Chương 72: Thật hạnh phúc khi được gặp em.
Editor: tyvybutchi
"Nghiên Nghiên, nhanh lên một chút đi người đẹp, giang hồ đang cần cứu gấp đây. . . . . ."
Buổi chiều, Quý Nghiên đang ở chỗ của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng của đồng nghiệp Tiểu Thiện, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Thiện đang gấp gáp chạy tới, vẻ mặt vội vàng.
"Cậu bị người ta đòi nợ sao?" Quý Nghiên buồn cười hỏi.
Tiểu Thiên không có tâm trạng nói đùa với cô, nắm cánh tay cô liền kéo đến chỗ ngồi của mình, vừa nhanh chóng nói: "Nhanh nhanh. . . . . . Tới đây một chút. . . . . ."
Quý Nghiên bị cô ấy đè ngồi xuống.
Tràn đầy mờ mịt ngước mắt nhìn cô ấy. "Làm gì vậy?"
"Còn hỏi nữa... Số đặc biệt của lễ Noel năm nay mình phụ trách viết bài, thế nhưng hai ngày nay cả đầu óc mình cứ mô hồ thành một mảnh, không viết ra được cái gì. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Tối hôm nay phải in ra rồi, chị Nhạc còn đang chờ mình nộp bản thảo, mình xin cậu, nếu cậu không giúp mình, mình liền xong đời!" Tiểu Thiên làm một bộ vẻ mặt như trời cũng sắp sụp không bằng.
Quý Nghiên nói: "Cậu muốn mình viết giúp cậu?"
"Bingo! Cậu xem cậu xinh đẹp mê người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu biết bao nhiêu, vừa tốt bụng lại lương thiện, nên sẽ không đành lòng từ chối mình nha." Lần nào Tiểu Thiên yêu cầu người khác cũng đều luôn đặc biệt ngọt miệng như vậy.
Sẽ khen người ta thẳng lên trời.
Quý Nghiên xoa xoa da gà nổi trên hai cánh tay, hỏi: "Cậu cần viết bao nhiêu nữa?"
"Còn 5 trang nữa." Tiểu Thiên nói.
Quý Nghiên cầm chuột, kéo lên xem những gì cô ấy đã viết, Tiểu Thiên thấy vậy, chợt cảm thấy có hy vọng. Bèn rèn sắt khi còn nóng nói: "Thế nào? Nhìn mình đáng thương như vậy, cậu hãy giúp mình một chút đi, làm ơn làm ơn. . . . . ."
"Được." Quý Nghiên dứt khoát nói.
"A~ mình yêu cậu như thế, mình sẽ mời cậu ăn thịt bò khô mà, cậu. . . . . . A? . . . . . ." Tiểu Thiên nói xong mới phát hiện có cái gì đó không đúng, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái nữa, cô ấy vừa mới nói cái gì?
Quý Nghiên đứng dậy, nói: "Đưa hình ảnh và những tờ cậu đã viết cho mình đi."
Lần này Tiểu Thiên ngược lại phản ứng rất nhanh, nhất thời hoan hô một tiếng, kích động ôm lấy Quý Nghiên. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "A a a. . . . . . Quý cô nương mình yêu cậu chết mất thôi. . . . . . Cậu quả nhiên là người tốt."
Quý Nghiên: "Mình biết mình là người tốt, nhưng cô nương cậu đừng ôm chặt như vậy nữa được không, người tốt cũng sắp bị cậu ôm cho tắt thở rồi."
"Haha, mình thật là vui mừng quá mà." Tiểu Thiên cười híp mắt buông lỏng tay, để biểu đạt thành ý, cô ấy còn tự mình đưa Quý Nghiên trở về chỗ ngồi. Tiếp đó lại là đưa nước, còn đưa đồ ăn vặt cho cô, vô cùng ân cần.
Thỉnh thoảng còn đi tới nhìn lén.
Quý Nghiên lạch cạch gõ chữ, mãi cho đến khi bên cạnh lại ló ra một cái đầu, kèm theo một tiếng than sợ hãi. "Oa, nhanh như vậy đã viết được hai tờ rồi, thật là tuyệt mà! Khâm phục cậu. . . . . ."
Trên trán Quý Nghiên hiện ra ba vạch đen. Động tác gõ chữ cũng nhất thời dừng lại, nghiêng đầu, mím môi nhìn Tiểu Thiên. "Nếu cậu không quấy rầy mình thì mình sẽ viết nhanh hơn."
Tiểu Thiên lộ vẻ tức giận giơ tay, làm ra dấu tay chào. "Sor¬ry, mình lập tức đi ngay."
Sau khi cô ấy đi.
Quý Nghiên đeo ống nghe lên, mở nhạc lớn hơn rồi tiếp tục gõ chữ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên trên tai chợt nhẹ, ống nghe bị người rút đi.
Cô im lặng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Thiên đang cười đến giang manh đứng ở phía sau.
"Lại có chuyện gì nữa đây?" Quý Nghiên hỏi.
Trên mặt Tiểu Thiên lộ ra vẻ bà tám, chậm rãi nói: "Mình vừa thấy một anh đẹp trai đang đứng dưới lầu."
"Hả?"
Quý Nghiên thầm nghĩ, vậy thì có liên quan gì tới cô?
Tiểu Thiên nói: "Sau đó mình nhẫn nhịn không được tâm hồn mê trai đẹp của mình, nên liền to gan đi đến gần anh ta, kết quả cậu biết sao không?"
Quý Nghiên: ". . . . . ."
"Anh ta thế nhưng lại nói chuyện với mình đó." Tiểu Thiên diễn lại bộ dạng như trúng số lúc ấy của mình.
Quý Nghiên vẫn bình tĩnh gõ chữ như cũ, hỏi: "Nói gì?"
"Anh ấy hỏi mình. . . . . ." Tiểu Thiên nói từng chữ từng chự một, giống như rất sợ Quý Nghiên không nghe thấy rõ vậy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Nghiên Nghiên còn ở trong công ty hay không?"
"Cái gì?" Quý Nghiên ngẩn người, tay dừng ở trên bàn phím.
"Từ lúc nào mà cậu hốt được một bạn trai cực phẩm như vậy, cũng không nói cho mình biết, thật không có nghĩa khí mà à à à!" Tiểu Thiên làm một bộ vẻ mặt như bị phản bội vậy.
Quý Nghiên nhìn thời gian phía dưới góc phải của màn hình vi tính một chút, đã qua giờ tan tầm, bình thường cô đều là đúng giờ tan sở.
Cô nghĩ đến người nọ trước tiên.
Chắc là anh không thấy cô đi xuống nên mới hỏi.
Nhưng sao không gọi điện thoại cho cô chứ? Ngay cả tin nhắn cũng không có.
Quý Nghiên chợt đứng dậy, không để ý Tiểu Thiên đang ríu rít gào thét ở bên tai, nhanh chóng nói với cô ấy: "Còn lại một đoạn cuối cùng mình chưa viết xong, cậu viết tiếp đi nhé, mình có chút chuyện, mình đi trước nha. Xin lỗi!"
Nói xong cô liền lướt như bay đi ra ngoài, Tiểu Thiên sững sờ gọi: "A này, Nghiên Nghiên. . . . . ."
Người đã biến mất ở cửa.
Tiểu Thiên thất bại ở tại chỗ dậm chân. "Cái người trọng sắc khinh bạn này. . . . . ."
Quý Nghiên vừa ra cửa chính liền thấy Bạch Thắng vẫn như mỗi lần đợi cô, lẳng lặng tựa bên cạnh xe, khuôn mặt tuấn nhã giản ra, tư thái yên tĩnh. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên bước nhanh đi tới, Bạch Thắng cũng nhìn thấy cô, đuôi lông mày giương lên, khóe miệng không tự chủ nâng lên một nụ cười, tiến lên vài bước.
"Sao anh lại tới đây?" Quý Nghiên đứng ở trước mặt anh, mỉm cười hỏi.
Bạch Thắng nói: "Tối nay là đêm Giáng sinh."
Quý Nghiên: "Hả?"
"Chúng ta đi hẹn hò đi." Giọng nói thanh nhã từ từ truyền tới bên tai.
Quý Nghiên sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười mở rộng hơn. "Đây coi như là làm cho em bất ngờ sao? Cho nên mới không gọi điện thoại cho em."
Bạch Thắng nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Đúng rồi, làm sao anh biết cô gái kia là người của tòa soạn bọn em?" Quý Nghiên hỏi.
Hình như Bạch Thắng chưa gặp qua Tiểu Thiên mà.
"Hình." Bạch Thắng lời ít mà ý nhiều phun ra hai chữ.
Lúc này Quý Nghiên mới nhớ lại, lần trước Tiểu Thiên đi châu Úc lấy cảnh, còn phát rất nhiều hình cho cô xem, lúc ấy hình như Bạch Thắng đang đứng ở ngay bên cạnh.
Được rồi, gần đây trí nhớ của cô thật là càng ngày càng kém.
Bạch Thắng dẫn cô đến một nhà hàng rất đặc biệt, nhưng nói chính xác hơn, đó cũng không giống một nhà hàng, mà là một lâu đài cổ xưa chọc trời, mang đậm nét cổ điển, thanh tịnh và đẹp đẽ, xung quanh trồng một rừng hoa hồng đỏ. Cách đó không xa, còn có các căn phòng thủy tinh huyền ảo như trong mơ.
Đứng ở cửa chính nhìn lại, cảnh tượng lúc này hoàn toàn giống như những gì mà chỉ trong truyện cổ tích mới có.
Quý Nghiên chỉ vừa nhìn một cái liền thích ngay.
Thiết bị bên trong rất khác với các nhà hàng khác, chỗ ngồi cũng không nhiều, ở giữa còn có một đài phun nước hình tròn, rất nhiều người đều khiêu vũ theo tiết tấu nhạc ở bên đài phun nước. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Tiếng đàn dương cầm tuyệt diệu chảy xuôi, cộng thêm ánh đèn càng làm cho vô cùng có không khí, Quý Nghiên chú ý tới, những người đến đây phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi.
Chương 72 <Tiếp>: Thật hạnh phúc khi được gặp em.
Editor: tyvybutchi
Nhìn qua, giống như là hiện trường của một bữa tiệc nhỏ.
Nhưng so với bữa tiệc thì ở đây lại an tĩnh lãng mạn hơn rất nhiều.
Bạch Thắng đột nhiên hỏi: "Em đã từng nghe anh đánh đàn chưa?"
"Piano sao?"
"Ừ."
"Không có." Quý Nghiên nói: "Anh cũng không có nói với em là anh biết đánh đàn."
Tình cảnh này rất có không gian tưởng tượng, Quý Nghiên mơ mộng một chút, Bạch thiếu gia đánh đàn, chắc chắn là rất đẹp trai!
Cô vẫn luôn cảm thấy đàn ông có thể đàn được tốt piano đều có một loại sức hút khác.
"Chờ anh một chút."
Bạch Thắng cầm khăn ăn lên, ưu nhã lau lau miệng rồi đặt xuống, Quý Nghiên thấy anh đẩy ghế ra đứng dậy, cơ thể cao lớn ung dung đi tới chỗ đàn Piano.
Ánh mắt cô thắc mắc nhìn theo anh.
Bạch Thắng nói gì đó với người đánh đàn, từ góc độ của Quý Nghiên nhìn lại, chỉ có thể thấy sườn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh. Môi mỏng khẽ mở, vẻ mặt vẫn thanh nhã ôn hòa như cũ. Người đàn ông này, bất cứ lúc nào nhìn vào, cũng đều có một loại tốt đẹp không thể diễn tả bằng lời.
Người nọ đứng dậy đi ra ngoài.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Nghiên, Bạch Thắng thế chỗ người đánh đàn kia ngồi xuống trước đàn Piano.
Anh muốn đánh đàn sao?
Người tỏa sáng chói mắt luôn là cực kỳ làm cho người khác chú ý, mặc dù trong đêm Giáng sinh hôm nay, khách khứa đến đây gần như đều là các cặp đôi đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng những nữ sinh kia, vẫn là không che giấu được ánh mắt kinh ngạc si mê, giống như ăn cơm cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, sắc mặt của những người bạn trai ngồi bên cạnh các cô ấy đều không ngoại lệ đanh lại.
Bắt đầu.
Mười ngón tay của anh đặt trên phím đàn, hơi ngẩng đầu, hướng về phía Quý Nghiên khẽ mỉm cười.
Trái tim Quý Nghiên chợt lỡ mất một nhịp.
Giai điệu ưu nhã lần lượt bay ra từ những đầu ngón tay của Bạch Thắng, giờ phút này, thời gian giống như cũng chậm lại. Thế giới cũng như đang chuyển động xung quanh anh, Bạch Thắng là người đa tài đa nghệ, khi còn bé được Ứng San ảnh hưởng, cho nên đàn Piano, đàn ghita, đàn tranh, vẽ vời. . . . . . Cái gì anh cũng học, cho nên cái gì cũng biết, hơn nữa còn rất tinh thông. Nhà họ Y rất coi trọng trẻ con phát triển toàn diện, cho nên khi còn bé Ứng San và Y Mạt Thuần, còn có Y Bối Nặc cái gì cũng phải học, đến đời của Bạch Thắng, đương nhiên cũng như thế.
Bọn họ đều là loại đa năng.
Cho nên, khi giây phút người trước mặt đánh lên nốt đầu tiên kia, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Bao gồm cả Quý Nghiên.
Mười ngón tay của Bạch Thắng nhảy múa trên phím đàn, không chút nào thua nghệ sĩ Piano chuyên nghiệp, anh đàn chính là bài hát "She" rất nổi tiếng của Elvis ¬Costel¬lo, Quý Nghiên vừa nghe liền cảm thấy quen thuộc. Trước kia có một thời gian cô cũng rất thích bài hát này, lưu trong điện thoại di động lúc rảnh rỗi liền nghe mấy lần, có lúc cô cũng ngâm nga theo, cho nên chỉ vừa đàn khúc dạo đầu, Quý Nghiên liền nghe ra được là bài gì.
Cũng không có những nhạc đệm khác, chỉ có một chiếc đàn Piano, nhưng anh lại cứ như có một loại sức mạnh đặc biệt, chỉ cần anh ngồi ở chỗ đó thì mọi người sẽ cảm thấy sân khấu này đã quá đầy đủ rồi, không cần bất kỳ gì khác tô điểm thêm nữa.
Quý Nghiên đắm chìm trong đó, nhưng cô lại không ngờ, Bạch Thắng không chỉ là đánh đàn, chợt, anh chậm rãi mở miệng.
She ¬may¬be the face ¬I can't for¬get (Cô ấy là bóng hình tôi không thể quên)
The trace¬ of plea¬sure or re¬gret (Một chút niềm vui hay tiếc nuối)
Maybe¬ my trea¬sure¬ or the p¬ri¬ce I ¬have¬ to¬ pay (Là kho báu đời tôi, hay cái giá tôi phải trả)
She ¬may¬be the song th¬at ¬summer sings (Cô ấy là khúc ca mùa hè tặng dâng)
Maybe the chill that au¬tumn¬ brings (Cũng có thể là chút se lạnh mùa thu gửi đến)
Maybe a hun¬dred ¬dif¬fer¬ent¬ things (Cũng có thể là trăm điều tuyệt diệu của thế giới này)
With¬in the ¬mea¬sure ¬of the¬ day. (Trong giới hạn một ngày ngắn ngủi mà thôi)
Giọng nói hơi từ tính thâm tình biểu diễn, âm tiết của Bạch Thắng hết sức dễ nghe, lúc nói chuyện là mát lạnh mà làm cho người ta cảm giác thật thoải mái, tựa như mùi trà xanh thơm ngát, chậm rãi thấm vào tim. Mà lúc ca hát, giọng của anh lại thêm phần từ tính và hấp dẫn, đặc biệt thích hợp hát tình ca. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trước kia Y Nhân từng nói, trong mấy người bọn họ, Bạch Thắng là thích hợp hát tình ca nhất, anh trời sinh có một cổ họng tốt, mặc dù không thường ca hát, nhưng một khi mở miệng thì tuyệt đối không kém hơn những người chuyên nghiệp. Hơn nữa Bạch Thắng hát đặc biệt truyền cảm, du dương uyển chuyển, chan chứa động lòng người, trừ thiên phú bản thân ra còn thấy được cái hồn trong từng câu hát.
Bài hát này rất nhẹ nhàng, thâm tình lãng mạn, thích hợp để hát trong không khí này nhất.
Ánh mắt của anh khóa lấy Quý Nghiên thật chặt, sâu thẳm trong đáy mắt tràn đầy chăm chú và chân thành tha thiết, đây là bài hát anh hát vì cô. Cũng không phải anh thích thổ lộ ở nơi công cộng như vậy, Bạch Thắng vốn luôn khiêm tốn trước sau như một, chỉ là hôm nay không biết vì sao đặc biệt có hứng nên mới hát cho Quý Nghiên nghe một bài.
"She", rất phù hợp với tình cảm anh dành cho cô.
Đúng như lời bài hát, cô có thể là luân hồi giữa thiên đường và địa ngục mà mỗi ngày anh bước vào, cũng có thể là bóng hình trong mỗi giấc mơ anh nhìn thấy, nở nụ cười sáng trong như suối lành.
Là người không thể thiếu trong cuộc đời anh.
Ai cũng có thể nghe ra được tình cảm sâu sắc trong lời anh hát, đèn thủy tinh trên trần lẳng lặng phủ lên người Bạch Thắng, xung quanh an tĩnh tới cực điểm, ngay cả người đang hăng say cười nói cũng không nhịn được dừng lại, đưa mắt nhìn sang.
Những người nam sĩ quan đứng canh gác hai bên lối đi kia cũng nghiêm túc lắng nghe.
Cảm nhận sức hấp dẫn không gì sánh kịp của người đàn ông này, nghe anh diễn dịch ca khúc cảm động tuyệt vời này.
She¬ may¬be the re¬ason¬ I sur¬vive (Cô ấy chính là lẽ sống của đời tôi)
The¬ why and¬ where ¬for I'm alive (Và cũng là lý do và nơi để tôi tồn tại)
The one I care ¬for through th¬e r¬ough and ready years tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n (Là người duy nhất tôi quan tâm dù bao chông gai hay những năm dài)
Me, I'll¬ take ¬her laugh¬ter and¬ her tears (Tôi gom tất cả những nụ cười và nước mắt của cô ấy)
And¬ make the¬m all my sou¬venirs (Biến chúng thành vật kỷ niệm của riêng mình)
For ¬where she¬ goe¬s I’ve g¬ot ¬to be (Nơi đâu có cô ấy ở đó sẽ có tôi)
The ¬meaning of my life is (Bởi ý nghĩa của đời tôi)
She (Là cô ấy)
She… (Cô ấy)
She… (Cô ấy)
Âm cuối thật dài, kéo giai điệu hướng bất động.
Đoạn lời hát phía sau càng thêm trực tiếp, tình cảm lộ ra sâu hơn, ánh mắt Bạch Thắng từ đầu đến cuối đều dừng lại ở trên người Quý Nghiên, chưa từng dời đi, giống như anh muốn bắt được một vẻ mặt biến đổi bất kỳ trên mặt cô, đồng thời dùng cách này, hát ra những lời mình đã giấu sâu trong lòng.
Tỏ rõ mình thật lòng.
Anh cũng biết, Quý Nghiên hiểu được lòng anh.
Quý Nghiên nhìn anh thật sâu, ánh mắt của hai người giao tiếp trên không trung, giống như đã nói hết ngàn lời vạn chữ. Lúc anh hát tình sâu khẩn thiết, lúc cô nghe cũng chìm đắm say mê. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Giọng hát của Bạch Thắng rất đặc biệt, thỉnh thoảng hấp dẫn, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng tình cảm, thỉnh thoảng kỳ ảo, giống như xuyên thấu lòng người, thẳng đến linh hồn.
Trái tim Quý Nghiên đột nhiên lỗi nhịp, anh vốn là như vậy, mặc dù cực ít khi nào nói với cô những lời tốt đẹp gì đó, cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng cuối cùng trong lúc lơ đãng, lại làm ra rất nhiều chuyện khiến cô vô cùng cảm động, nháy mắt làm cô cực kì xúc động.
Anh cho cô tất cả những thứ cô chưa bao giờ có, Quý Nghiên nghĩ, sẽ không còn gì có thể làm cho cô cảm thấy may mắn bằng việc gặp được anh.
Sự xuất hiện của anh, là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này của cô.
Cho dù bản thân cô cũng có lúc thắc mắc, Bạch Thắng là coi trọng điểm nào ở cô? Lại đáng để anh dứt khoát thật lòng, thâm tình đối với cô như thế!
Mọi người ở đây cũng chú ý tới tầm mắt của Bạch Thắng, bọn họ theo ánh mắt của anh, liền nhìn thấy Quý Nghiên. Cũng có rất nhiều người nhận ra cô gái này, là tiểu thư lớn của tập đoàn Thụy Hưng, trước đây không lâu bị gièm pha, làm cho khi nhà trọ của cô bị hỏa hoạn, trên web điên cuồng đăng tin, tiếng mắng một mảnh.
Nhưng ngày gần đây thân là một trong các đối tượng của xì căng đan- thiếu gia nhà họ Dương kia (Dương Hàm Mặc) lại tự mình đứng ra giải thích chuyện này, nói thẳng báo chí đã vu oan Quý Nghiên. Cũng gián tiếp để lộ ra tin tức cô đã có bạn trai. . . . . . Không ai biết sự thật của sự thật đến tột cùng là như thế nào? Cái tin này, thật thật giả giả lại có ai nói rõ ràng? Chỉ là không ngờ, người bạn trai trong tin đồn của Quý Nghiên, lại là Bạch thiếu gia của Cục Quốc An.
Vả lại nhìn anh hết sức yêu cô, Bạch thiếu gia cho người khác ấn tượng luôn là thanh nhă lịch sự, nhưng lại có cảm giác rất xa cách, không dễ gần. Hơn nữa có ai nghĩ tới, sẽ có một ngày anh hát tình ca tặng cho một cô gái dưới ánh nhìn trừng trừng của nhiều người, anh thâm tình như vậy, chuyên chú, bất chấp tất cả. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cũng may nhà hàng này có một quy định, mỗi ngày chỉ tiếp đón 30 đoàn khách, đây là nhà hàng cao cấp nổi tiếng nhất Hongkong, rất nhiều người muốn đến đây ăn, nhưng muốn ăn một bữa ở chỗ này, lại là cực kì không dễ. Có thể đặt được chỗ ở đây, đều là người không giàu cũng quý, tư cách rất cao, tất cả mọi người đều hiểu quy củ trong giới thượng lưu này, cũng rất thức thời, loại chuyện như vậy, đương nhiên sẽ không tùy tiện nói ra ngoài.
Xem xong rồi thôi.
Bạch Thắng đứng dậy, dưới ánh nhìn săm soi của mọi người, chậm rãi đi tới chỗ Quý Nghiên.
Hình tượng của anh thật sự rất phù hợp với người tình trong mộng của tất cả cô gái, nhất là khi khung cảnh dưới ánh đèn lãng mạn như vậy, trong không khí an tĩnh thế kia, anh ngồi đàn Piano, hát tình ca, thần thái ưu nhã, như một vị bạch mã hoàng tử nhẹ nhàng giáng trần, trong nháy mắt làm cho tất cả nữ sinh ở đây đều có chút nghiêng ngả.
Họ cũng không nhịn được sôi trào, tiếng thét chói tai, tiếng vỗ tay, vang lên liên miên. . . . . .
Trong nhà hàng này chưa từng có loại náo nhiệt như thế này, ngay cả các nam sinh cũng hùa theo ồn ào lên, rối rít cổ vũ Quý Nghiên đáp lại tấm chân tình của Bạch Thắng, không khí nhất thời bị xáo động tới điểm cao nhất.
Quý Nghiên đỏ mặt, từ trước đến giờ cô luôn im lặng không nói gì nhiều, cho nên nhất thời có chút khó thích ứng với không khí nhiệt tình như vậy. Bạch Thắng vẫn đứng ở cách đó mấy bước, đột nhiên dừng bước chân lại, anh cứ như vậy đứng ở nơi đó, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô, tư thái yên tĩnh, giống như một chàng hoàng tử tỏa sáng vô hạn, đang chờ đợi công chúa của mình bước đến.
Quý Nghiên có chút không biết làm sao, cô chưa từng đối phó với loại tình trạng này. Vốn tưởng rằng ở trước mặt Bạch Thắng, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cô đã có thể đủ tự nhiên đủ thoải mái cùng anh chung sống, nhưng trải qua náo loạn như vậy, cô mới phát hiện sự chênh lệch giữa bọn họ lớn đến thế nào. Anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, cô liền không hề có sức chống đỡ.
Người đàn ông này có tư chất làm cho người ta điên cuồng như vậy.
Có một cô gái nổi tiếng gan lớn thấy Quý Nghiên vẫn còn đang chần chừ liền không nhìn nổi nữa, cô gái kia lặng lẽ đi tới, đẩy Quý Nghiên ra trước, Quý Nghiên đang trong trạng thái mất hồn cũng không kịp chú ý, cả người lảo đảo ngã xuống, thẳng tắp nhào tới phía trước.
Một đôi tay kịp thời đỡ lấy cô.
Anh đứng ở trước mặt cô, Quý Nghiên vừa mới ngước mắt, liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia, chóp mũi đều là hơi thở quen thuộc, bọn họ dán vào nhau rất gần, rất gần. . . . . .
Mọi người thầm nghĩ, như vậy mới đúng chứ! Hai người bọn họ như vậy, nhìn qua thật rất xứng đôi.
Tuấn nam mỹ nữ, nhìn xem thật là mát mắt mà . . . . . .
"kiss. . . . . . kiss. . . . . ."
"kiss. . . . . . kiss. . . . . ."
"kiss. . . . . . kiss. . . . . ."
. . . . . .
Mọi người đồng loạt gào thét, cả phòng ăn giống như cũng bị không khí nóng bỏng đốt cháy, đêm giáng sinh này, đối với anh, đối với cô, đối với bọn họ mà nói, chắc chắn là một ngày lễ cả đời khó quên.
Sắc mặt Quý Nghiên đỏ ửng, trong lòng như nai vàng ngơ ngác, khẩn trương không biết làm thế nào cho phải. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Loại cảm giác này vừa khẩn trương vừa vui mừng, cô thật đúng là lần đầu tiên trải nghiệm, cực kỳ mâu thuẫn, nhưng cũng cực kỳ kích thích.
Con ngươi Bạch Thắng bình tĩnh khóa lấy cô, trong mắt ngầm chứa một tia cười, giọng nói mát lạnh chậm rãi vang lên bên tai: "Nghe được tiếng lòng anh rồi chứ?"
Quý Nghiên nào còn có thể nói nên lời.
Một lòng đến nay còn chưa có bình tĩnh lại.
Không đợi cô trả lời, Bạch Thắng liền mở miệng lần nữa, giọng điệu thấp đi mấy phần, chất giọng hơi từ tính và khêu gợi từ trong môi mỏng của anh chậm rãi tràn ra. "I love y¬ou ¬so ¬much."
Ánh mắt Quý Nghiên hoàn toàn sững sờ, chỉ cảm thấy trong cơ thể có đốm lửa đang điên cuồng mà nhanh chóng bốc cháy lên, gần như muốn cắn nuốt cô, máu cũng đang mãnh liệt sôi trào, trong đầu cô thoáng chốc trống rỗng. Rõ ràng là sắp đến mùa đông, mà sao cô lại vẫn cảm thấy nóng như thế, cả người như muốn thiêu cháy.
Mọi người nghe một câu thổ lộ như thế liền lần nữa bộc phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng.
Đáng lẽ đều là một đám người trẻ tuổi, chính là tuổi thích chơi thích gây náo động, hơn nữa còn có tiền, cho nên dĩ nhiên là rất biết đùa. Cái loại địa phương như quán Bar cũng đến không ít lần, hơn nữa còn biết xáo động không khí, loại chuyện làm cho không khí ồn ào lên này, chỉ cần có một người dẫn đầu thì những người còn lại sẽ lập tức đi theo hưởng ứng. Chủ yếu hơn chính là Bạch Thắng lại là dạng thân phận người người đặc biệt chú ý này, mọi người liền có vẻ càng thêm nhiệt tình.
Cuộc sống riêng của nhân vật lớn: cục trưởng tương lai của NSA đó nha. . . . . . Cũng không phải là dễ dàng có thể nhìn xem như vậy được đâu. . . . . .
Giống như là để hưởng ứng không khí lúc này, tiếng nhạc của bài "She" lại vang lên lần nữa. . . . . .
Bạch Thắng ôm Quý Nghiên vào trong ngực, giữ chặt cái ót của cô, trong lúc cô còn đang sững sờ, trong lúc mọi người còn đang nhiệt tình như lửa ồn ào lên, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n trong lúc tiếng nhạc "She" uyển chuyển êm tai lại rung động đến tâm can đang được phát ra, anh nghiêng đầu, hôn cô thật sâu.
Bọn họ đã từng hôn như vậy rất nhiều lần, dịu dàng, bá đạo, nhiệt tình. . . . . . Cũng từng hôn ở nhiều chỗ khác nhau, trong nhà, ban công, bệnh viện. . . . . . Nhưng ở trong không khí như vậy, nhiều người nhìn trừng trừng như vậy, thì vẫn là lần đầu tiên.
Quý Nghiên níu lấy quần áo Bạch Thắng thật chặt, trong đầu vẫn còn đang lùng bùng, giống như một chú dê con bị lạc, không tìm được phương hướng. Cô chỉ có thể dựa vào anh thật chặt, đi theo bước chân của anh, để anh dẫn cô đi đúng đường. Ở trước mặt anh, cô toàn là liên tục thất bại.
Lại một lần thét chói tai, nhấc lên một trận dậy sóng.
Đêm nay chắc chắn là rất high.
Mà đêm nay cũng là đêm Giáng sinh đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau.
Ngoài phòng vang lên tiếng pháo hoa, cuộc sống về đêm, bây giờ mới bắt đầu. . . . . .
"Lần sau anh cũng dạy em đánh đàn đi." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên và Bạch Thắng nắm tay nhau bước chậm trên quảng trường, vừa mới cơm nước xong, lúc này chính là thời gian tốt để tiêu hóa.
Bên tai thổi qua gió mát nhẹ nhàng, đêm nay ánh trăng rất đẹp, treo ở giữa bầu trời đầy sao, bóng đêm xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Thắng mỉm cười nói: "Em muốn học đàn bài gì?"
"Chưa biết nữa, chừng nào em nghĩ xong sẽ nói cho anh biết."
Trên quảng trường cũng có không ít người, cũng rất nhiều người đang thả đèn hứa nguyện, còn có người đang chơi pháo hoa mini, bầu trời một mảnh sáng lạng, xinh đẹp khác thường.
Mọi người náo nhiệt tưng bừng như ngày lễ đến.
Đâu đâu cũng có không khí ung dung vui vẻ.
Một nữ sinh nhỏ bán đèn hứa nguyện đi tới, nói với Bạch Thắng: "Anh trai, mua đèn hứa nguyện cho chị gái bên cạnh đi."
Bạch Thắng nhìn nữ sinh nhỏ lấy gì đó trong túi nylon trên tay, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n lại ngước mắt nhìn những chiếc đèn hứa nguyện trên bầu trời đang chậm rãi bay lên, hình như nữ sinh kia cũng thích những thứ này.
Anh nhẹ nhàng nhếch môi, không do dự quá nhiều liền mua một cặp.
Kinh nghiệm rất mới mẻ.
Từ trước đến nay anh chưa từng làm những thứ này.
Nhìn ra được tối nay Quý Nghiên vẫn luôn rất vui vẻ, giây phút đèn hứa nguyện rời khỏi lòng bàn tay bọn họ, anh nhìn ánh đèn lóe lên ở bên trong, chiếu rọi khuôn mặt tươi cười của cô, giống như tất cả hoa tươi trong nháy mắt đều nở ra xung quanh cô, thế giới cũng trở nên rực rỡ.
Trái tim, dần dần trở nên mềm mại.