113. Ôn Ninh Lạc
"Em cho là anh bao che?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Anh không ngờ em sẽ nghĩ như vậy." Bạch Thắng thở dài. "Luyến Y là em của anh, anh so với em hiểu rõ nàng, tin tưởng anh, em ấy sẽ không làm gì với Mộc Tây."
Quý Nghiên không nói.
Bạch Thắng thấy cô vẫn buồn bực như cũ, đưa tay ôm chầm lấy cô nói. "Được rồi, đừng lo lắng. Không nên đem chuyện nghĩ hỏng bét như vậy, em cũng đã lâu không có đi đến Thánh Y rồi, ngày mai đi studio của Y Nhân xem một chút đi. Chị ấy đang diễn một bộ kịch mới, biên kịch là Mộc Tây."
Lời này nhìn như là dụ dỗ, nghe vào trong tai Quý Nghiên, làm thế nào có cảm giác nói sang chuyện khác.
Tiểu Bạch đúng là vẫn còn quan tâm đến Luyến Y một chút.
Đây là chuyện thường tình, nhưng không biết vì sao, Quý Nghiên vẫn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Cô cố gắng thuyết phục mình, đây không phải là chuyện ồn ào gây chia rẽ buộc ai đứng ở bên ai, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mẫn Luyến Y làm, cô theo bản năng cảm thấy không đúng. Đúng sai phải trái, không nên như vậy. Hơn nữa Quý Nghiên cũng rất đau lòng cho Mộc Tây.
Trong lòng buồn phiền tích lại không tiêu tan, tiếp tục như vậy, cô rất có thể cùng Bạch Thắng cãi vả. Quý Nghiên tuyệt không muốn gây gổ với anh, cho nên cũng lười cãi lại cái gì, anh có lòng cho lẫn nhau một cái bậc thang để đi xuống, Quý Nghiên dứt khoát không lên tiếng nữa. Cất phần không vui này, yên lặng nhìn hình ảnh trước mắt đen như mực.
Ngày thứ hai, Quý Nghiên cùng Mộc Tây cùng đi studio.
Lại nói Mộc cô nương bây giờ đã chính thức ký hợp đồng biên kịch với Thánh Y rồi, mặc dù chưa có tác phẩm gì ra đời, nhưng ánh hào quang lịch sử của cô ấy ở đó. Lúc đại học vô địch cả nước cuộc thi tranh tài chiêu mộ kịch bản, vả lại kế thừa văn học Hongkong của bậc thầy giáo sư Tưởng, thực lực nói thế nào cũng có tiêu chuẩn nhất định .
Lần này cùng Y Nhân hợp tác, là cô ấy từ lúc vào Thánh Y tới nay sáng tác bộ điện ảnh và tác phẩm truyền hình đầu tiên.
Còn được Y Nhân trước sau như một phong cách tinh giản biên tập chặt chẽ, chừng mười tập tả chuyện tình yêu xưa của tuổi thanh xuân, nghe nói là vì nâng một vị nam nghệ sĩ đẹp trai anh tuấn mà bình tĩnh suy tính chế tác.
"Là hạng người gì?" Quý Nghiên tò mò hỏi.
Mộc Tây suy nghĩ một chút nói: "Rất đẹp trai, nhìn mặt không có chút nữ tính, nhưng phong cách cực kỳ tốt, toàn thân cũng tản ra một cỗ sức quyến rũ phái nam. Tuyệt sẽ không cho người ta có cảm giác giống mẹ. Ừ, rất có lễ phép, thấy ai cũng chào hỏi, đối với người khác cũng rất được, không có dáng vẻ minh tinh. Nói chuyện rất khôi hài, rất biết làm không khí sinh động, năng lực xã giao rất mạnh. . . . . ."
Nói đến ưu điểm của hắn thật là cuồn cuộn không dứt, Quý Nghiên nghe nghiêm túc, nhất thời cũng quên mất tối ngày hôm qua không vui vẻ. Thở dài nói: "Có người hoàn mỹ như vậy sao? Là người cấp dưới công ty chúng ta?"
"Không phải."
"Cái gì?"
"Là nghệ sĩ đối đầu của công ty."
"Khụ khụ. . . . . ." Quý Nghiên chút nữa bị sặc khoai tây chiên."Bộ phim này là vì hắn mà chế tạo riêng hay sao?"
"Ừ, vai nam chính là nhân vật vui vẻ, Nam Thần cấp, cộng thêm Y Nhân làm đạo diễn, người nào nhận vai nào nhất định phải hot. Lúc đầu Y Nhân cùng với mình thương lượng kịch bản đã nói nhất định phải làm cho hắn bùng lên như ngọn lửa."
Quý Nghiên 囧囧 có hồn nhìn về phía Y Nhân, người ta Đại Đạo Diễn đang chụp với một vai nữ chính kịch, tư thế rất nhàn nhã, trong tay còn cầm hai mảnh thịt heo khô, ăn rất vui mừng. Quả nhiên vô cùng hài lòng với cuộc sống! Quý Nghiên nói: "Em ấy không phải coi trọng người ta chứ? Y Nhân thấy thế nào cũng không giống biết tốn hết tâm tư đi nâng là một người nghệ sĩ, huống chi là nghệ sĩ đối đầu của công ty."
Em ấy ban đầu làm đạo diễn cũng chỉ là hứng thú, Y Nhân thích chụp ảnh, nhìn tồn kho trong máy vi tính cô ấy cũng biết. Hơn nữa cô ấy chỉ muốn tự mình chụp mấy cái gì đó, dù sao Thánh Y có tiền, Mẫn Y Thần tùy em ấy thích chụp. Y Nhân là người vừa rất có cá tính, không chịu gò bó, trừ phi tự nguyện, nếu không căn bản không có người nào bắt buộc em ấy cái gì!
Mộc Tây nhìn Quý Nghiên, nói: "Quý tiểu Nghiên, mình phát hiện bình thường cậu không có gì, nhưng bản lãnh ngửi bát quái ngược lại hạng nhất, mỗi lần đều siêu chính xác."
Quý Nghiên nhíu mày."Bị mình đoán trúng rồi hả ?"
"Không sai, em ấy đang theo đuổi người ta, chỉ là Ôn Ninh Lạc vẫn chưa tỏ thái độ. Không biết là thật không hiểu, hay là đang giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cố ý làm người khác khó chịu vì thèm."
"Hắn không phải muốn lợi dụng Y Nhân để nâng cao sự nghiệp của mình chứ?" Quý Nghiên nghe cô nói như vậy, không khỏi kinh ngạc mà nói.
Mộc Tây liếc cô một cái. "Cậu nghĩ hơn nhiều, Ôn Ninh Lạc vốn là ca sĩ đoàn thể cao nhất châu Á, địa vị đã leo lên đỉnh rồi. Lần này diễn kịch do Y Nhân lừa gạt người ta mà đến, giống như Ôn Ninh Lạc trước thiếu một món nợ ân tình của em ấy, em ấy liền mượn cơ hội lừa gạt người ta. Chỉ là Y Nhân cũng từ ý tốt, Ôn Ninh Lạc không biết thôi."
"Hoá ra là như vậy ." Quý Nghiên yên tâm.
"Cậu cũng học chụp ảnh, tạp chí giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả Ôn Ninh Lạc cũng không biết, quá kém rồi !" Mộc Tây khi dễ cô.
Quý Nghiên cười nói: "Mình lại không đuổi theo minh tinh."
Nhất là ca sĩ, minh tinh điện ảnh cô vẫn còn tương đối biết, bởi vì thích xem điện ảnh. Giống như Y Tịch Nhược cũng bởi vì điện ảnh Hollywood đã thấy nhiều mới có thể đối với cô rất quen thuộc, nếu không Quý Nghiên cũng không biết. Cô không quá chú ý đến làng giải trí.
"Chỉ là bộ kịch này cậu ra có thể đi xem một chút, tình yêu thanh xuân thuần khiết, nữ theo đuổi nam. Nam chính kiêu ngạo thêm phúc hắc, nữ chính ấm áp mỏng manh vừa đáng yêu, gian tình nhiều hơn, phấn hồng tràn đầy. Là cậu thích giọng. . . . . ." Mộc Tây một chút."A, đúng rồi, chủ yếu nhất là, xem xong dù là bà lão trong nháy mắt hồi phục thành một thiếu nữ."
"Thật sao? Vậy tớ nhất định phải đi xem." Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi, vinh dự hướng Mộc Tây nói câu sau cùng kia liền quyết sẽ không bỏ qua? !
Nhất là bản nhân Ôn Ninh Lạc, Quý Nghiên hoàn toàn mong đợi đối với bộ kịch này. Mộc Tây không chút nào khoa trương, Ôn Ninh Lạc diện mạo tinh xảo vô cùng, vả lại khi giơ tay nhấc chân đều có phong cách không thể nói thành lời, loại thoải mái ưu nhã đó, rất dễ dàng hấp dẫn tầm mắt mọi người đến trên người hắn. Hơn nữa nụ cười kìa, nói năng bất phàm, Quý Nghiên nghĩ, nếu như không phải gặp được Bạch Thắng trước, cô nhất định sẽ động lòng với hắn.
Ánh mắt Y Nhân quả nhiên rất tốt!