Quý Nghiên vừa ra khỏi cửa cũng cảm thấy có cái gì không đúng, mỗi ánh mắt nhìn cô đều rất kỳ quái, thỉnh thoảng có mấy người đi đường vừa đi vừa quay đầu chỉ chỉ chõ chõ cô, thậm chí còn bàn luận to nhỏ.
Quý Nghiên không biết rõ sự tình, hôm nay trước khi ra khỏi cửa cô có chải đầu mà! Còn trang bị đầy đủ nội y trên dưới, ăn mặc cũng bình thường, cũng không phải là mặc đồ taobao (*).
Nhớ tới cái này, Quý Nghiên có chết cũng không quên những lời nhục nhã mà ngày đó vào tiệc sinh nhật Mạnh Thiếu Tuyền đã nói với cô..., bắt cá hai tay coi như xong đi vậy mà còn oan uổng cô, còn tự cho mình vô tội nữa chứ!
Cô lúc nào thì mặc đồ taobao hả? rõ ràng là đồ tianmao(*) mà!
(*): taobao vs tianmao là trang mua sắm bên tàu, đồ tianmao bảo đảm hơn taobao.
Thật đúng là bị mù mà!
Vừa đúng lúc này có một nữ sinh trung học cấp hai đeo ba lô từ phía sau đi ngang qua, cố ý đụng mạnh một cái khiến cho cô ngã xuống đất, sau đó một câu xin lỗi cũng không nói chỉ hừ một tiếng thật lớn, rồi ngẩng đầu lên vô cùng cao ngạo bỏ đi.
Quý Nghiên cảm thấy vô cùng tức giận đành la một tiếng:
“Này…”
Nữ sinh kia bước lên xe buýt mà đi mất, bỏ mặc tiếng la của cô ở bên ngoài cửa sổ.
Nhân phẩm kiểu gì thế?
Quý Nghiên buồn bực lên xe đi đến công ty, bước vào công ty cô bị tất cả nhân viên nhìn mình bằng ánh mắt hỏi tội thẳng đến phòng làm việc. Ngay cả ở phòng làm việc các đồng nghiệp đều nhìn cô giống hệt như những người qua đường ban nãy, Quý Nghiên càng buồn bực hơn rồi! Cô không có làm chuyện gì táng tận lương tâm mà? Hay là bị lộ chuyện xấu gì rồi đi? Không phải là lên tin tức rồi chứ? Từ lúc nào cô đã "nổi tiếng" đến mức mà ngay cả mình cũng không biết thế?
Cô hỏi người nam sinh ngồi gần chỗ mình nhất :
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nhìn bộ mặt xấu hổ của người kia, nói chuyện cũng không được tự nhiên cho lắm: "Không có việc gì."
Quý Nghiên im lặng nằm dài ra trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên một bên, đây là muốn cô giả vờ không biết? Nếu vậy thì có thể đừng gợi lên lòng hiếu kỳ của cô có được hay không? Cứ như thế mà không yên lòng suốt cả một buổi sáng, đến buổi trưa như thường lệ Quý Nghiên đi ra ngoài ăn cơm, thường thường cô đều là ăn ở căn tin của công ty, nhưng hôm nay cô lại muốn đi mua chút linh kiện cần để lắp ráp khẩu súng. Vì vậy Quý Nghiên thừa dịp buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi mà chạy đến một cửa hàng lớn nổi tiếng ở Hongkong.
Thời gian ăn cơm trưa nhất định là không kịp nên Quý Nghiên đành phải tùy tiện mua chút gì đó trên đường mà ăn lót dạ. Thời tiết đang dần chuyển lạnh, Quý Nghiên đội nón, tóc dài xõa hai bên trước ngực, cũng không còn gặp phải tình huống giống ban sáng nữa. Cô đi vài vòng, mua một chút đồ vật cần thiết, xác định không có bỏ sót cái gì liền chuẩn bị trở về công ty.
Ra khỏi cửa hàng quẹo trái không bao lâu thì đến trạm xe lửa, Quý Nghiên đến vừa kịp lúc xe lửa sắp chạy.
Nhưng không ngờ vào lúc này lại gặp phải Bạch Thắng.
Lần này anh lái một chiếc Maybach, dáng người thon dài dựa vào bên cạnh xe, khuôn mặt tuấn nhã giản ra, trong mắt hiện lên ánh cười. Quý Nghiên đứng ở phố đối diện, rõ ràng là ngẩn cả người, nương theo tầm mắt của anh, nhìn thấy một cô gái bước tới gần, cuối cùng dừng ở trước mặt anh, hình như hai người đang nói chuyện gì đó.
Đó là một cô gái cực xinh đẹp có khí chất hơn người, vô cùng sang trọng với mái tóc ngắn tinh xảo và khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, toàn thân lại lộ ra một loại cảm giác không chịu gò bó, chỉ nhìn lần đầu thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc than thở, nhưng lại cũng không thể nào ghét được.
Quý Nghiên nhìn bọn họ mỉm cười, nhìn bọn họ lên xe, rồi lại nhìn chiếc xe đi mất ở trước mắt cô, trong đầu đột nhiên trống rỗng, không còn suy nghĩ gì cả.
Trong nháy mắt, trái tim giống như bị một cái gì đó đè nặng.
Trong đầu không ngừng nhớ tới hình ảnh vừa rồi.
Cùng với đêm mà Mộc Tây đã nói với cô câu kia: "Tình cảm cũng không phải là cánh gà MacDonald, bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu đều có thể gọi giao hàng tận nơi, cũng không phải là phục vụ 24/24, lúc nào muốn ăn là có thể mua được.."
"Cậu không nên do dự mãi, nói không chừng ngày nào đó anh ấy liền bị người khác cướp mất. Không ai có nghĩa vụ đứng nguyên tại chỗ đợi cậu mãi cả… nếu cậu quả thật thích anh ấy thì liền sớm bắt lấy, hơn nữa còn phải vững vàng nhét vào trong túi, gắt gao bảo vệ, không thể để người khác cướp đi"
"Không ai có nghĩa vụ đứng nguyên tại chỗ đợi cậu mãi."
"Nói không chừng ngày nào đó anh ấy liền bị người khác cướp mất."
"Nói không chừng ngày nào đó anh ấy liền bị người khác cướp mất."
Một ngày này, không ngờ lại đến nhanh như vậy !?
Thậm chí ngày hôm trước anh còn nói với cô những lời như vậy, thế mà còn chưa quá 48 giờ, tại sao trong thời gian ngắn như vậy anh lại có thể lập tức đối xử dịu dàng với cô gái khác?
Nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì thật ra lời hứa của anh cũng chỉ là trong lúc vui mừng nhất thời nói ra mà thôi?
Một Mạnh Thiếu Tuyền đã là quá đủ rồi, Quý Nghiên thật không muốn tin Bạch Thắng cũng là người hay thay đổi như vậy, nhưng còn cảnh tượng cô vừa thấy lúc nãy thì sao?
Hay đây là cái mà người ta gọi là tật xấu khó bỏ của đàn ông?
Thứ tình cảm này, cô thật sự còn cần thiết tin tưởng nữa sao?
Rốt cuộc có thứ gì sẽ mãi không thay đổi chứ?
Trong lòng Quý Nhiên rối như tơ vò, quấn càng lúc càng chặt, cô không tài nào thoát ra được, giống như bản thân mình bị chặt trong một cái bẫy. Rõ ràng là chính cô buông tay trước, là cô nói bốn chữ "Chưa từng nghĩ tới" ra khỏi miệng, trên lý thuyết mà nói, Bạch Thắng và cô không có bất cứ quan hệ gì, càng không cần chịu trách nhiệm gì với cô, mọi chuyện anh làm đều là quyền tự do của anh, cho dù là qua lại với phụ nữ, hay thậm chí là làm chuyện thân mật thì Quý Nghiên cũng không có quyền xen vào.
Tất cả chuyện này cô đều hiểu rõ, nhưng tại sao tâm trạng lại chẳng thể nào vui nổi, không kìm được một trận chua xót lan tràn trong ngực, trong phút chốc cả người giống như mất đi tất cả sức lực. Đầu óc trở nên đần độn, không còn chút lý trí nào nữa.
Cô chỉ có thể dựa theo ý thức bản năng mà bước tới trạm xe lửa, mua vé tàu, đón xe, tất cả đều làm một cách máy móc. Trong dòng người đông đúc trên toa xe chật chội, Quý Nghiên bị người ta đẩy tới đẩy lui không ngừng, nhưng cũng không không có bất kì cảm giác gì. Ánh mắt cứ vô hồn không biết là đang nhìn nơi nào.
Trở lại công ty, cuối cùng cô vẫn là về trễ, Quý Nghiên được cho biết chị Nhạc tìm cô, nhưng cô cũng chỉ là bước đi yếu ớt tới phòng làm việc của chủ bút.
Gõ cửa, bên trong rất nhanh có người trả lời, Quý Nghiên đẩy cửa đi vào.
"Chị Nhạc, chị tìm em có chuyện gì à." Mở miệng, mới phát hiện khóe miệng tràn đầy chua chát.
Chị Nhạc ngẩng đầu, bảo cô ngồi xuống cái ghế đối diện bàn làm việc."Tôi có chuyện muốn nói với cô, mời ngồi."
Quý Nghiên suy nghĩ hỗn loạn ngồi xuống, càng muốn bản thân bình tĩnh nhưng lại càng cảm thấy nôn nóng.
Sắc mặt không được tốt của cô bây giờ đến cả người mù cũng nhận ra, huống chi là chị Nhạc đã lăn lộn nhiều năm sớm thành tinh.
Chị Nhạc nhìn một cái liền biết cô có tâm sự:
"Quý Nghiên, cô là người thuộc trường hợp đặc biệt mà công ty tuyển vào, có rất nhiều phương diện không giống người khác, điểm này cô nên biết."
"Vâng."
Chị Nhạc: "Vậy tôi nói đơn giản một chút, tôi hi vọng cô biết rõ tình trạng gần đây của mình. Cô có thể nói cho tôi biết chi tiết không?"
Lúc này Quý Nghiên mới ngước mắt, ánh mắt mất hồn xẹt qua một tia kinh ngạc.
Chị Nhạc nói: "Cô không cần phải lo lắng, tôi chỉ là muốn đánh giá cận kẽ tình trạng làm việc của cô mà thôi."
Nếu như là bình thường thì chắc chắn Quý Nghiên đã sớm nhận ra có cái gì đó không đúng, nhưng vào giờ phút này trong đầu cô chỉ còn mãi bận tâm chuyện của Bạch Thắng, lý trí sớm đã chẳng còn, hoàn toàn không có khả năng tự hỏi quá lâu. Đơn giản chọn mấy giờ chuyện làm trả lời.
Chị Nhạc vẫn nhìn cô, lúc cô nói chuyện chỉ yên lặng, giống như đang xác định lời nói của cô là thực hay giả.
"Nếu cô đã vào Thánh Y thì tôi hi vọng cô hiểu rõ một chút, là thành viên của một công ty, cô phải có thái độ siêng năng trong công việc, quản lý tốt cuộc sống riêng của mình, đừng để cuộc sống riêng ảnh hưởng đến công việc, cũng tuyệt đối đừng vì lý do cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công ty, cô có thể làm được không?"
Quý Nghiên mới vừa nói xong, chị Nhạc liền nghiêm túc xả một tràng.
Quý Nghiên gật đầu một cái.
Chị Nhạc khoát tay: "Tôi chỉ muốn nói những chuyện này thôi, được rồi, trở về nghiêm túc suy nghĩ một chút, làm việc cho tốt. Giờ ra ngoài đi."
Quý Nghiên tiếp tục ngây ngốc đi ra cửa.
Hôm nay hiệu suất làm việc của Quý Nghiên giảm xuống đáng kể, chỉ ngồi ngẩn người ở trên ghế, chẳng hề làm gì cả. Hết nghĩ đông rồi nghĩ tây, cô cố lấy lại tinh thần nhưng chẳng có chút hiệu quả gì.
Quý Nghiên chưa từng nghĩ tới, Bạch Thắng lại có sức ảnh hưởng đến cô lớn như vậy.
Suốt cả một buổi chiều đứng ngồi không yên như người mất hồn, sau khi tan việc Quý Nghiên đón chuyến xe lên núi Thái Bình. Cô thừa nhận, cho dù gặp mặt cô cũng không biết phải nói gì, nhưng cứ nghĩ lung tung mãi thì cũng chẳng dễ chịu gì, đến lúc đó cái gì cô cũng không hỏi được, Quý Nghiên suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn muốn tìm một đáp án. Dù sao cũng tốt hơn là cô một mình không ngừng rối rắm.
Đi thôi, Quý Nghiên, dũng cảm lên một chút.
Hỏi cho rõ ràng.
Cùng lắm thì chịu một đao, đâu phải mày chưa từng bị tổn thương lần nào, còn sợ cái gì nữa chứ?
Nói không chừng đây chỉ là hiểu lầm.
Nhưng cô lại có thân phận gì để đi vào đó hỏi chút chuyện này chứ?
Như thế này có phải là ích kỷ, hơi mặt dày hay không?
Quý Nghiên vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng thì cửa chính của nhà họ Bạch đột nhiên "Két" một tiếng rồi mở ra, làm Quý Nghiên sợ hết hồn. Đang suy nghĩ nếu có người bước ra thì nên phản ứng thế nào, kết quả chờ cả nửa ngày nhưng ngay cả một chút tiếng động cũng không có.
Tất cả còi báo động an toàn cũng đều bị tắt hết.
Chuyện gì xảy ra?
Là ai nhìn thấy cô sao? Bạch Thắng?
Cô không còn đường lui nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Quý Nghiên không dùng não để suy nghĩ, chờ đến khi mình dần dần tỉnh táo lại thì người đã đứng trước cửa đại sảng của nhà họ Bạch mất rồi..
Thật là, xúc động là ma quỷ, đáng lẽ cô phải bình tĩnh một chút!
Tại sao lại chạy đến đây chứ? Nếu bị Bạch Thắng nhìn thấy thì phải nói thế nào đây? Ngốc! Thật là ngốc hết chỗ nói mà!
Có nên thừa dịp chưa bước vào trong mà mau chuồn về, chứ nếu không lại sinh ra nhiều chuyện mất mặt nữa thì chết. Bởi vì căn bản ngay cả một lí do chính đáng để cô đứng ở đây cũng không có.
Tới nơi này đều là do cô thiếu suy nghĩ, nhưng tới cũng đã tới rồi, đột nhiên nửa chừng không nói gì mà bỏ về thì chắc chắn cô sẽ hối hận. Hơn nữa trở về cũng sẽ suy nghĩ lung tung, thay vì để cho trong trái tim vướng mắc như vậy, làm cho cả người mình không thoải mái thì còn không bằng nhổ hết nó sớm một chút tốt hơn.
Ở lại? Bỏ về? Ở lại? Bỏ về? Trong đầu Quý Nghiên lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng một cách gắt gao đến cuối cùng cũng không biết nên làm thế nào. A a a a ! Tại sao cuộc đời của cô luôn trải qua rối rắm như vậy?
Mặc kệ, bất cứ giá nào cũng phải đi!
Quý Nghiên rối rắm hết nửa ngày, cho đến khi không chịu nổi nữa thì đành hạ quyết tâm, đi thẳng tới đại sảnh. Khi thấy có người đứng ở bên trong đại sảnh thì Quý Nghiên hoàn toàn chết lặng. Giống như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người, trái tim nhất thời rơi vào hầm băng, cô thật sự không biết nên phản ứng như thế nào nữa.
Cả người giống như bị sét đánh.
Đứng ở trước mặt cô, không phải là người nào khác mà chính là cô gái đã đứng cùng với Bạch Thắng ở trước cửa hàng bách hóa lớn kia.
Cô gái kia nhìn cô cũng không để lộ bao nhiêu cảm xúc, giống như đang nghiên cứu một món đồ cổ. Nhìn thấy cô gái đó mặc quần áo ở nhà làm cho mắt Quý Nghiên đau nhói. Lại nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, Quý Nghiên ngước mắt, ánh mắt hướng về phía sau lưng cô gái kia, nhìn thấy Bạch Thắng mặc một bộ áo choàng tắm màu xám, mái tóc đen thẫm như mực đang nhỏ nước từ cằm chảy xuống cổ, sau đó chảy đến phần ngực lộ ra bên ngoài. Khuôn mặt vẫn tuấn nhã như cũ, da thịt tinh khiết lóe sáng, đôi mắt thâm thúy mờ mịt hiện lên một tầng hơi nước, mỹ nam vừa mới tắm! Nhìn thế nào cũng thấy hấp dẫn không nói lên lời.
Chương 50 (tiếp): Người phụ nữ của tôi cũng dám động.
Nếu là bình thường, Quý Nghiên nhất định sẽ bị một màn này làm cho nhũn thành một bãi nước, nhưng vào giờ phút này, duới tình huống như thế, cô lại một chút say ngốc cũng không có.
Chưa bao giờ tâm trạng cô nặng nề như thế này, giống như lại trở về thời gian hai tháng trước, vào hôm sinh nhật Mạnh Thiếu Tuyền ngày ấy, cô cũng là như thế này, đối mặt với việc nhìn thấy người trong lòng đi cùng người khác mà cả người cứng ngắc không biết phải phản ứng như thế nào.
Khuôn mặt trắng bệch như một pho tượng.
Đúng vậy! Thích, cô sớm nên thừa nhận. Nhưng cũng thật may là cô chưa nói ra, nếu không cô sẽ lại trở thành một trò cười.
Chỉ là lần này, so với lần trước càng làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Bạch Thắng không ngờ Quý Nghiên lại ở đây, không nói tới việc Quý Nghiên tới tìm anh, mà chính là dựa vào cơ quan của nhà họ Bạch cùng với hệ thống bảo an mới nhất thì làm sao cô có thể bước vào đây được. Ánh mắt của anh quét qua cô gái trong đại sảnh, nháy mắt trong lòng liền hiểu rõ.
Cô gái cũng nhìn lại anh, lông mày nhếch nhếch về phía Quý Nghiên, mấp máy môi dùng hình miệng nói: "Chị dâu tương lai?"
Bạch Thắng lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quý Nghiên, trong ánh mắt cô mau chóng lóe lên một tia nước, nhưng lại liều mạng không cho nước mắt chảy xuống. Đôi tay nắm chặt thành quyền, hàm răng ra sức cắn chặt môi, cho dù nỗ lực muốn khắc chế cảm xúc thì bi thương vẫn không tự chủ được mà tràn ngập quanh thân cô. Cô là như vậy, khi gặp chuyện luôn tỏ ra nhẫn nại, nhưng ở trước mặt người khác thì không bao giờ chịu lộ ra vẻ mặt yếu ớt, kiên cường đến mức làm cho người khác đau lòng.
Bạch Thắng biết chắc chắn là cô đã hiểu lầm, không thể không thừa nhận, thấy cô như vậy, đầu tiên Bạch Thắng cảm thấy là vui mừng. Cái này nói rõ Quý Nghiên có để ý đến anh, chỉ có quan tâm mới có thể lộ ra tâm trạng như vậy. Nhưng khi nhìn cô lộ ra dáng vẻ bi thương, Bạch Thắng lại cảm thấy đau lòng, thậm chí đã át đi mấy phần vui sướng ban đầu.
Anh gọi cô: "Nghiên Nghiên. . . . . ."
Quý Nghiên theo bản năng lui về sau mấy bước, bây giờ cô cảm thấy rất đau đầu, ngực không ngừng đau nhói. Cái gì cũng không muốn nghe.
Mạnh Thiếu Tuyền phản bội cô thì cô còn có thể mạnh mẽ dùng lý trí hỏi "Tại sao?", có thể vì mình mà đòi lại công bằng, nhưng đối mặt Bạch Thắng thì ngay cả hai chữ đơn giản nhất đó cô cũng không hỏi ra được.
Cũng không muốn nghe anh nói, nếu câu trả lời cũng giống như Mạnh Thiếu Tuyền thì cô tình nguyện không nghe còn hơn. Cứ như vậy đi! Tự mình biết là đủ rồi, cô nhất định sẽ học cách khôn ngoan, nhất định sẽ không ngây ngốc giao trái tim mình ra giống như trước kia nữa.
Quý Nghiên không hề nói gì, xoay người rời đi, chạy thật nhanh như thể phía sau có thú dữ đang đuổi theo, không hề chờ đợt liền lao đi mất. Bạch Thắng nhất thời cau mày, đáng chết!
"Chuẩn bị xe giúp anh." Anh nói với Bạch Tinh xong liền nhanh chóng lên lầu, thay quần áo.
Thần trí Quý Nghiên bây giờ còn ngu ngơ hơn cả buổi trưa, cô như người mất hồn mà đi xuống núi, mặc dù đã cố ý thả chậm bước chân nhưng vẫn không thấy Bạch Thắng đuổi theo. Khóe miệng cô lộ ra vẻ tự giễu, đã như vậy rồi mà cô vẫn còn đang mong đợi cái gì chứ? Còn có cái gì để mất nữa đây? Sớm nên quen rồi không phải sao? Cô còn muốn không chịu nhìn rõ thực tế đến khi nào đây?
Cho tới bây giờ chỉ có cô là đơn phương đem lòng tin tưởng người ta.
Cho dù không có Quý Nhu thì hạnh phúc cũng sẽ không thuộc về cô.
Tranh giành nhiều năm như vậy mà cô vẫn không học được cách đi tranh thủ, đi cướp đoạt.
Mặc kệ là chuyện tình cảm bạn bè khi còn bé hay là khi trưởng thành có người trong lòng. Chỉ cần là có người tham gia giữa bọn họ thì đến cuối cùng người kia vẫn sẽ luôn chán cô rồi rời đi.
Quý Nghiên lấy điện thoại di động ra, định nghe nhạc, mới phát hiện điện thoại di động đã tắt máy, buổi tối cô thường có thói quen tắt máy trước khi đi ngủ, nhưng không ngờ lúc sáng lại quên mở máy.
Vừa mới mở máy liền nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, trong đó có cuộc gọi của Mộc Tây, Dương Hàm Mặc, và ngay cả Quý Nhu cũng có.
Cô không muốn trở về, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà ngồi suy nghĩ một chút. Nhưng hiển nhiên là có người không muốn buông tha cho cô, chưa mở nhạc thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo mãnh liệt, trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Quý Nhu thật to làm cho cô theo bản năng cau mày lại.
Có phiền hay không? ! Ít chọc giận cô một chút sẽ chết sao? Chẳng lẽ không thể cho cô chút không gian để thở sao? Đã nhiều lần nói với cô ta là đừng lại đến tìm cô, cô không muốn cùng Quý Nhu tranh cãi vấn đề nhàm chán như vậy nữa.
Cô nói bằng tiếng Trung mà? Không thể nào mà không hiểu chứ đúng không? Vậy thì tại sao cô ta lại luôn làm ngược lại những điều cô nói?!
Quý Nghiên quả quyết từ chối nghe điện thoại, bây giờ tâm trạng của cô đã đủ xấu rồi.
Quý Nhu cũng rất kiên trì, liên tục gọi mười cuộc, cô ta gọi, cô tắt, cô ta lại gọi, cô lại tiếp tục tắt. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cuối cùng Quý Nghiên hoàn toàn chịu thua cô ta, đành phải bắt máy.
Giọng nói không được tốt: "Alo."
"Chị, sao bây giờ mới chịu nghe máy? Mẹ đã xảy ra chuyện, chị mau trở lại!"
Quý Nhu nói: "Trong điện thoại nói không rõ ràng, chị mau trở về đi. Trở lại thì biết!"
Quý Nghiên không có suy nghĩ thêm, trực tiếp chặn một chiếc xe trở về Vịnh Thiển Thủy.
Lúc này mọi người đang bắt đầu cuộc sống về đêm, giao thông hết sức tắc nghẽn, Quý Nghiên không để ý tới đau lòng lúc nãy nữa mà trong lòng chỉ còn nóng nảy khó nhịn.
Cô lại gọi điện thoại cho Quý Nhu, muốn hỏi tại sao cô ta không đưa mẹ đi bệnh viện, ở nhà thế nào cũng không thể chuyên nghiệp bằng bệnh viện, nhưng điện thoại của Quý Nhu lại làm thế nào cũng không gọi được.
Tâm trạng của Quý Nghiên phiền loạn, thật vất vả mới đến được nhà họ Quý, cô liền chạy thẳng vào nhà.
"Mẹ."
Quý Nghiên vừa vào cửa liền gọi, nhưng không có ai đáp lại. Cô nhìn phòng khách một vòng, rốt cuộc sửng sốt lần nữa.
Chạy làm cho Quý Nghiên chảy không ít mồ hôi, đầu tóc rối bời, còn có vài sợi tóc và mồ hôi dính vào bên gò má, hô hấp rất là dồn dập. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cả người có chút nhếch nhác.
Mà trong phòng khách, Quý Anh Bình, Lữ Mỹ, Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu, Quý Dương toàn bộ đều ở đây. Lữ Mỹ ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt trừ có chút không ổn ra thì không nhìn ra là có bệnh gì.
Quý Nghiên đã không cách nào hình dung được tâm trạng của mình giờ phút này nữa rồi.
Cảm giác duy nhất chính là buồn cười, thật sự rất buồn cười! Bọn họ cùng nhau lừa cô như vậy, chỉ là vì muốn cô trở lại? Mẹ, ngay cả mẹ cũng vậy sao?
Buồn cười nhất chính là cô còn tưởng là thật, lo lắng một cách ngu ngốc mà chạy thẳng về đây, quả thật cô xứng đáng là người ngốc nhất quả đất.
"Mọi người tìm con có chuyện gì?"
Quý Nghiên thở gấp, giọng nói không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Quý Anh Bình đứng cách cô không xa, trong tay nắm một tờ báo, sắc mặt so với cô lúc nãy còn khó coi hơn. Quý Nghiên vừa dứt lời, ông ta chợt xoay người, phất tay, giơ tay thật cao tát thật mạnh vào mặt cô. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Anh Bình dùng sức rất lớn, nhất thời trong lỗ tai Quý Nghiên chỉ còn nghe được một tiếng xé gió hết sức chói tai, theo quán tính mà lùi lại vài bước, rồi cả người bị đánh đến té xuống trên đất.
"Nghiên Nghiên." Lữ Mỹ lo lắng kêu.
Quý Nghiên che gò má nửa bên mặt bị đánh, nơi đó rất đau rát làm tê liệt mọi giác quan của cô. Trong lòng đã sớm không nói tới khổ sở, mà chỉ hoàn toàn còn lại lạnh lẽo.
Chờ đón chính là một phần tờ báo nện ở trên mặt cô, Quý Anh Bình giận dữ nói: "Tự mày xem đi."
Quý Nghiên cầm tờ báo lên, mở trang đầu ra.
Trước hết đập vào mắt chính là một dòng chữ to màu đen đậm: "Tập đoàn Thụy Hưng bị tình nghi trốn thuế, bộ kiểm tra luân phiên ra vào, trong vòng một ngày cổ phiếu rớt giá liên tục, đây có thể nói là nguy cơ lớn nhất từ lúc thành lập cho tới nay!"
Phía dưới còn có hình Quý Anh Bình bị đông đảo truyền thông quay quanh, phê bình, nói chủ tịch Quý tỏ vẻ mình bị người khác hãm hại.
Quý Nghiên tiếp tục nhìn xuống, tầm mắt đột nhiên dừng lại. Một bức hình là lúc tối hôm qua Bạch Thắng đưa cô về nhà rồi hai người chào tạm biệt, cùng với một bức nữa là lúc cô và Dương Hàm Mặc nói chuyện với nhau, chỉ là gương mặt của Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc đều bị đánh Mosaic (*). Nhưng làm sao giới truyền thông có thể chụp được những thứ này? Hay là có người châm ngòi?
(*) : tô sọc dưa che mặt đi như trên mấy tin tức tivi.
Quý Nghiên im lặng, thật sự là Bạch Thắng làm sao? Cái tin tức kia là như thế nào? Tại sao hai tin tức này lại được tung ra cùng lúc? Bạch Thắng có biết không? Anh chèn ép Thụy Hưng cũng là vì cô sao? Vậy còn cô gái kia thì sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy nghĩ ra sao?
Quý Nghiên mệt quá, trong đầu rối loạn lung tung, thật là quá nhiều chuyện nghĩ không thông. Tại sao chứ, cô chỉ là muốn sống yên tĩnh một chút, chẳng lẽ lại khó như vậy sao?
Quý Anh Bình mở miệng: "Nói cái gì? Còn ngại mất mặt chưa đủ có phải hay không? Đối với loại kiêu căng nhìn người khác bằng nửa con mắt này thì còn có thể ôm hy vọng gì? Tao đui mù mới nuôi mày lớn như vậy. Khó trách tao muốn cho mày đi xem mắt mày lại không chịu, thì ra ngay từ đầu mày đã có chủ ở bên ngoài. Con gái của Quý Anh Bình này, lại ở bên ngoài làm người tình cho người ta bao nuôi, thật là vinh dự mà! Tại sao lúc đầu ông đây lại không một gậy đánh chết cái đồ đê tiện táng tận lương tâm mày chứ?!"
Những lời nói khó nghe này từng chữ từng chữ đâm vào lòng Quý Nghiên, trái tim cô như muốn rỉ máu..
Đây là lời mà một người cha sẽ nói với con gái mình sao?
"Nếu như có thể lựa chọn, đời này tôi tình nguyện làm ăn mày cũng không hi vọng làm con gái của ông." Quý Nghiên lạnh lẽo lạnh nói.
Mạnh Thiếu Tuyền cau mày, cô ấy điên rồi sao? Mọi việc đã đến nước này rồi mà còn nói nói lẫy, Quý Anh Bình đã lộ vẻ sắp bùng phát đến ranh giới cuối cùng, lúc này tuyệt đối không nên kích động.
Nhưng Quý Nghiên lại hoàn toàn bất chấp tất cả, cô đã yên lặng lâu như vậy rồi, nếu giờ còn tiếp tục nữa thì chắc chắn cô sẽ bị ép đến điên mất!
Lữ Mỹ chỉ có thể ở một bên gấp gáp, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với Quý Nghiên, nhưng cô không để ý tới. Lữ Mỹ không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể nói: "Nghiên Nghiên, đừng nói bậy."
Quý Nghiên nói: "Ông, căn bản không xứng đáng làm một người cha!"
Quý Anh Bình nhặt gậy gỗ để trên khay trà lên, đẩy Lữ Mỹ sang một bên, định đánh lên người Quý Nghiên. Cái cây gỗ này sớm đã vì Quý Nhiên mà chuẩn bị, trước kia cũng đã đánh lên người cô không ít lần. Quý Nghiên vừa cảm thấy có cái gì không ổn, cơ thể theo bản năng né tránh, Quý Anh Bình biết cô sẽ trách, cũng không gấp. Trong phòng khách vang lên một tiếng rống giận: "Ra." Không bao lâu, xung quanh nhất thời xuất hiện mười vệ sĩ áo đen.
Quý Nghiên học qua Taekwondo, học qua Judo, thậm chí còn tiếp xúc qua một chút Karate, đối phó với đám vệ sĩ này, nếu là bảy tám người thì không thành vấn đề, nhưng mười mấy thì lại có chút khó khăn. Nhất là gần đây cô thường xuyên bị thương, cơ thể cũng bị yếu đi không ít. Sau mấy lần phòng thủ, liền bắt đầu cạn kiệt thể lực, rất nhanh bị những người kia bắt được.
Quý Nghiên không ngừng giãy giụa, những người đó cũng không biết nặng nhẹ, ra tay khiến cô đau muốn chết. Quý Nghiên còn chưa kịp thở, mắt đã thấy một gậy cứ như vậy vung xuống, rơi vào trên lưng cô, Quý Nghiên rên lên một tiếng, mồ hôi lập tức chảy xuống.
Bị tổn thương gân cốt phải mất gần trăm ngày điều dưỡng, lúc ở Washington vết thương mới kết vảy, tới bây giờ chưa được chục ngày, vết thương mới lại chồng lên vết cũ.
Quý Nghiên thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lữ Mỹ không đành lòng quay đầu, vụng trộm mà lau nước mắt.
Lại một gậy rơi xuống, Quý Nghiên còn chưa có tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng cửa chính bị một lực lớn đẩy ra, cánh cửa bị lay động vang kẽo kẹt.
Mọi người chỉ cảm thấy nhất thời có một trận gió lớn thổi qua, lạnh run người. Ngay cả Quý Anh Bình cũng phải dừng tay, một kẻ lão luyện đã lăn lộn nhiều năm ở thương trường như ông ta cũng không kìm được sự ngạc nhiên, thật là một khí thế mạnh mẽ!
Bạch Thắng xuất hiện trước mắt mọi người, mặc một bộ âu phục màu đen tuyền được may thủ công, sắc mặt bây giờ thật không tốt lắm, nhất là khi nhìn thấy Quý Nghiên bị ép trên đất thì gương mặt tuấn nhã càng thêm lộ ra một loại hơi thở lạnh lẽo trước nay chưa từng có. Anh sải bước đi tới, quanh thân toả ra khí lạnh dù là cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được, Quý Nhu vừa nhìn thấy anh, trong lòng liền tức giận không thôi. Đáng ghét, tai sao mỗi lần clàm huyện xấu anh ta đều có mặt?
"Bạch Thắng." Quý Nghiên nhìn thấy anh, không biết vì sao, uất ức chất chứa trong lòng đã lâu liền lập tức tuôn trào, nước mắt không kiềm chế được chảy ra, thấm ướt đầy mặt.
Nhất thời cũng quên mất chuyện xảy ra ở nhà họ Bạch lúc chiều.
Bạch Thắng vẫn là lần đầu tiên thấy cái bộ dạng này của cô, không hề nghi ngờ trong lòng chợt đau nhói. Ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người vệ sĩ áo đen, trong nháy mắt bọn họ cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng thấp xuống vài độ, còn không kịp thấy rõ người đàn ông này là ai thì chỉ thấy Bạch Thắng đột nhiên giẫm một chân lên khay trà, mượn lực dưới chân nhảy lên. Tiếp theo là giày da từ trực diện lao tới với vận tốc cực nhanh làm cho bọn họ căn bản không cách nào đỡ kịp, cả người Bạch Thắng đứng nghiêng giữa không trung, liên tục tung mấy đá cũng chính xác vào trên người của mấy người vệ sĩ kia, cho đến khi tiếp đất an toàn thì cũng chỉ là mấy giây ngắn ngủn.
Mà những vệ sĩ bị anh đá vào ngực với sức lực cực kỳ lớn kia chỉ có thể đau đớn lăn lộn ở trên đất.
Mọi chuyện cứ như thế diễn ra, rực rỡ giống như được thêm vào hiệu ứng điện ảnh đặc biệt. Tất cả mọi người đều kinh hãi, ánh mắt không thể tin được khóa ở trên người Bạch Thắng thật chặt, trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ: đây rốt cuộc là quái vật gì?
Nhất là Quý Dương, cằm cũng muốn rớt xuống đất. Phần lớn trẻ con đều sùng bái chủ nghĩa anh hùng, đặc biệt là đối với loại sức mạnh khủng bố này thì hoàn toàn là nhìn đến ngây người!
Những vệ sĩ còn lại thì ngay cả dũng khí bước tới cũng không có.
Người không rành nghề còn có phản ứng này, huống chi là người hiểu võ thuật như bọn họ, cách Bạch Thắng ra chân, kỹ thuật đá, bất kể nhìn thế nào cũng đều thấy không phải là nhân vật đơn giản. Vừa nhìn liền biết là người đã được huấn luyện nhiều năm từ trong bộ đội chuyên nghiệp mà ra, hơn nữa chắc chắn còn là người đứng đầu bộ đội.
Dù cho bọn họ có xông vào giáp lá cà thì cũng không thể đánh thắng được anh.
Bạch Thắng bước tới bên cạnh Quý Nghiên, kéo cả người cô tới gần, bàn tay ôm lấy khuôn mặt của cô, cằm đặt trên đỉnh đầu, giọng nói mát lạnh mang theo sự áy náy. "Thật xin lỗi, anh lại tới chậm."
Quý Nghiên vùi đầu vào sâu trong ngực anh, nước mắt chảy dài.
Có lẽ anh không biết, vào giây phút có thể nhìn thấy anh thì cô đã có bao nhiêu cảm kích!
Bạch Thắng! Bạch Thắng, cám ơn anh.
Cám ơn anh đã xuất hiện vào lúc em cần nhất, cho em nương tựa vào những lúc yếu đuối thế này.
"Cậu là ai? Tại sao lại tùy tiện xông vào nhà tôi, còn đánh người của tôi bị thương. cái loại hành động tùy tiện xông vào nhà người khác, ác ý gây thương tích này, cậu có tin tôi gọi cảnh sát tới bắt cậu không hả?!"
Kinh ngạc qua đi, Quý Anh Bình nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt vạn năm không đổi của Bao Công kia.
Bạch Thắng ngước mắt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng băng giá, Quý Anh Bình đang yên ổn, lại bị ánh mắt này làm cho kinh hãi. Chờ đến khi phản ứng lại thì trong nháy mắt không giấu được sự giận dữ, chỉ là một thằng nhóc con nhỏ tuổi mà lại dám giương oai ở nhà ông.
Bạch Thắng trầm mặt, khóe miệng lặng lẽ nâng lên một nụ cười lạnh, môi mỏng khẽ mở, phun ra những lời băng lạnh đến mức làm cho người ta run sợ. " Loại người như ông ngay cả người phụ nữ của tôi cũng dám động!"
Nụ cười trên khóe môi anh càng sâu hơn, mọi người nhìn vào, lại chỉ cảm thấy nụ cười kia làm cho người ta toàn thân lạnh lẽo.
Lòng Quý Nghiên chấn động, người phụ nữ của tôi? Tại sao anh có thể tự nhiên nói ra miệng như vậy? Bạch Thắng, anh là thật lòng sao?
Nếu như không phải là thật lòng, vậy tại sao còn đối xử tốt với em như vậy? Vì em mà lo lắng, vì em mà tức giận, thậm chí còn vì em mà bôn ba khắp nơi. Cô chưa từng thấy dáng vẻ giận dữ hung tàn như vậy của Bạch Thắng, trong cơ thể như có một đốm lửa đang le lói nhóm lên, muốn đốt sạch cả cơ thể cô biến mất hầu như không còn mới cam tâm.
Quý Anh Bình cũng bị chọc giận, bực tức nói: "Nó là con gái của tôi, tôi muốn đối xử với nó thế nào là việc của tôi, đừng nói cậu chỉ là người bao nuôi của nó, dù cậu có là chồng của nó thì cậu cũng không có tư cách gì mà cấm tôi, thậm chí ngay cả việc gọi tôi một tiếng cha vợ cũng không được."
Quý Nghiên nhắm mắt, thật sự không muốn nghe bất cứ lời nào nữa, không muốn trái tim mình bị nhiễu loạn, hơn nữa để cho Bạch Thắng nhìn thấy một màn như thế, cô đã cảm thấy quá mất mặt rồi!