Chương 79 <Tiếp>: Tôi sẽ giết anh.
Ngôn Quyết nói: “Sự thật chứng minh, tên đó yêu Quý Nghiên, còn hơn cả lúc trước yêu em. Em nói xem, nếu như anh biến Quý Nghiên thành của mình, hoặc là giết cô ta thì Bạch Thắng sẽ như thế nào?”
“Anh thật là biến thái!” Vân Song chỉ nhịn không được nói.
Sắc mặt có chút đỏ lên, tuy cô không thích Quý Nghiên, cũng muốn quay lại với Bạch Thắng. Nhưng cô thực sự chưa từng nghĩ tới muốn đi hại cô gái đó, nhất là giao cô ấy cho Ngôn Quyết. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm thấy rõ, cái tên Ngôn Quyết này là hoàn toàn không có trái tim, trong mắt của hắn mãi mãi chỉ có mình hắn, cùng với mối thù hắn căm hận.
Bị hắn nhắm vào, tuyệt đối là chuyện vô cùng bất hạnh.
“Bảo bối, em nói lời này làm anh đau lòng quá. Anh giúp em giải quyết một tình địch, như vậy sẽ không còn ai tranh giành với em, em nên cảm ơn anh mới phải. Nói cho cùng, chẳng phải em thích bộ dạng này của anh sao? Đã quên trước đây lúc ở trên giường, em đã nói như thế nào rồi hả?” Ngôn Quyết đứng dậy lần nữa, thân hình cao lớn đi đến trước mặt Vân Song Chỉ, đầu khẽ nghiêng tới gần mặt cô, vừa vặn dừng trên bờ vai trần. Bạc môi lạnh lẽo dán bên tai cô, thổi một ngụm khí.
Vân Song Chỉ nói: “Ngôn Quyết, anh đừng coi tôi như kẻ ngốc. Anh đi trêu chọc Quý Nghiên, mặc kệ cuối cùng kết quả sẽ ra sao thì mục đích của anh cũng chỉ là muốn khiến cho anh Thắng đau khổ, mãi mãi sống trong địa ngục đen tối. Mãi đến khi anh cảm thấy đã đủ, đã chán, thì lại ra tay giải quyết anh ấy.”
Ngôn Quyết: “Vậy thì sao? Em không muốn làm cũng phải phối hợp với anh, đương nhiên, nếu em muốn Bạch Thắng biết được sự thật về chuyện kia thì em có thể từ chối, cũng có thể tiếp tục chạy trốn.”
“Anh…” Vân Song Chỉ không nói được lời nào.
Nhớ tới lần trước sau khi rời khỏi Cục Quốc An, Tuyết đã tạm thời tìm cho cô một căn nhà trọ trong nội thành. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Ngày đó lúc cô đi siêu thị mua đồ xong trở về, vừa mở cửa, thay giày xong, sau đó bật đèn thì đã nhìn thấy Ngôn Quyết mặc âu phục màu đen ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, vắt chéo chân, khoanh hai tay trước ngực, rất kiên nhẫn chờ cô.
Vân Song Chỉ càng hoảng sợ, mọi thứ cầm trên tay liền rơi xuống đất. Đôi mắt của Ngôn Quyết nhàn nhạt quét qua cô, vẻ mặt không đổi, thậm chí mọi lời nói đều mang theo sự hòa nhã, nhưng Vân Song Chỉ chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh, một tia khí lạnh từ lòng bàn chân lan đến tận tim.
Hắn nói: “Chỉ nhi, em thật sự là càng ngày càng không ngoan rồi.”
“Anh nên trừng phạt em thế nào cho tốt đây?” Hắn bày ra bộ dạng khổ não.
Vân Song Chỉ từ trong hồi ức hoàn hồn trở lại, không muốn nghĩ tiếp, đây là lần thứ hai hắn dùng chuyện kia để uy hiếp cô, hết lần này đến lần khác cô không thể không đồng ý.
“Được rồi. Ngoan, đừng nghĩ quá nhiều, ngoan ngoãn làm tốt chuyện của em là được. Phụ nữ, lúc nghe lời vẫn là đáng yêu nhất.” Ngôn Quyết ấn một nụ hôn xuống bên môi cô, giọng nói êm ái mang theo mê hoặc.
Khi Bạch Thắng về nhà thì thấy Y Tịch Nhược đang dạy Quý Nghiên luyện kiếm. Lại nói nhà anh mỗi buổi sáng đều có thói quen tập luyện, Quý Nghiên ở đây mấy ngày nay, cũng đã bị bọn họ lây nhiễm, mỗi ngày thức dậy rất sớm, chạy bộ, luyện súng, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nhưng sáng sớm hôm nay không giống chính là, cô phát hiện vũ khí của Y Tịch Nhược lại là hai thanh nhuyễn kiếm, đó là đồ tùy thân mà cô ấy luôn mang theo, Y Tịch Nhược rất thích sử dụng kiếm, cho nên chỉ cần lúc nào có thể không dùng súng thì cô ấy đều là dùng kiếm.
Kiếm pháp của Y Tịch Nhược còn tốt hơn sử dụng súng.
Mà khi cô ấy sử dụng cả hai thanh kiếm, trái một thanh phải một thanh, múa kiếm vừa tự nhiên vừa vô cùng xuất sắc, hoàn toàn có thể sử dụng một cách linh hoạt. Quý Nghiên cảm thấy vô cùng thần kỳ, nhìn lúc cô ấy tập luyện thực sự rất thoải mái, động tác kiếm thuật rất phóng khoáng tự nhiên, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, cử động như thuồng luồng bơi trên biển, như phượng hoàng bay trên không, tĩnh lặng như rừng tùng trên vách núi, kình thiên ngọc trụ, có giá trị thưởng thức vô cùng cao. Quý Nghiên cực kỳ hâm mộ, bảo Y Tịch Nhược dạy cô, Y Tịch Nhược là người rất dễ nói chuyện, cho nên lập tức đồng ý.
Quý Nghiên mở cờ trong bụng, đối với việc học tập cô luôn tràn đầy hứng thú, hơn nữa khả năng tiếp thu lại vô cùng tốt, cho nên Quý Nghiên học cũng rất nhanh. Cô rất thích cảm giác thành tựu này của mình.
Học nhuyễn kiếm khó hơn tưởng tượng nhiều, bởi vì thân kiếm mềm mại như lụa, sức vung cũng không dễ dàng nắm bắt mà áp dụng, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n lúc luyện tập, cơ thể, hơi thở, tinh thần đều phải tập trung cao độ, loại kiếm khí này toàn bộ đều thuộc về loại hình kiếm thuật yêu cầu kỹ thuật cao. Quý Nghiên học bắt đầu có chút tốn sức.
“Trước tiên chị phải nhắm trúng mục tiêu, sau đó tập trung tinh thần tấn công vào nó. Chị cũng đừng chém hoặc đâm, mà phải dùng cắt, nhuyễn kiếm giết người chính là dựa vào cắt đứt động mạch cỗ, nhớ kỹ tốc độ nhất định phải nhanh.”
Y Tịch Nhược dạy cô hết sức cặn kẽ, Quý Nghiên cũng rất nghiêm túc lắng nghe. Học thẳng đến xế chiều, cuối cùng cũng nắm được bí quyết, tuy còn chưa sử dụng được bất kỳ chiêu thức gì, nhưng ít ra những động tác nhập môn vẫn làm được.
Quý Nghiên rất thỏa mãn.
“Được rồi, lại đây nghỉ ngơi chút đã.” Y Tịch Nhược thu kiếm lại.
Quý Nghiên gật đầu.
Dục tốc bất đạt, phải chậm rãi.
Hai người trực tiếp đi tới hoa viên, ở giữa hoa viên có một cái đình nghỉ mát, lúc này mọi người đều ngồi trong đình vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Đình nghỉ mát được xây trên một mặt hồ nhỏ, bốn phía đều là vườn hoa, trong vườn đủ hoa đủ sắc, phong cảnh rất đẹp.
Quý Nghiên không nghĩ tới Bạch Thắng lại ở đây, lập tức cười rạng rỡ, vui vẻ chạy tới. “Tiểu Bạch, anh về lúc nào vậy?”
Bạch Thắng cười khẽ, sờ lên tóc cô, giọng nói mát lạnh: “Vừa mới về thôi.”
Quý Nghiên vừa mới tắm, tóc chỉ hơi khô một chút, cô một mực không thích sấy tóc, cũng không thích cảm giác ẩm ướt trên đầu. Nhất là khi mấy giọt nước trên tóc rơi trên lưng, dính vào áo, cảm giác ươn ướt rất không thoải mái. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cho nên Quý Nghiên luôn chỉ sấy tóc một nửa rồi thôi, Bạch Thẳng sờ tới sờ lui, nhướng mày hỏi: “Em vừa mới tắm à?”
“Ừm, hôm nay Tịch Nhược dạy em luyện kiếm, vừa mới tập xong.”
“Có mệt không?”
Quý Nghiên lắc đầu. “Không có, ngược lại rất thú vị, chỉ tiếc Tịch Nhược không thể cứ ở trong nhà quá lâu, mà chúng ta thì lại phải đi Bắc Kinh rồi, không thể học được bao nhiêu.”
“Không sao, tết sang năm em ấy có tầm một tháng nghỉ ngơi, đến lúc đó sẽ dạy em.” Bạch Thắng tự nhiên nói.
Chỉ cần bà xã muốn, không có gì là anh không thể cho nổi.
Y Tịch Nhược nói: “Này, anh không hỏi xem ý kiến của em như thế nào sao?”
Bạch Thắng: “Ý kiến của em không quan trọng.”
Y Tịch Nhược: “…”
Mẹ kiếp, thật là cưới vợ xong liền quên mất đứa em này! Khốn khiếp, người này thật sự là anh của cô sao? Anh ấy và Y Phù Tô quả nhiên không biết có phải cùng quan hệ huyết thống hay không, lúc trước Y Phù Tô cũng vì Bạch Tinh mà cam nguyện dâng lên toàn bộ thế giới (cho nên cũng bỏ quên mất Y Tịch Nhược). tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Mẹ kiếp, ở cái thời đại tình yêu khan hiếm như bây giờ thì tại sao cái thể loại si tình này còn chạy đến tận nhà cô cơ chứ?
Y Tịch Nhược vô cùng ấm ức.
Quý Nghiên thầm nghĩ, Y Tịch Nhược nghỉ ngơi thì sao? Cô cũng không ở đây, muốn học cũng không được. Haiz, việc này nói với Tiểu Bạch như thế nào đây?
“Lại nói, hai thanh kiếm kia của em mang về đây bằng cách nào vậy hả?” Lúc này, Mẫn Y Hàm đột nhiên hỏi.
Bạch Thắng nắm tay Quý Nghiên ngồi vào bàn bên cạnh, trên bàn Mẫn Luyến Y đã ép đầy các loại nước trái cây, còn có đủ loại bánh ngọt, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm vô cùng thoải mái. Bàn tay Quý Nghiên hướng đến bánh ngọt, bên tai nghe thấy Hàn Niệm hỏi: “Nhuyễn kiếm của em ấy làm sao vậy?”
Mẫn Y Hàm nói: “Mấy hôm trước con bé này nói muốn chuẩn bị quà ra mắt cho chị dâu tư tương lai, kết quả nửa đêm một người đơn thương độc mã trộm được từ nhà của công tước Kirten. Nghe nói mọi chuyện vốn rất thuận lợi, chỉ có điều vận may tương đối củ chuối, lúc rời đi gặp được một anh chàng tóc vàng, thế là hai người đánh nhau. Người nọ võ công cực kỳ cao, Tịch Nhược không phải là đối thủ của tên đó, trộm đồ không thành, ngược lại còn lỗ mất thanh kiếm bảo bối của mình, may mắn còn giữ được cái mạng trở về.”
Y Tịch Nhược buỗn bã nói: “Loại chuyện này anh đừng có kể tường tận như vậy chứ!”
Quý Nghiên nghe nói Y Tịch Nhược vì cô mà chẳng những đặc biệt chạy đi tìm bảo vật, còn suýt mất mạng, liền lập tức cảm động muốn rơi nước mắt. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Tịch Nhược thật sự là người tốt mà! Cô quan tâm hỏi: “Vậy em sao rồi? Không bị thương chứ?”