119.2 <Tiếp>
Anh đột nhiên có chút hối hận, khi cô tông cửa xông ra ngoài, vì sao không có giữ chặt cô?
Nếu lúc ấy đủ quyết đoán, có phải sẽ không có việc bây giờ không?
Hối hận này, sau này mỗi một ngày, tích luỹ càng ngày càng sâu.
Hơn 26 năm này, anh chưa bao giờ thể nghiệm qua.
"Chia nhau ra đi tìm."Bạch Thắng nghiêm trang lạnh lùng hạ mệnh lệnh, lục soát quán vỉa hè, chính thức triển khai.
Mưa càng lúc càng lớn, mọi người đều không mang ô, đầu Bạch Thắng cùng Mẫn Y Thần đều ướt, khuôn mặt cũng bị ướt nhẹp vì mưa. Quần áo từ trước đến nay đều gọn gàng sạch sẽ, rốt cục không còn dáng vẻ bình thường nữa, nổi lên nếp uốn, bám bụi, dính mưa, dán chặt trên người. Nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không phát hiện.
Trong ngõ cụt.
Tầm mắt Mộc Tây mơ hồ, nhìn một người đàn ông đột nhiên giơ điện thoại di động lên trước mắt cô.
Hình ảnh còn chưa xuất hiện ra, Mộc Tây lo lắng Quý Nghiên, không ngừng nhìn sang hướng bên kia. Một người đàn ông khác hung hăng vỗ đầu của cô, hung dữ nói: "Nghiêm túc nhìn, cái con đàn bà này, cô đợi khi có thời gian thì nhìn."
"Ô..." Giận dữ ánh mắt trừng lớn cùng miệng ô ô phát ra âm thanh biểu đạt bất mãn của cô.
"Tốt lắm." Người đàn ông cầm di động mở miệng nói.
Mộc Tây nhìn trên màn hình nho nhỏ dần hiện ra một khuôn mặt mà cô chưa từng nghĩ đến, dù cho tầm mắt không hề rõ ràng, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra.
"Lau mắt cô ta một cái." Người trong màn hình nói.
Người đàn ông hung dữ lập tức lấy tay áo ở trên mắt của cô lau lung tung một chút, Mộc Tây ghét bỏ nhíu mày, tầm mắt trước mắt không khỏi rõ ràng. Mắt cô vừa thấy, khuôn mặt xinh đẹp của Phương Di, người đáng ra không nên xuất hiện ở trước mặt cô. Cô ta cầm ly rượu đỏ, dáng vẻ tự đắc, ngay cả khóe miệng chậm rãi cong lên tươi cười, Mộc Tây đã rõ ràng.
"Mộc Tây, vẫn còn nhớ tôi đã nói rồi cái gì chứ?" Phương Di giống lần đầu tiên gặp mặt cô khi đó, vẫn như cũ là dáng vẻ tự tin lại cao ngạo kia, nhỏ yếu được người ta đồng tình nhìn Mộc Tây.
Mộc Tây ra sức vùng vẫy.
Phương Di khẽ lắc rượu đỏ trong ly nói: "Đừng uổng phí sức lực, mở to mắt của cô nhìn kỹ một chút, bạn tốt nhất của cô là bởi vì cô mà mất đi hạnh phúc. Tôi nghĩ, làm thế này để cho cô suốt đời khó quên."
"Ôô..." Mộc Tây mắt trừng lớn mắt, đầy phẫn nộ nhìn cô ta. Đồng thời bất an trong lòng càng ngày càng rõ, dường như muốn cắn nuốt cô.
"Tốt lắm, không quấy rầy mấy người, hưởng thụ vui vẻ."Giờ phút này Phương Di giống như ác ma, dù cho đang cười, nhưng vẻ mặt của cô tacòn đáng sợ, vặn vẹo như vậy. Hoặc là nói, cùng chung vặn vẹo, còn có lòng của cô ta. Cô ta thanh thoát nói: "A..., đúng rồi. hai người các anh, đừng quên giúp cô ta lau mắt. Vở kịch hay như vậy, không tỉ mỉ thấy rõ, không làm như thế ... thật thất vọng sẽ uổng phí tôi sắp xếp?"
"Tất nhiên tất nhiên." Hai người đàn ông cúi đầu khom lưng.
Hình ảnh bỗng tối lại, cùng lâm vào bóng tối, còn có thế giới trước mắt Mộc Tây.
Ngay cả trong lòng trời đất, đều giống như nháy mắt bị dập tắt.
Phương Di ngày đó nói qua, từng cái ở trong đầu xẹt qua.
Cô ta nói: "Mộc Tây, cô cho rằng Mẫn YThần yêucô sao? Anh ấy cưới cô, bất quá là vì có chút áy náy với Mẫn Luyến Y."
Cô ta nói: "Tôi chỉ có long tốt nhắc nhở cô, nếu cô còn tiếp tục quan hệ với Mẫn Y Thần, cũng chỉ bị tổn thương! Anh ấy không yêu cô."
Cô ta nói: "Mộc Tây, thật ra tôi là một người rất dễ nói chuyện, nhưng có đôi khi bản thân cũng khống chế không nổi hành vi của mình. Cho nên, nếu cô không rời khỏi Mẫn Y Thần, nhất định sẽ hối hận!"
Cô ta nói: "Tôi nhớ rõ cô có một người bạn tốt, cô ấy bây giờ rất hạnh phúc, còn chuẩn bị kết hôn đúng không? Cô nói, nếu tôi tìm vài người thay phiên làm nhục cô ấy, sẽ như thế nào? Cô ấy khẳng định không cách nào đối mặt với vị hôn phu của mình nữa, không làm tốt, còn có thể trong lòng luẩn quẩn! Đến lúc đó, là tự tay cô hủy đi hạnh phúc của cô ấy, tôi sẽ làm cho cô tận mắt thấy, một hôn nhân tốt đẹp, ở trước mắt cô tan vỡ. Nhìn bạn tốt của mình bởi vì cô mà luân hãm ở trong địa ngục, tôi cũng không tin, cô còn có thể yên tâm thoải mái ở cùng với Mẫn Y Thần."
Cô ta nói: ...
"Mộc Tây, Mộc Tây..." Bên tai truyền đến tiếng gào của Quý Nghiên.
Trái tim Mộc Tây không đè nén được mà phát đau, nước mắt từng hạt từng hạt chảy xuống. Từ trước đến nay chưa từng đau đớn như vậy, ép cô không thở nổi.
Thật xin lỗi. Quý tiểu Nghiên, là mình hại cậu! Là mình hại cậu!
Mình không nên coi như không nghe thấy lời của cô ta, chỉ lo tâm tình của mình, chỉ lo chạy đi tìm Mẫn y Thần lấy đáp án, lại hơn nửa đêm gọi cậu đến đây. Nếu mình không tìm cậu, nếu mình không phải ầm ĩ muốn đi bộ trở về, thì không có việc này rồi! Cũng sẽ không để cậu rơi vào hoàn cảnh như vậy! Mình thật TM khốn khiếp!
"Hu hu hu..."
Nước mắt Mộc Tây như suối trào, cô nhìn những người đàn ông không thể chờ đợi tiến gần Quý Nghiên, nghe thấy âm thanh vải vóc ở trong không khí bị xé tan, nghe thấy tuyệt vọng, ở khắp nơi trong người lan tràn.
Quý Nghiên không ngừng vùng vẫy cùng chống cự, từng tiếng một từ linh hồn đến chỗ phát ra gào thét đều đâm thật sau vào tim Mộc Tây.
Tay Mộc Tây liều mạng muốn tránh thoát gông cùm xiềng xiếc, thân thể muốn đi về phía trước, lại bị bên người người đàn ông nhanh chóng phát giác cùng lúc ngăn lại. Cái người đàn ông hung dữ vung taytát Mộc Tây một cái ngã xuống đất, hung tợn nói: "Động cái gì mà động, an phận một chút! Còn động lão tử ngay cả mày cũng làm!"
Miệng Mộc Tây có vị ngọt, vết máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống, mặt cô dán trên mặt đất, nước mắt cùng mưa dung hợp cùng một chỗ.
Cô vẫn luốn lấy tên lão tử cho mình, lão tử thì sao, lão tử thì sao, nghe ra rất có khí thế lại vô cùng dễ gọi, luôn hù người ta sửng sốt. Bây giờ ở dưới tình huống bị động như vậy, nghe người ta ở trước mặt mình tự xưng lão tử, cô vậy mà hận thấu hai chữ này!
Cô thề, cô nhất định sẽ không bỏ qua những người này, còn có Phương Di. Nhất định!
Tầm mắt lại nhìn Quý Nghiên, Mộc Tây vươn tay, cố gắng hướng về phía cô ấy. Chỉ là khoảng cách rất xa, còn có bất lực tuyệt vọng, đều hiện rõ, máu chảy đầm đìa ở trước mặt cô.
Trên bầu trời tiếng sấm nổ vang, ban đêm này, nhất định bị máu cùng nước mắt rửa sạch.
"Vẫn không tìm được sao?" Y Mạt Thuần hỏi Ứng San.
Ứng San gật đầu.
"Lâu như vậy, trừ khi các cô ấy cố ý trốn đi, nếu không làm sao có khả năng vẫn không tìm thấy người." Bạch Trì bình tĩnh phân tích.
Viên Doãn Kỳ đến hỗ trợ chuẩn bị công việc hôn lễ cũng nói: "Cuối cùng phát sinh chuyện gì rồi hả ? Vì sao hai người cùng lúc không thấy?"
Lại vừa lúc đêm trước hôn lễ.
"Có thể bị bệnh sợ hãi trước khi kết hôn khong, hoặc là Mộc Tây đổi ý, sau đó lôi kéo Quý Nghiên cùng cô ấy đào hôn rồi." Y Nhân ngước mắt không chút để ý nói.
Chị cô đồng ý gật gật đầu. "Có khả năng."
Y Mạt thuần liếc các cô một cái. "Hai người các con chớ thêm phiền, hiện tại tất cả mọi người nghĩ biện pháp, làm thế nào trong thời gian nhanh nhất tìm được người. Nếu không thì Tiểu Thắng Thắng cùng Lão Đại sẽ rất suy sụp mất!"
Thật là, vì sao nhà bọn họ không một người nào có đường tình thuận lợi một chút?
"A Thắng bây giờ còn ở trong phòng sao?" Mẫn Hi Nghiên ôn nhu mở miệng.
Ứng San đáp: "Ừ, Bạch Tinh ở cùng với nó."
"Đã một tuần, còn không có một tin tức, trách không được tiểu tử này nôn nóng như vậy!" Y Bối Nặc thở dài nói.
Nếu là Mẫn Hi Nghiên biến mất lâu như vậy, hắn cũng sẽ nổi điên hơn!
Trong phòng.
Bạch Thắng ôm đầu ngồi ở bên giường, hơi thở áp lực tràn ngập cả căn phòng. Trên đệm bày hành trang có khung hình ảnh chụp Quý Nghiên, có rất nhiều bình rượu đã trống rỗng hỗn độn nằm trên mặt đất.
Hỗn hợp mùi rượu, làm cho người ta có cảm giác nản lòng.
"Anh." Bạch Tinh chậm rãi đi đến, đứng ở bên cạnh Bạch Thắng, nhẹ giọng gọi.
Bạch Thắng ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm mang theo chút tan rã.
"Có chuyện gì sao?"Giọng của anh khàn khàn lợi hại.
Bạch Tinh cầm lấy khung hình anh đặtở trên đệm, thuận thế ngồi ở bên cạnhBạch Thắng, con ngươi xinh đẹprơi trên khung hình, nhìn người trong hình. Bỗng nhiên nói: "Anh còn nhớ em bị nắm đến ngục giam Mexico lần đó không?"
"Ừ." Tuy không biết em ấy vì sao hỏi như vậy, nhưng Bạch Thắng vẫn đáp lại.
"Lần đó thật ra em một chút cũng không sợ, cũng không lo lắng. Bởi vì em biết, có một người, nhất định sẽ đến cứu em." Bạch Tinh nói.
Giọng nói của cô nhàn nhạt, mang theo chắc chắn. Bạch Thắng nhìn cô, biết cô nói đến Phù Tô, cũng không nói. Bạch Tinh tiếp tục nói: "Em vẫn cực kỳ tin tưởng anh ấy. Bởi vì anh ấy đã từng nói, sẽ ở sau lưng em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em chỉ cần đừng lo lắng tiến lên con đường phía trước của em. Những cái khác, anh ấy sẽ giúp em giải quyết. Cho nên em cực kỳ yên tâm, yên tâm ở trong cái thế giới này trường thành. Không phải bởi vì bản lãnh của em đã cường đại đến mức đối mặt với tất cả, mà là vì, dù cho gặp sóng gió lớn hơn nữa, chỉ cần em cần, anh ấy đều ở đây."
Cho dù đối địch với toàn bộ thế giới.
Gương mặt tuấn dật như tiên, có được người đàn ông đẹp mắt nhất trên đời này.Trong đầu Bạch Thắng dần hiện ra khuông mặt Y Phù Tô, vẫn rõ ràng như thế. Không thể phủ nhận, hắn là kết hợp tất cả ưu điểm Y Bối Nặc cùng Mẫn Hi Nghiên, không thể xoi mói vẻ bên ngoài, còn nụ cười vĩnh viễn như nắng ấm trong mùa đông làm ấm lòng người, bao gồm cả khí chất hồn nhiên như tiên giáng trần, đều không ai bằng!
Đúng vậy, tình yêu của hắn với Bạch Tinh, không ai có thể sánh kịp.