Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 66: Vì yêu mà dũng cảm.

Trước Sau

break
Quý Nghiên về nhà rất muộn, Bạch Thắng cũng về với cô, cả hai đều mặc áo đen. Hôm nay Quý Nghiên cột tóc đuôi ngựa, sắc mặt của cô rất kém, mắt vẫn còn dấu vết đã khóc, nhìn biển người trước mắt, trong lòng cô không thể suy nghĩ được gì.

Chỉ duy nhất nhớ rõ, chính là người nằm ở dưới lòng đất kia.

Nhắc tới cũng thật châm chọc, lúc Vu Tư Ngọc bị các loại người xấu xa bôi đen danh dự, nói cô ấy là đàn bà dâm đãng, gái điếm hám tiền. . . . . . Ra nghề mấy năm, tin tức mặt trái vẫn không dứt. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhất là lần trước chuyện "Bao nuôi" vừa tung ra, tiếng đã xấu càng thêm xấu, mà nhiều người không biết sự thật cũng là bảo sao hay vậy, tôn sùng những gì trên báo là chân lý, cũng không suy nghĩ quá nhiều, đưa đến trong lúc nhất thời Vu Tư Ngọc bị mang tiếng xấu.

Công ty tổ chức thông báo phóng viên, tuyên bố chuyện cô ấy đến Thượng Hải làm từ thiện, liền lại có người nói cô ấy làm màu, tâm cơ thâm sâu, vì danh dự và danh tiếng mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. . . . . . Mà khi tin tức cô ấy mắc bệnh bị cách ly lan ra, họ lập tức còn nói cô ấy là đang lăng xê, tranh thủ đồng cảm. . . . . . Luôn một mực cắn không thả, cứ nghĩ người ta vào chỗ tối tăm, một chút cũng không chịu buông tha. Cho đến khi người ta đã chết, có người đứng ra làm sáng tỏ thì họ mới nói khác: "A, thì ra cô gái này không phải là người như thế." "Bây giờ nghĩ lại, quả thật tính cách của Vu Tư Ngọc rất tốt, rất thuỳ mị." "Thật ra thì tôi đã thấy bản chất thật của cô ấy, thật sự, con người thật của cô ấy cực kỳ tốt đẹp. Đối với người khác cũng rất hiền hòa, một chút kiêu ngạo cũng không có, tôi vẫn luôn không tin những thứ tin đồn giả dối kia." Vân vân.

Ngay cả công ty cũng không nhàn rỗi, nhận thấy được đây là thời cơ lăng xê, thừa dịp này tuyên dương trên diện rộng những việc thiện lần này Vu Tư Ngọc đã làm ở Thượng Hải, nói cô ấy không chỉ có tự mình thăm hỏi người thân của những người mắc bệnh, tặng tiền tài và vật dụng giúp đỡ, còn không ngại cực khổ làm phụ việc chăm sóc bọn họ. Thu được cả đống lời khen ngợi, thì ra là minh tinh cũng có thể làm được như vậy! Thậm chí còn ngàn dặm xa xôi mời được mấy người mà Vu Tư Ngọc đã đến chăm sóc kia từ Thượng Hải về phỏng vấn một lần, kiếm đủ danh tiếng. Lần này không có ai nhắc lại nghi ngờ, cũng không có ai nói cái gì làm màu, lăng xê nữa..., người đã mất có hành động lớn, hơn nữa dưới tác động từ bên trong của Phượng Vi Nhiên, nhất thời dư luận cũng bắt đầu nghiêng về phía Vu Tư Ngọc.

Đối với kết quả này vui mừng nhất đương nhiên là công ty đại diện của Vu Tu Ngọc, bọn họ đã lên xong kế hoạch, nói là mấy ngày sau sẽ bán đấu giá di vật của Vu Tư Ngọc, cũng đợi sau khi kết thúc rút ra 50% khoản tiền quyên góp cho những người nghèo khó vùng sâu vùng xa, phía cuối bản thông báo có chú thích đây cũng là tâm nguyện trước khi chết của Vu Tư Ngọc, đến lúc đó hoan nghênh mọi người tham dự.

Tất cả mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi, đa phần là diễn trò. Quý Nghiên không biết nên cảm thấy vui vẻ hay là khổ sở cho Vu Tư Ngọc. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Có một số việc, lẽ nào cứ phải đợi đến khi đã trở thành bi kịch, đến lúc cái gì cũng không thể cứu vãn được nữa thì mới hiểu phải thu tay lại sao? Nếu như buông tha sớm một chút, bớt đi một người gây sự thì có lẽ chuyện sẽ không biến thành như bây giờ.

Vẫn là quả thật như có người từng nói, ‘lòng người lạnh nhạt’. Bây giờ đứng ở đó, lại có bao nhiêu người là thật lòng vì Vu Tư Ngọc chết đi mà cảm thấy đau lòng, khổ sở? Lại có bao nhiêu người là giả vờ? Cô không muốn đi tìm hiểu, sự thật luôn làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Quý Nghiên tìm được Phượng Vi Nhiên ở trong phòng của anh ấy, anh ngồi trên ghế sa lon, trên tay cầm khung hình, đầu ngón tay một lần lại một lần khẽ vuốt ve người trong hình. Ở bên chân anh ấy có rất nhiều chai bia nằm ngổn ngang.

Cô chậm rãi đi vào, nhìn xuống dưới phòng cẩn thận né mấy chai bia đi tới gần anh, không gian phòng rộng lớn, lấy xám trắng làm màu chủ đạo, khắp nơi đều trưng hình Vu Tư Ngọc. Có ảnh chụp một mình cô ấy, cũng có ảnh bọn họ chụp chung, tất cả đều là chụp vào lúc học trường cấp 3. Khi đó bọn họ đơn giản mà vui vẻ, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Đây mới là Vu Tư Ngọc mà cô biết.

Căng tràn sức sống, rực rỡ, cả người cũng tràn đầy năng lượng.

Thì ra mấy năm nay, Phượng Vi Nhiên đều là dựa vào những thứ này mà chống đỡ được tới bây giờ sao?

Chỉ tiếc, hôm nay người và vật đã không còn, về sau anh ấy sẽ phải dựa vào cái gì để tiếp tục chống đỡ đây?

Quý Nghiên nhíu mày, đi tới bên Phượng Vi Nhiên, đưa cho anh ấy một cuốn vở. "Đây là em tìm thấy trong lúc dọn dẹp lại phòng của cô ấy."

Phượng Vi Nhiên dừng một chút, ngước mắt.

Quý Nghiên nói: "Xem một chút đi."

Thật lâu sau anh ấy mới nhận lấy, cầm ở trong tay, nặng trĩu, lại sợ mở nó ra.

Lật tờ thứ nhất, là tên của cô ấy, nét chữ xinh đẹp, còn vẽ một hình trái tim. Anh có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô ấy lúc cầm bút vẽ lên những thứ này, chắc chắn là tràn đầy mong đợi, bởi vì cuộc đời của cô ấy sắp được ghi vào trong đó. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Vu Tư Ngọc vẫn luôn cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ diệu, sau này khi già đi rồi lại lật ra xem một chút, còn có thể trong khi xem nhớ lại lúc đó mình đã có tâm trạng như thế nào?

Ngày 27 tháng 8.

Làm sao cũng không ngờ được, chúng ta lại gặp nhau, lại dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

Hôm nay em đi tham gia tiệc mừng thọ của một vị tiền bối, cứ như vậy nhìn thấy anh. Phượng Vi Nhiên, năm năm rồi, quen biết nhiều người như vậy, thân có, không thân có, muôn hình muôn vẻ. Nhưng em vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra anh từ trong đám người đông đúc. Thật mỉa mai làm sao! Cho dù xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần là nơi có anh xuất hiện thì trong mắt của em liền không thể chứa thêm bất kì ai được nữa, trước kia là vậy, bây giờ cũng như vậy.

Giống như nó đã trở thành bản năng, dù cho em có hận anh đến mấy, rất hận rất hận, thì tại sao, khi nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt em với bộ dạng này, mặc dù cao ráo, đẹp trai, nhưng cũng gầy gò, tiều tụy thì lòng của em lại liền khổ sở như vậy? Anh đã từng dứt khoát kiên quyết vứt em đi để lựa chọn một cô gái khác, nhưng cô ấy lại cũng không có chăm sóc tốt cho anh. Phượng Vi Nhiên, đây rốt cuộc nghĩa là sao? Không cảm thấy quá buồn cười sao? Anh đặt anh ở vị trí nào? Lại đặt em ở vị trí nào? Anh bảo em, làm sao mà chịu nổi được đây?

Ngày 29, tháng 8, trời nhiều mây.

"Chúng ta ở bên nhau lần nữa đi, trở lại bên cạnh anh."

"Được."

Em không biết anh là dùng loại tâm trạng gì khi nói ra những lời này, nhưng nghe xong em lại không chút nghĩ ngợi mà trả lời như vậy, hình như anh cũng rất kinh ngạc. Mắt không hề chớp nhìn em chằm chằm, giống như đang xác nhận thực giả trong lời nói của em. Em cười, một nụ cười không mang theo chút tình cảm. Nhưng Phượng Vi Nhiên, chắc chắn anh không biết, khi đó trong lòng em có bao nhiêu đau khổ. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Anh thật bản lĩnh, chỉ một câu nói liền gần như phá vỡ hết phòng bị lạnh lùng mà em đã thật vất vả mới xây dựng được. Nhiều năm như vậy, em vẫn là bại bởi anh, quân lính liền dễ dàng tan rã. Em thật là ngu ngốc, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, lại lần nữa nghĩa vô phản cố (*) nhảy vào, chỉ vì đó là anh…

(*) Ty Vy : làm việc nghĩa không được chùn bước.

Ngày 11 tháng 9, trời mưa.

Hôm nay, cực kỳ nhớ anh. Bảo bối, anh ở nhà, có phải là đang oán giận mẹ anh hay không? Thật xin lỗi, em không thể bảo vệ anh thật tốt!

Ngày 5, tháng 11, trời âm u.

Gần đây đa số đều bị người đặc biệt tính kế, bị người gài bẫy đến quán rượu, đối mặt với một đám cặn bã của xã hội, trong lòng tôi tràn đầy chán ghét. Có lẽ đây là nơi tôi ghét nhất trên đời. Trong lòng đột nhiên điên cuồng nhớ Phượng Vi Nhiên, nhưng mà, anh ấy sẽ không xuất hiện. A, đúng rồi, chúng tôi mới vừa gây gổ, bây giờ hẳn là anh ấy đang bị mẹ kéo đi xem mắt, giống như ở nơi này nhiều năm trước cũng trong hoàn cảnh tràn đầy bóng tối như thế này, em chỉ có thể nhớ đến anh, nhớ đến đau lòng.

Thật may là Nghiên Nghiên xuất hiện, tôi lại lần nữa tránh được một kiếp. Nhưng khi người đàn ông như thiên thần kia xuất hiện, tôi lại sững sờ. Trong mắt của anh ta, chăm chú như vậy, thủy chung chỉ khoá chặt một người, giống như người đó chính là cả thế giới của anh ta, ngoài ra không còn thứ gì khác. Nghiên Nghiên hoàn toàn dựa dẫm nhào vào trong ngực anh ta, anh ôm cô ấy thật chặt, tự nhiên mà thoải mái như thế. Một màn này, tốt đẹp đến mức làm cho người ta muốn khóc, lại làm cho người ta hâm mộ muốn nổi điên. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cả đời này, yêu một người rất dễ dàng, nhưng để hai người cùng lúc yêu nhau thì lại rất khó khăn, mà trong lúc bạn cần thì người bạn yêu có thể kịp thời xuất hiện hay không, cũng có thể cho bạn dựa vào hay không, thì càng khó khăn hơn. Điều này cần có bao nhiêu may mắn? Thật may là bạn tốt của tôi lại gặp được. Người kia tỉ mỉ che chở, dịu dàng cưng chiều cô ấy, ngay cả người khác nhìn vào cũng cảm thấy hạnh phúc, huống chi là chính cô ấy. Chỉ mong năm tháng khoan dung, khiến cho mối tình tràn đầy năng lượng này có thể vượt qua sóng gió mà tiếp tục kéo dài, khiến cho phần hạnh phúc này, sưởi ấm lòng người bạc bẽo, chứng kiến thế gian này vẫn còn thứ tốt đẹp tồn tại.

Cầu mong cho, cậu, mình... Tất cả chúng ta đều mạnh khỏe…

Ngày 24, tháng 11, trời nhiều mây.

Lúc gặp lại, dù cho tham muốn giữ lấy anh càng ngày càng mãnh liệt, dù cho có lúc sự gấp gáp, lo lắng, sợ hãi của anh, toàn bộ hóa thành cứng rắn và bá đạo làm cho em cảm thấy không thở nổi. Thì tình yêu của em đối với anh, lại chưa bao giờ ngừng lại. Càng ngày càng vùi lấp em thật sâu, làm sao bây giờ? Tương lai của chúng ta đang ở nơi nào?

Ngày 28 tháng 11, mưa lâm râm.

Tôi mơ, trong giấc mơ tôi thấy mình đang ở một nơi đen như mực đưa tay không thấy được năm ngón, ở đó chợt truyền đến tiếng khóc của trẻ con. Rất thanh thúy, rất đau lòng, nhưng cái gì tôi cũng không nhìn thấy, chỉ có thể lần theo tiếng khóc không ngừng đi về phía trước, vẫn đi về phía trước. Rốt cuộc, trên đỉnh đầu chiếu xuống một cột sáng, ở bên trong cái vòng sáng đó, bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé trai, một mình cậu bé ngồi ở đó, lớn tiếng khóc. Dáng dấp của cậu bé đó thật đáng yêu, phấn điêu ngọc mài, cực kỳ giống Phượng Vi Nhiên khi còn bé, lòng của tôi lập tức liền mềm nhũn.

Cậu bé giống như bị người bỏ rơi, cánh tay nhỏ một mực quơ quơ, từng viên nước mắt lớn rơi xuống, xung quanh không có gì cả, trống trải, cậu bé ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, luống cuống lại khổ sở như vậy. . . . . . Tôi muốn đến gần cậu bé ấy, muốn ôm cậu bé vào trong ngực an ủi, nói với cậu bé rằng 'Đừng sợ. Có mẹ ở đây, có mẹ ở đây', nhưng giữa chúng tôi lại tựa như có một dòng sông nhỏ vắt ngang, tôi làm thế nào cũng không thể vượt qua được, mặc cho lòng của tôi nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể đứng xa xa nhìn cậu bé, cái gì cũng không làm được.

Đứa bé kia rất u oán nhìn tôi... lòng của tôi đột nhiên run lên một trận, bị ánh mắt này của cậu bé nhìn làm cho tôi một hồi kinh hãi, lại tan nát cõi lòng. Cậu bé khóc nói: "Mẹ, mẹ, tại sao mẹ không quan tâm con?" Giọng nói rất uất ức, đầu mũi nhỏ hồng hút hấp, một thoáng là làm người thương yêu, cũng khiến cho lòng người vô cùng chua xót.

Trong lòng tôi đau đớn, 'Con ngoan, không phải mẹ không quan tâm con, con đáng yêu như vậy, làm sao mẹ có thể không quan tâm con chứ? Mẹ rất yêu con, rất yêu rất yêu con. . . . . . Đừng sợ, con ngoan của mẹ'. Tôi lảo đảo đi về phía cậu bé, cố gắng muốn đến gần cậu bé, thế nhưng lúc này lại xuất hiện một đứa bé trai khoảng bốn tuổi, cậu bé đứng bên cạnh đứa bé kia, cũng dùng một loại ánh mắt rất u oán nhìn tôi, mang theo tố cáo nói: tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Cô từ bỏ chúng tôi, cô không phải là người mẹ tốt, chúng tôi cũng không cần phải để ý đến cô nữa." Tiếp đó, đứa bé nhỏ cũng đứng lên, cậu bé nắm tay anh trai, trên mặt vẫn còn nước mắt. Sức sát thương của những lời này quá lớn, còn khổ sở hơn là đâm một dao vào người tôi, lòng tôi đau đến khó có thể hô hấp.

Tôi không ngừng kêu lên, không phải như vậy, không phải như vậy, nhưng đã không còn cơ hội nữa. Cột sáng biến mất, hai đứa bé cũng biến mất, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại một mình tôi trong một mảnh bóng tối này bi thương hét to. . . . . .

Ngày 1 tháng 12, trời mưa.

Hai ngày nay chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu liền tràn ngập tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng bọn chúng uất ức kêu: "Mẹ, mẹ. . . . . ." , thế giới của tôi đều là một mảnh bi thương…

Ngày 2 tháng 12, trời mưa.

Là báo ứng sao? Bởi vì mẹ không bảo vệ các con thật tốt, cho nên ngay cả trời cao cũng cảm thấy mẹ không thích hợp làm mẹ của các con. Ông ấy đã một lần nữa tước đi quyền lợi có được các con của mẹ, vì vậy các con thật sự không trở về được nữa…

Thật xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt. Thật xin lỗi, mẹ đã làm cho các con chịu khổ. . . . . . Nếu như có kiếp sau, có thể tha thứ cho mẹ hay không, cho mẹ một cơ hội, đừng không để ý đến mẹ. Trở lại bên cạnh mẹ được không? Mẹ bảo đảm, lần này, mẹ nhất định sẽ bồi thường cho các con thật tốt, che gió chắn mưa cho các con, nuôi các con khôn lớn, tuyệt đối không để cho các con chịu bất kỳ khổ sở nào…

Ngày 7 tháng 12, trời âm u.

Cuối cùng bươm buớm vẫn chỉ bay lang thang, thiêu thân dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạy thoát được số phận bị lửa thiêu. Em không muốn chịu thua, nhưng thật sự rất mệt mỏi. Ở trong trận đấu tình yêu dài đằng đẵng này, gần như đã rút sạch tất cả hơi sức của em, nếu không phải là không bỏ được, nếu không phải là không bỏ được thì có lẽ sẽ không phải rơi vào kết quả thương tích đầy mình như thế này. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng mà em lại chưa từng hối hận, có tình yêu, có anh, có kỉ niệm, tất cả đều tràn đầy cả cuộc đời em như vậy. Dù có khổ sở nhiều hơn nữa thì cuối cùng rồi cũng sẽ chết đi.

Nhưng Vi Nhiên, nếu như bi thương là kết cục đã định trước của chúng ta thì không thể ích kỷ như vậy nữa, kéo cả anh và em cùng nhau rơi xuống địa ngục, để cho anh tiếp tục công việc khổ cực như vậy.

Anh xem, nhiều ngày như vậy, anh luôn sa sút tinh thần hơn em, trong mắt thường giấu đau đớn. Anh đứng trước mặt em, cẩn cẩn thận thận quan tâm đến tâm trạng của em như vậy. Phượng Vi Nhiên, nhưng anh có biết hay không, rằng em cũng đau lòng biết bao khi nhìn thấy anh như vậy?

Ngày 8, tháng 12.

Chia tay, rốt cuộc vẫn phải nói ra miệng. Ngoài cửa sổ ánh sao óng ánh, lòng của em nhưng lại như mưa to trút xuống, một mảnh ẩm ướt. Em quay lưng về phía anh, từng câu nói trái lương tâm khạc ra từ trong miệng, cố làm ra vẻ lạnh lẽo vô tình, tự cho là gạt được mình, gạt được anh… Nhưng cuối cùng ngay cả xoay người nhìn anh một cái em cũng không có can đảm, em sợ em vừa nhìn thấy bộ dạng bị tổn thương của anh thì cái gì nên ngụy trang em cũng duy trì không nổi nữa. Cho nên, cứ như vậy đi, không thể nắm tay ở bên nhau thì hãy quên đi tất cả. Anh còn con đường anh phải đi, chỉ cần anh được tốt nhất thì đây chính là kết cục tốt nhất mà em có thể làm được.

Nếu như may mắn chúng ta có thể gặp lại vào kiếp sau, thì đến lúc đó có thể đừng yêu mệt mỏi như vậy nữa có được không?

. . . . . .

Phượng Vi Nhiên nhanh chóng lật xem một lượt, trong đôi mắt in bóng những dòng chữ trên trang giấy kia cũng dần dần biến sắc.

Chữ viết thanh tú sạch sẽ, mang theo nỗi thê lương phát ra từ tận đáy lòng người viết. Giống như dẫn anh đi vào sâu trong lòng cô, vào trong thế giới mà anh vẫn luôn tìm kiếm nhưng lại chưa bao giờ tìm thấy dấu vết kia, hiểu được những cay đắng ngọt bùi giấu trong lòng mà cô chưa từng nói ra.

Thì ra đứa bé kia cũng là của anh, cho tới nay cô luôn vì mình không bảo vệ con tốt mà tự trách, khổ sở; thì ra từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng muốn rời khỏi anh, dù là chịu nhiều tổn thương hơn nữa thì cô vẫn luôn lựa chọn ở lại bên cạnh anh, chỉ vì cô yêu anh, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thì ra tình yêu của cô đối với anh nhiều hơn anh tưởng tượng rất nhiều, cô là yêu anh như vậy, yêu đến không màng mọi thứ, yêu đến vết thương chồng chất, cũng yêu đến trong khi mình đang mang trăm ngàn vết thương mà vẫn đau lòng khi thấy anh khổ sở, mà lơ là bản thân; thì ra. . . . . . Cô chịu hết tất cả khổ sở, là vì anh.

Một câu đơn giản ngắn ngủi lại xen lẫn vô cùng đau đớn, kiên cường trong tuyệt vọng, cố gắng kiên cường trong tuyệt vọng…

Anh giống như nhìn thấy cô nở nụ cười quyến rũ xoay người lại nhìn anh, trong cặp mắt sâu thẳm xinh đẹp là nồng nặc ưu thương, nhưng lại chưa từng biểu hiện ra nửa phần ở trước mặt người khác.

Chữ viết in vào trong mắt, cũng giống như từng cây dao nhọn đâm vào trên người anh, ghim vào da thịt anh, thấm vào trong lòng anh, từng khúc tận xương, máu tươi đầm đìa.

Ngực không kiềm chế được đau đớn, anh nắm vải áo trước ngực thật chặt, mặc cho đau đớn như bài sơn đảo hải này trong nháy mắt nhấn chìm anh.

"Tôi không yêu anh, từ rất lâu rất lâu trước kia đã không còn yêu. Phượng Vi Nhiên, buông tay đi thôi. Chuyện đứa nhỏ, là tôi tự làm tự chịu, tôi đã không muốn chơi tiếp nữa, cuộc chơi này, tôi đã sớm mệt mỏi, anh có biết mỗi ngày phải đối mặt với anh, tôi có bao nhiêu nhàm chán, bao nhiêu làm cho người ta chán ghét hay không? Như bây giờ, vừa vặn, hai người đều được giải thoát."

Lời nói tàn nhẫn ngày xưa vọng về bên tai, lòng Phượng Vi Nhiên đau như đao cắt.

Chết tiệt, cô lại lừa anh.

Ngày 20, tháng 12, trời trong xanh.

Nếu đã thật sự yêu một người thì cho dù chết cũng muốn kéo đối phương theo, cả đời không thả ra, nếu như bởi vì đủ loại nguyên nhân mà buông tay người kia ra thì đó không khác gì đã chết, bởi vì trái tim đã vỡ nát, còn sống cũng không khác gì cái xác không hồn, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cho nên nhất định phải kiên trì phải dũng cảm, hai người tựa sát nhau thật chặt đối mặt với tất cả, dù là bị tổn thương cũng tốt hơn là để tương lai hối hận.

Không phải em nói dù chết cũng phải kéo anh đi cùng sao? Tại sao cuối cùng lại là bỏ qua chứ? Vu Tư Ngọc, em nói không giữ lời, em biết rõ loại khổ sở này mà vẫn bắt anh phải chịu đựng. Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Không có em, anh sống có khác gì cái xác không hồn đâu chứ?

"Vi Nhiên, anh hãy hứa với em. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định phải sống thật tốt. Không được tới tìm em, tự chăm sóc mình thật tốt, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, đừng vì bận rộn công việc mà không phân biệt được ngày đêm, cũng đừng uống rượu nữa. Em rất khỏe, có thể cách xa những thứ hỗn loạn này, có thể đi gặp con của em, bồi thường lại những gì mà kiếp này em thiếu bọn chúng, như vậy rất tốt. Cho nên anh cũng phải sống thật tốt, giống như em vẫn luôn ở bên cạnh anh vậy."

Bờ biển xanh thẳm, bọn họ ngồi trên bờ cát, cô tựa vào trong ngực anh, nhìn mặt trời từ từ mọc lên. Sóng biển vỗ tới, lại lui trở về, cô ngồi trên xe lăn lẳng lặng dừng trên bãi cát.

Mặt trời ló dạng ở đằng Đông, chiếu rọi những vầng sáng màu vàng nhạt lên mặt sóng biển gợn lăn tăn, chiếu vào trên đất, chậm rãi kéo dài bóng dáng của bọn họ, hai bóng người tựa sát vào nhau, hài hòa trộn lẫn. Tô điểm thêm một chút ấm áp cho buổi sáng yên tĩnh tuyệt đẹp này.

Cũng vì đoạn tình cảm nhiều lần quanh co này, đặt lên một dấu chấm hết ưu thương triền miên.

Vào giờ phút này, anh rốt cuộc đã hiểu được nỗi lòng thật sự của cô, nhật ký trong tay, anh cũng không có can đảm xem tiếp nữa. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, gió lay rèm cửa sổ, trong phòng các khung hình được đặt khắp nơi, vẻ mặt tươi cười của cô vẫn toả sáng như hôm nào...

Đóng nhật kí lại, một tấm hình lộ ra. Phượng Vi Nhiên cầm 1 góc tấm hình, lấy nó ra.

Hình ảnh anh đeo tạp dề bận rộn ở phòng bếp rơi vào trong mắt.

Không biết cô chụp lúc nào, trong hình anh mặc quần áo ở nhà, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt. Dưới ánh đèn càng tăng thêm vẻ nhu hòa. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Phượng Vi Nhiên theo bản năng lật hình lên, chỉ thấy một dòng chữ nhỏ bắt mắt dược viết ở trên đó.

Cả đời hoa chỉ nở một lần, cả đời chỉ tương tư một người.

Một vệt nước mắt đã khô in trên giấy làm nổi lên hai chữ cuối cùng, chữ viết mơ hồ, làm cho trái tim anh cũng ươn ướt theo.

Anh có thể tưởng tượng được hình ảnh cô ngồi trước bàn, bật đèn nhỏ, trong ánh sáng vàng nhạt, nghiêm túc từng chút từng chút viết xuống những chữ này. Chắc chắn là dịu dàng yên tĩnh, trong mắt có hơi nước mông lung, trong lòng cũng đã sớm vỡ thành một mặt hồ.

Máu thật giống như bị đông lại, Phượng Vi Nhiên đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lồng ngực giống như có thứ gì đó đang kịch liệt sôi lên, như muốn phá băng phun trào ra.

Anh lại lần nữa níu chặt lấy vải áo trước ngực mình, mặc cho đau đớn lan tràn khắp bốn chi (hai tay hai chân) trăm xương.

Nước mắt, không tiếng động rơi xuống.

Rơi vào trong cuốn nhật ký, giao hợp với nỗi khổ sở của cô.

Quý Nghiên xoay người, trong mắt cũng không khỏi dâng lên chua xót, cô lau khóe mắt một cái, mở miệng, mới phát hiện giọng đã sớm khàn khàn. "Tư Ngọc, là người dũng cảm nhất mà đời này tôi từng gặp."

Cô ấy dũng cảm vì tình yêu như vậy, khiến Quý Nghiên rung động thật sâu.

Tốn hết hơi sức đi yêu một người như vậy, phải cần bao nhiêu can đảm mới làm được?

Cô vẫn luôn chưa từng nghĩ tới.

Thiêu thân lao đầu vào lửa, cho tới bây giờ đều là sự oanh liệt do người khác phác hoạ (*) ra.

(*) Ty Vy: vẽ bố cục chưa vẽ chi tiết, ý là chỉ nghe người khác miêu tả mơ hồ, không rõ nét.

Hôm nay lại trình diễn chân thật ở trước mặt cô, khi cô tận mắt thấy Vu Tư Ngọc vì yêu mà làm hết tất cả thì Quý Nghiên thật mặc cảm.

Ở trước mặt cô ấy thì tình yêu của cô, trong nháy mắt trở nên thật nhỏ bé.

break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc