100. Bạch Tinh
Editor: Song Tử
Trên bàn ăn, một nhà năm người yên lặng ăn cơm. Nhà họ Quý dường như đã lâu không có yên bình như vậy, đương nhiên là khi tất cả mọi người cùng ở một chỗ. Quý Anh Bình từ đầu đến cuối không nhìn thẳng Quý Nghiên, nửa câu cũng không nói với cô, hiếm khi không có gây khó khăn cho người khác, Quý Nghiên cầu cũng không được. Quý Dương thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lén nhìn cô mấy lần, Quý Nghiên thấy được, nhưng làm bộ như không thấy, chỉ cần không xoi mói gì đến cô chuyện gì cũng dễ nói.
"Nghiên Nghiên, con và Bạch thiếu lúc nào thì chuẩn bị kết hôn?" Trong không gian im lặng, Lữ Mỹ đột nhiên mở miệng.
Quý Nghiên ngẩn người, không ngờ bà đột nhiên lại nói chuyện này.
Quý gia mặc dù cũng được coi là nhà có tiền, nhưng vẫn chưa phải là nhà giàu nhất, nhà giàu cũng chia thành nhiều loại khác nhau. Thân phận của Bạch Thắng bọn họ vẫn chưa biết. Cho dù lần đó Quý Anh Bình phạm phải sai lầm lớn như vậy nhưng vẫn bình yên, bọn họ cũng chỉ biết nhà họ Bạch rất có quyền thế, không phải là người mà nhà họ Quý có thể trêu trọc. Nếu không Bạch Thắng không thể nào dám vô pháp vô thiên như vậy!
Quý Nghiên còn chưa lên tiếng, Quý Anh Bình đã nổi giận trước. Đặt thật mạnh bát cơm ở trên bàn một cái, hai hàng lông mày rậm hiện ra trang nghiêm cùng uy phong, nghiêm mặt, giọng nói đặc biệt lạnh lùng."Kết hôn cái gì? Nếu nó mà dám gả cho tên khốn kia, tôi sẽ chặt đứt chân của nó."
Vẻ mặt Lữ Mỹ lúng túng.
Vẻ mặt Quý Nhu hiện ra hả hê, đáng đời!
Ai ngờ vẻ mặt Quý Nghiên bình tĩnh nói: "Tại sao không thể kết hôn?"
"Mày dám!" Quý Anh Bình vô cùng giận dữ hung hăng vỗ bàn một cái. Chỉ vào Quý Nghiên mắng: "Tao cảnh cáo mày...mày tốt nhất ngay lập tức cắt đứt liên lạc với tên khốn kia cho tao! Nếu không, mày cũng đừng trở về Hongkong nữa, mấy ngày này ngoan ngoãn cùng bố mày đi xem mắt, qua hết năm bố mày sẽ gả mày ra ngoài."
Sức lực của ông rất lớn, những món ăn ở trên mặt bàn còn có mấy chiếc đũa cũng bị rung động mấy cái.
Trong lòng Lữ Mỹ kinh hãi, lần này không còn ai dám ăn cơm nữa.
Đúng là vẫn còn rắc rối.
Quý Nghiên bình tĩnh buông bát đũa xuống sắc mặt không gợn sóng nhìn về phía Quý Anh BÌnh. Cô đã từng giết người, đấu với dã thú, sống chết cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần, còn có cái gì phải sợ? Muốn chia rẽ cô với Tiểu Bạch, quả thực là nằm mơ!
"Đó là việc của con, tình cảm của con, không cần ba phải quan tâm, ba cũng không còn tư cách để can thiệp." Quý Nghiên khô khan nhạt nhẽo nói.
Quý Anh Bình giận dữ, cả người bắt đầu từ từ bốc hỏa.
"Mày lặp lại lần nữa cho tao !" Quý Anh Bình giơ tay phải đánh về phía Quý Nghiên.
Lữ Mỹ lanh tay lẹ mắt, vội vàng ngăn ông ta lại. Quý Anh Bình quát: "Cút ngay, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết đồ súc sinh này !"
"Súc sinh?" Quý Nghiên cười lạnh, nhịn đau đớn trong lòng. Lạnh lùng nói: "Không phải là do ba sinh ra sao? Con là súc sinh vậy ba là cái gì?"
"Mày. . . . . ." Quý Anh Bình tức giận không kềm chế được, chỉ vào Quý Nghiên, sau đó thốt ra câu."Tao không có đứa con gái lòng lang dạ sói như mày, với cái người phụ nữ lẳng lơ dâm đãng. . . . . ."
"Anh Bình." Lữ Mỹ chợt hô.
Quý Anh Bình lúc này mới ngừng nói, dừng lại không nói nữa. Ông ta hình như cũng ý thức được mình thiếu chút nữa đã nói ra điều gì đó, trong lúc nhất thời trầm mặc, nặng nề thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Cha, thật vất vả chị ấy mới trở về một chuyến, hai người cũng đừng ầm ỹ nữa. Nếu Long Nhi biết ông ngoại mất hứng, nó cũng sẽ đau lòng, sắp bước sang năm mới rồi, nên vui vẻ một chút. Buổi tối con gái sẽ làm món ăn mà ba thích ăn nhất cho ba ăn khuya có được không? Xin bớt giận!" Quý Nhu đứng dậy, nâng cao bụng bầu đi tới trước mặt Quý Anh Bình làm nũng nói.
"Hừ."
Cô ta chỉ được cái nịnh hót là thành thạo nhất, Lữ Mỹ khen ngợi nhìn cô ta một cái, rèn sắt khi còn nóng nói: "Đúng vậy, Tiểu Nhu còn đang mang thai, cãi nhau đối với đứa bé cũng không tốt. Tính tình Nghiên Nghiên có chút ngang bướng , nó cũng không có ác ý, ông cũng đừng tức giận a?"
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, có lẽ thật sự là coi trọng đứa trẻ trong bụng Quý Nhu, cuối cùng Quý Anh Bình không nói nữa. Ông ta lạnh lùng "Hừ" một tiếng, xoay người tức giận đùng đùng lên lầu.
Để lại Lữ Mỹ cùng ba chị em ở phòng khách, Quý Dương nhảy xuống ghế, vừa đi vừa nói thầm: "Toàn gây rắc rối, mỗi lần trở về đều không có chuyện gì tốt."
Lữ Mỹ vẫy tay gọi người làm tới dọn dẹp bàn ăn, sau đó nói với Quý Nghiên : "Nghiên Nghiên, con vừa trở về, chắc cũng đã mệt mỏi. Đi nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Đúng lúc, con cũng muốn lên lâu, chị không ngại cùng đi chứ?" Quý Nhu ngọt ngào nói.
Quý Nghiên liếc mắt nhìn Quý Nhu một cái, lại nhìn Lữ Mỹ một chút, cũng không cự tuyệt. Dẫn đầu đi đến cầu thang Quý Nhu đuổi theo một trước một sau, Quý Nhu hình như muốn đuổi kịp cùng Quý Nghiên sóng vai. Lữ Mỹ ở phía sau kêu: "Tiểu Nhu, con cẩn thận một chút."
Quý Nghiên nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn phải thả chậm bước chân.
Quý Nhu cười cười, đi đến bên cạnh cô, giống như tùy ý nói: "Chị thật tốt."
"Không phải là vì cô."
"Em biết chứ, vì mẹ chứ sao." Quý Nhu sâu kín thở dài."Em vừa mới giúp chị giải vây, hình như chị một chút cảm giác cũng không có, thật là đau lòng."
Quý nghiên dừng bước, nhìn cô ta, khẽ nhíu mày, gằn từng chữ: "Muốn tôi cảm ơn cô? Đầu thai sống lại rồi hãy nói."
Trong phòng, Quý Nghiên nằm ở trên giường, hết sức chuyên tâm cùng Bạch Thắng nhắn tin.
Người bên kia hình như tâm tình rất tốt, so với bình thường viết chữ cũng nhiều hơn một chút.
Quý Nghiên hỏi anh: Đang ở đâu?
Bạch Thắng: Florence.
Ah? Quý Nghiên kinh ngạc lặng lẽ trợn mắt, lật người, viết chữ.
Quý Nghiên: Tại sao lại tới nơi đó?
Bạch Thắng: Ăn tết.
Quý Nghiên: Ăn tết ở Florence?
Bạch Thắng: Ừ, có họ hàng ở đây, mọi người hàng năm cũng sẽ ăn tết ở Florence một thời gian.
Quý Nghiên: Ồh.
Còn tưởng rằng anh đang ở Hongkong, không ngờ anh đã ra nước ngoài, khoảng cách cũng xa hơn. . . . . .
Bạch Thắng hỏi: Có bị bắt nạt không ?
Quý Nghiên: Không có, em nào có dễ bị bắt nạt như vậy?