không ... Nàng không cần thiết phải bẩm báo với tỷ tỷ của nàng. Vì điều ta muốn đã ở trong tầm tay bổn công tử rồi.
Hắn thốt dứt câu toét miệng cười. Y cười mà tràn cả nước bọt vào mặt Diệp Hoàn. Nước bọt trong miệng gã vừa tanh vừa thối khiến cho Diệp Hoàn chỉ muốn nôn oẹ.
Lâm Quí nhìn nàng:
- Nàng hẳn thừa biết bổn công tử muốn gì.
Lệ trào ra khoé mắt, Diệp Hoãn cất giọng van xin:
- Lâm công tử ... xin tha cho Diệp Hoàn mà.
- Ta có định làm hại nàng đâu mà lại van xin ta tha chứ.
Hắn cười khảy một tiếng, ghé mặt sát vào mặt Diệp Hoàn:
- Lâm công tử chỉ muốn thưởng lãm vưu vật mà tạo hóa đã ban cho nàng thôi.
Lâm Quí vừa nói vừa toan cởi tiếp nội y của Diệp Hoàn. Tay y vừa đặt vào chiếc cúc đầu tiên thì bỗng tiếng tằng hắng phát ra từ phía bệ thờ. Nghe tiếng tằng hắng bất ngờ đó, bộ mặt đang háo hức của họ Lâm xìu hẳn xuống. Dù muốn hay không muốn y cũng ngoái đầu nhìn lại.
Đập ngay vào mắt Lâm Quí là gã tiểu tử ăn vận như bang chúng Cái Bang, cùng một thư sinh đang ngồi quay mặt về phía cửa cổ miếu. Nét giận dữ, cáu gắt hiện ngay trên nét mặt Lâm Quí.
- Lũ ngợm các ngươi hẳn muốn chết.
Lâm Quí vừa nói vừa từ từ đứng lên.
Lâm Tứ vỗ vai Sử Thứ Dân:
- Hạ đại ca ... Vị huynh đệ kia chửi Hạ huynh là lũ ngợm kìa. Hổng biết vị huynh đài kia bản lĩnh có bằng Độc Cô Nhân Dương Tùng hay không mà lại khinh miệt đại ca và Lâm Tứ này quá.
- Tiểu tử nói vậy có ý gì? Người đang ngồi gần ngươi là ai? Phải chăng y là Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận?
Lâm Tứ reo lên:
- Ô... Các hạ nhận ra Hạ đại ca của Lâm tiểu tử à?
- Hạ Tuấn Luận.
Lâm Tứ lắc vai Sử Thứ Dân:
- Đại ca sao lại không nói tiếng nào vậy?
Đến lúc này Sử Thứ Dân mới lên tiếng:
- Lâm đệ đừng kéo ta vào chuyện thị phi.
- Nhưng ... Nhưng ...
Lâm Tứ nói lấp lửng rồi cúi gằm mặt xuống.
Lâm Quí nhìn Sử Thứ Dân:
- Tôn giá nghĩ rất đúng ... Anh hùng hảo hán thì không bao giờ chen vào chuyện thị phi. Việc tại hạ làm, tại hạ chịu, túc hạ chằng nên xen vào.
Lâm Tứ nhảy đỏng lên:
- Hạ đại ca nghe Lâm các hạ kia nói há? Đại ca thấy gã hành động như thế nào không? Gã đã bức nhục vị cô nương kia. Nếu đại ca không ra tay thì võ làm chẳng còn xem Bách Thủ Thư Sinh là một trang hảo hán đỉnh thiên lập địa.
Lâm Tứ rống lên:
- Hạ đại ca sẽ bị người ta chê cười là người nhát gan. Thấy kẻ bị hại mà không cứu. Thấy người sắp chết mà lại làm ngơ. Nhất định Lâm Tứ sẽ phao tin chuyện này ra ngoài võ lâm để Bách Thủ Thư Sinh sống mà chỉ có danh chẳng có thực.
Sử Thứ Dân nghe Lâm Tứ nói bất ngờ gầm lên:
- Ngươi muốn chết.
Cùng với lời nói đó, y phủi hữu thủ như thể đuổi một con ruồi chực đậu vào bờ vai mình. Chỉ một cái phủi tay của Sử Thứ Dân thôi mà tiểu tử Lâm Tứ lại rống lên lồng lộng như thể trúng phải ngọn đại kình chưởng chí mạng.
- A...
Cùng với tiếng rống lồng lộng đó, thể pháp của gã như một cánh diều lướt thẳng về phía Đại Đạo Hái Hoa Lâm Quí. Tiếng rống của Lâm Tứ khiến cho Lâm Quí phải giật thình nghĩ thầm:
“Gã tiểu tử này chắc thật quá”.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu gã thì tịnh huyệt nhói buốt. Gã buột miệng thét:
- Úi cha.
Lâm Quí tròn mắt nhìn Lâm Tứ toét miệng cười hềnh hệch ngay trước mặt mình. Y thét lên:
- Tiểu tử ... ngươi gian trá ... Mau giải huyệt cho bổn công tử.
Lâm Quí vừa thốt dứt câu thì Làm Tứ nhảy thét lên ký một cái khá mạnh vào đúng đỉnh đầu gã.
Cốp...
Lâm Quí trừng mắt:
- Người dám hồ đồ đánh bổn công tử.
Lâm Tứ nhe răng cười nói:
- Bây giờ ai cản được ta chứ?
Nghe Lâm Tứ lập lại đúng lời mình nói với Diệp Hoàn, sắc diện Lâm Quí đỏ bừng. Y tức giận đến vỡ mật nhưng khốn nỗi đã vô ý bị Lâm Tứ điểm vào tịnh huyệt chẳng làm được gì nữa.
Hai hàm răng Lâm Quí nghiến lại phát ra những âm thanh kèn kẹt, biểu lộ tất cả sự căm phẫn của gã. Y nói với Sử Thứ Dân:
- Hạ huynh ... mau đến giải huyệt cho tại hạ để tại hạ dạy tên tiểu tử này ...
Nói chưa hết lời Lâm Quí giờ mới kịp nhận ra người mạo nhận Hạ Tuấn Luật chỉ là một thư sinh trói gà không chặt.
Thậm chí lúc này những giọt mồ hôi sợ hãi còn ướt đẫm mặt Thứ Dân.
Thứ Dân lau mồ hôi trán nói với Lâm Tứ:
- Tiểu đệ ... Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lâm Tứ cười mỉm nói:
- Chúng ta đã đại cáo thành công rồi, huynh đừng sợ nữa. Cờ đã trong tay đệ, thì đệ sẽ phất thôi. Bây giờ huynh lo cho vị cô nương kia đi, để Đại Đạo Hái Hoa Lâm Quí cho Lâm Tứ hành xử.
Sử Thứ Dân miễn cưỡng nói:
- Đệ muốn làm gì cũng được, nhưng đừng có gieo thù chuốc oán với người ta.
Lâm Tứ nheo mày:
- Hê ... Mới đây Sử huynh còn muốn chết giờ sợ chết rồi ư?
- Không ... huynh chẳng sợ chết đâu ...
- Thế thì huynh cứ lại lo cho vị cô nương kia ... còn phần Lâm công tử để cho đệ.
Thứ Dân gật đầu riu ríu bước đến bên Mộng Diệp Hoàn. Y ngại ngùng khi thấy Diệp Hoàn nằm dài dưới sàn gạch, quay mặt nào tường nói:
- Tại hạ giúp cô nương như thế nào đây.
Diệp Hoàn đỏ mặt, ngập ngừng hỏi:
- Sử công tử ... Diệp Hoàn đã bị tên súc sinh Lâm Quí điểm vào tịnh huyệt ...
Chỉ cần công tử giải khai huyệt đạo cho Diệp Hoàn là được rồi.
Sử Thứ Dân bối rối hỏi nàng:
- Tại hạ là một thư sinh không biết võ công ... Muốn giải khai huyệt đạo cho cô nương thì giải như thế nào?
Mặt Diệp Hoàn đỏ bừng. Nàng ngập ngừng nói:
- Giải tịnh huyệt cũng chỉ cần cách không điểm chỉ điểm vào ngay dưới nách Diệp Hoàn.
- Cách không điểm chỉ là làm sao?
- Ơ...
Diệp Hoàn nhìn Thứ Dân với cặp mắt vô cùng bối rối. Mãi một lúc nàng mới nói:
- Sử công tử chỉ cần thọc chỉ pháp vào nách trái tôi là được.
Sử Thứ Dán lúng túng:
- Nhưng chuyện đó ...
Y nhăn mặt nói tiếp:
- Cô nương thừa biết, nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu tại hạ thọc tay vào nách cô nương hóa ra đã xúc phạm đến cô nương.
Diệp Hoàn lắc đầu:
- Chỉ cần Sử công tử không có tà ý là được ... Với lại lúc này Diệp Hoàn cần Sử công tử giải huyệt mà. Công tử mau giải huyệt cho Diệp Hoàn mau đi.
Thứ Dân nghe nàng hối, liền gật đầu, ngồi xuống bên Diệp Hoàn. Đập vào mắt gã là chiếc yếm hồng nội y của Diệp Hoàn.
Chiếc yếm kia như thể tấm nền tôn tạo đôi nhũ hoa xinh xắn của nàng khiến cho Thứ Dân không dám nhìn mà quay mặt vào tường. Y miễn cưỡng hỏi:
- Tại hạ thọc vào đâu?
Nghe gã hỏi câu đó sắc diện Diệp Hoàn đỏ bừng. Nàng mím môi mới không phát ra tiếng cười. Một lúc sau, Diệp Hoàn mới nói:
- Bên nách trái của Diệp Hoàn đó.
Thứ Dân gật đầu. Y lớ ngớ. lúng túng thế nào mà chẳng khác nào gà mắc tóc, cứ giương ngón tay thọc đại vào nách Diệp Hoàn. Diệp Hoàn nhăn nhó:
- Không phải như vậy đâụ. Nhột quá... Huynh đừng ...
Thứ Dân vội rút tay lại - Tại hạ không thể giải huyệt cho cô nương được. Tại hạ không làm được.
Diệp Hoàn vừa thẹn vừa mắc cỡ nhưng chẳng biết phải làm cách gì để chỉ cho Thứ Dân. Y vốn là một thư sinh, nên không thể một sớm một chiều hiểu nguyên lý võ học.
Thứ Dân bối rối nó.I với Lâm Tứ:
- Tiểu đệ. Huynh không thể giải huyệt cho vị cô nương này.
Lâm Tứ cau mày:
- Huynh không làm được thì đệ cũng không làm được. Thôi thì huynh hãy đưa vị cô nương kia đi đi. Đi nhanh lên đi.
Lâm Tứ nhìn lại Lâm Quí. Y chợt phát hiện ra Lâm Quí đang đỏ mặt tía tai.
Hai má phùng to như một con ễnh ương bụng cũng trương phình. Bộ dạng của Lâm Quí chứng tỏ y đang vận Hàm Mô công để tự giải khai huyện dạo.
Lâm Tứ vỗ mạnh vào vai Lâm Quí.
Bốp ...
Lâm Quí giật mình:
- Tiểu tử muốn gì.
Lâm Tứ nói:
- Nghe tiểu gia nói đây ... Nếu ngươi còn vận công nữa thì tiểu gia buộc phải dụng hạ sách cung hình ngươi đó.
Lâm Quí há hốc miệng:
- Cung hình ... Tiểu tử ngươi muốn biến ta thành thái giám sao?
- Không biến Lâm túc hạ thành thái giám thì e rằng sẽ còn nhiều nữ nhân bị hại đời bởi túc hạ.
Lâm Quí mím môi rồi mới từ tốn nói:
- Tiểu tử đừng làm bậy ... Ta hứa sẽ không làm hại ai nữa.
- Lời nói của một gã đại đạo hái hoa thì ai mà tin được.
- Ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ.
- Hiện tại thì túc hạ phải ngoan ngoãn, đừng có vận công để giải tịnh huyệt.
Nói cho túc hạ biết, bí thuật điểm huyệt của Lâm Tứ đích truyền do Hạ đại ca truyền thụ. Nếu như ngươi giải không được là tẩu hỏa nhập ma đó.
Lâm Tứ vừa nói dứt câu thì nghe tiếng gọi bên ngoài cổ miếu:
- Lâm hiền đệ ... Ngươi đang ở đâu ...
Nghe tiếng gọi đó, Lâm Quí chực lên tiếng thi Lâm Tứ trừng mắt nhìn gã nói:
- Túc hạ mà kêu lên một tiếng thì Lâm thiếu gia sẽ cung hình túc hạ ngay.
- Ta ... Ta không nói đâu...
Lâm Tứ nhìn lại Sử Thứ Dân đang đứng run rẩy. Y nói:
- Huynh làm gì vậy ... Mau cõng vị cô nương kia lên. Chúng ta tẩu vi là thượng sách.
Thứ Dân bối rối nói:
- Nhưng sao lại là ta cõng cô ấy chứ... Nam nữ thọ thọ bất thân mà.
Lâm Tứ nhăn mặt:
- Sử huynh bỏ quách cái đầu hủ lậu đó đi. Nếu huynh không cõng vị cô nương nọ thì chẳng lẽ là Lâm Tứ à ... Lâm Tứ sao cõng được người ta. Chỉ còn có huynh thôi.
Lâm Tứ đẩy lưng Thứ Dân về phía Mộng Diệp Hoàn.
Y hối Sử Thứ Dân:
- Nhanh lên đi.
Thứ Dân nhìn Diệp Hoàn:
- Tại hạ không có ý ...
Diệp Hoàn nhanh miệng nói:
- Công tử đừng quá tiểu tiết trong tình huống này. Mau cõng Diệp Hoàn đi càng xa càng tốt.
- Chỉ cần cô nương hiểu cho tại hạ không giống như Lâm công tử là được rồi.
- Diệp Hoàn hiểu huynh mà.
Thứ Dân chờ Diệp Hoàn nói câu đó mới đỡ nàng lên lưng rồi nhắm cửa chính toan bước ra thì Lâm Tứ gọi giật lại:
- Hê ... Huynh đi đâu vậy ... Cửa sau... Cửa sau.
Sử Thứ Dân cõng Mộng Diệp Hoàn quay trở lại theo lối cửa sau.
Lâm Tứ nhìn lại Lâm Quí:
- Tạm tha cho túc hạ lần này. Nhưng lần sau gặp mặt túc hạ phải gọi Lâm Tứ là tiểu gia gia nghe không?
Lâm Quí trừng mắt nhìn Lâm Tứ:
- Ngươi ...
- Sao ... Không muốn gọi Lâm Tứ là Tiểu gia gia thì Lâm Tứ sẽ cung hình túc hạ vậy.
- Ơ... Ta gọi ...
- Thì gọi xem.
- Tiểu gia gia ...
Lâm Tứ xoa đầu Lâm Quí:
- Tốt lắm ... Tốt lắm. Tiểu gia gia muốn Lâm nhi thề độc mới chịu bỏ đi.
Mặt Lâm Quí đỏ như quả chín.
Lâm Tứ trừng mắt nói:
- Sao... Tiểu gia gia họ Lâm, ngươi cũng họ Lâm. Không thề độc thì sẽ lẫn lộn đó.
Lâm Tứ vừa nói vừa vùng vằng cứ như muốn thộp lấy hạ bộ của Lâm Quí.
Lâm Quí bối rối nói:
- Đừng đừng ... Ta thề ... Ta thề.
- Tiểu gia gia muốn nghe người thề rồi mới bỏ đi.
- Nếu như ta hai lời cả nhà họ Lâm đều chết.
Lâm Tứ tròn mắt:
- Tầm bậy ... Nếu ngươi hai lời thì sẽ bị trời tru đất diệt ba dòng, bốn họ, bảy đời, nếu còn sót thì chỉ còn sót lại một lũ người, người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.
Mặt Lâm Quí đanh lại:
- Lâm Tứ nói...
- Lâm Quí ... Còn mau lập lại lời thề của Tiểu gia gia.
Lâm Tứ vừa nói vừa rút ngọn thủy thủ dấu dưới ống giày. Vừa thấy Lâm Tứ rút ngọn trủy thủ, Lâm Quí vội vã lặp lại lời thề mà Lâm Tứ vừa đọc cho gã nghe.
Lâm Tứ tra lại ngọn trủy thủ vào ống giày, nhón chân vuốt.đầu Lâm Quí:
- Lâm Quí tiểu tử ngoan lắm ... Tiểu gia gia đi đây.
Lâm Tứ nói xong hối hả theo cửa sau bỏ đi. Lâm Quí nhìn theo Lâm Tứ nghiến răng nói:
- Lâm tiểu tử ... Lần sau gặp lại, Lâm Quí sẽ lột da xẻ thịt ngươi mới hả giận.
Gã chờ một lúc mới thét lên:
- Long Cơ tỷ tỷ ... Đệ ở trong này ...
Gã vừa dứt lời thì từ ngoài cửa cổ miếu một lão bà tay chống thiền trượng, đầu thiền trượng có đính một hạt dạ minh châu óng ánh. Lão bà nheo mắt nhìn Lâm Quí.
Lâm Quí nói:
- Tỷ tỷ ... Đệ bị người ta bức nhục điểm vào tịnh huyệt.
Lão bà lo lắng hẳn lên. Vội bước đến. Bà ta chỉ phủi ống tay áo đã giải khai huyệt đạo cho Lâm Quí. Long Cơ bà bà nện thiền trượng xuống sàn cổ miếu.
Rầm ...
Cây thiền trượng tợ như một quả búa nặng nghìn cân khiến cho sàn gạch cổ miếu rạn nứt. Long Cơ bà bà rít giọng nói:
- Ai dám hỗn xược với hiền đệ của Long Cơ bà bà chứ ... Hiền đệ có sao không?
Lâm Quí vươn vai:
- Đệ không sao đâu, nhưng đệ nhất định phải bắt những tên tiểu nhân kia trả hận mới được.
Lâm Quí vừa nói bừa thi triển khinh thuật lướt ra theo lối cửa sau.
Long Cơ bà bà gọi với theo:
- Hiền đệ ... Hiền đệ ... Ngươi định bỏ tỷ tỷ một mình nữa ư? Ngươi định bỏ ta một mình nữa ư?
Long Cơ bà bà vừa nói vừa khóc thút thít như con gái mười tám mười chín bị tình phụ trông thật tội nghiệp.