94. <Tiếp>
“Ah?” Người nào lại có mặt mũi lớn như vậy, khiến Mẫn lão đại chung tình như thế.
Anh ta nhìn qua như một vị đế vương, cả người tản ra khí lạnh, có cảm giác như bất kỳ người con gái nào cũng không lọt vào trong mắt anh ta.
Bạch Thắng nhẹ nhàng nói: “Anh ấy yêu vài chục năm rồi, một mực làm bạn bên cạnh người đó. Vì anh ấy muốn trả giá cho người đó.”
“A…..” Quý Nghiên trừng mắt nhìn, bây giờ Mẫn Lão đại chỉ có hai mươi lăm tuổi chứ mấy? Anh ta lớn hơn Bạch Thắng hai tuổi, như lời nói của anh, anh ta yêu vài chục năm rồi, như vậy chẳng phải từ rất sớm đã biết yêu rồi. “Vậy tại sao hai người bọn họ lại không ở cùng nhau?”
“Khi đó, lão đại còn chưa ý thức được là mình thích cô ấy, chỉ xem cô ấy như em gái. Cô ấy vì Lão đại từ Hồng Koong đi Hạ Môn, nhưng bởi vì có một người con gái khác tham gia, thương thấu chú ý. Nhưng thật ra cô ấy không đến như đã nói với lão đại, tự một mình đi, lão đại cũng không biết mình tổn thương cô ấy, cho đến khi một người đàn ông khác xuất hiện. Người đàn ông kia đối với cô ấy rất tốt, mỗi lần khổ sở sẽ ở bên cạnh cô ấy, trêu chọc cho cô ấy vui vẻ, những gì lão đại không cho cô ấy, người đàn ông kia đã cho cô ấy tất cả rồi. Hơn nữa cũng không cần báo đáp, yên lặng xuất hiện, lại yên lặng biến mất, trên mặt vĩnh viễn treo lên tươi cười, dáng vẻ rất vui mừng cởi mở, giống như thần bảo vệ của cô ấy. Cuối cùng người đàn ông kia cũng làm cho cô ấy cảm động, hai người ở cùng nhau. Chờ đến lúc Lão đại cảm thấy mình mất đi cái gì, anh ấy đã không thể tìm về được nữa rồi……..”
“Chuyện xưa này thật rối rắm.” Quý Nghiên không hiểu. “Thích một người, như thế nào cũng phải cảm nhận được chứ, tại sao phải đợi đến lúc mất đi mới biết?”
“Nguyên nhân là do thân phận.”
Quý Nghiên không hiểu nhìn Bạch Thắng. “Bây giờ cô gái ấy ở cùng với thần bảo vệ kia sao?”
“Ừ.”
Quý Nghiên thở dài, nắm tay Bạch Thắng, mười ngón tay đan xen vào nhau. “Rốt cuộc biết tại sao nhiều người như vậy đều nói hai người ở chung một chỗ không dễ dàng, không phải chỉ cần anh yêu em và em cũng yêu anh, mà còn cần đến duyên phận, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà đến cuối cùng bỏ lỡ, cũng là một chuyện rất khổ.”
“Em vừa mới nói cái gì?” Bạch Thắng nhíu mày.
“Rốt cuộc biết tại sao………” Quý Nghiên cho rằng anh không nghe rõ, chuẩn bị lặp lại theo bản năng.
Bạch Thắng lắc đầu. “Không phải câu này, bỏ qua trước mặt.”
“Cái gì bỏ qua trước mặt?” Quý Nghiên nháy mắt, đem lời nói vừa mới nói nhớ lại trong đầu một lần nữa, trong miệng cũng không tự chủ nói ra. “Anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó cuối cùng bỏ qua………”
“Ừ, phía sau của câu anh yêu em.”
“Em yêu anh.” Quý cô nương thoải mái nói.
Không một chút nào nhận thấy người khác có thâm ý khác, Bạch Thắng nhếch môi, lộ ra một nụ cười vui thích.
Anh rút tay từ trong tay cô ra, thỏa mãn ngồi một chỗ, đặt người ở trên cỏ đã trải lên, phía trên còn quần áo của anh đệm lên.
Đống lửa vẫn đốt như cũ.
Tiểu bạch thỏ ý thức được cái gì, từ chối hai cái, vẫn bị sói xám lớn tấn công tới…….
Aegean Sea.
Mộc Tây ở trong phòng bao riêng, dù thế nào cũng không nghĩ ra Phó Tổ Trưởng lại mang các cô tới những nơi như thế này.
Hồng Kông nổi danh nhất là quán Ngưu lang, cho dù chưa từng đến, nhưng cũng từng nghe nói qua. Nghe nói nơi này mỗi người MB đều là cực phẩm, không ngừng có những gương mặt đẹp, vóc người công phu trên giường cũng là hạng nhất. Mẹ nó, cái cô gái già đói khát này. Nếu sớm biết trong miệng cô ta nói high một phen chính là mang các cô tìm đến MB, nói gì Mộc Tây cũng sẽ không đồng ý.
“Tôi nói với các cô, chỗ này là nơi tốt nhất. Nhìn điều kiện xung quanh, cùng người đàn ông này, bảo đảm các cô chơi vui đến quên cả trời đất.” Bên tai truyền đến giọng nói hưng phấn của Phó Tổ trưởng: “Tôi mời khách, tối nay ai cũng không được đi, mọi người cùng nhau high đến tận trời sáng.”
High cái em gái cô.
Cô cho rằng ai cũng giống như cô sao, Mộc Tây đang chuẩn bị cầm túi xách đi, đồng nghiệp ngồi ở bên cạnh đột nhiên cầm tay cô. Mộc Tây nhìn về phía cô ấy, thấy đồng nghiệp nhìn cô lắc đầu một cái, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Nhịn một chút.”
Nói không chừng chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm, tìm thú vui. Dù sao người nọ cũng là Phó tổ trưởng của các cô, Mộc Tây là người đi theo mà về quá sớm thì không tốt một chút nào.
Cô đồng nghiệp đó nhắc nhở Mộc Tây như vậy, Mộc Tây cũng bình tĩnh lại. Cô cũng không phải người truyền thống, huống chi đã từng sinh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cái gì cũng từng thấy qua. Chỉ là từ nhỏ Mộc lão gia đã dạy cô, con gái phải giữ mình trong sạch, làm cái gì chơi cái gì đều phải có chừng có mực. Cho nên cô hết sức bảo vệ mình, mặc kệ đang ở hoàn cảnh nào, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng, đây là nguyên tắc của cô.
Mộc Tây ra nước ngoài từ lúc năm tuổi, trở về lúc mười bảy tuổi. Khi đó Mộc lão gia rất thích Mẫn Y Thần, không ngừng đưa cô đến trường học của Mẫn Y Thần, còn cầu xin anh ta chăm sóc cho Mộc Tây. Mộc Tây là người thích tự do vui vẻ, ghét nhất bị người quản thúc, cố tình Mẫn Y Thần là người lạnh lùng lại cứng nhắc, nguyên tắc trên hết. Ở bên cạnh anh ta Mộc Tây đừng nói gì đến tự do, nhàm chán cũng nhanh nhàm chán đến chết. Hiển nhiên Mẫn Y Thần cũng chỉ coi Mộc Tây là người bị trưởng bối cứng rắn nhét bọc quần áo sang đây, cho nên khi đó hai người vô cùng không hợp nhau.
Nhung mặc dù vậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, dần dần Mộc Tây có thói quen không tiếp xúc với những chuyện mà Mẫn Y Thần không thích.
Ví dụ như minh tinh, cô còn nhớ một lần nói giỡn hỏi anh ta: “Anh không có khả năng ở chung cùng kiểu phụ nữ như thế nào?” Mẫn Y Thần trả lời chính là minh tinh, Mộc Tây hỏi anh ta tại sao? Anh ta nói vì nghề nghiệp đó có quá nhiều thị phi. Lúc ấy Mộc Tây còn cười anh ta, ông cụ non, không có việc gì cũng biết giả bộ thâm trầm. Nhưng sau lúc lựa chọn nghề nghiệp, cô lại theo bản năng buông tha biểu diễn mà lại chọn theo biên kịch.
Cho nên hôm nay kích động như thế, cũng là bởi vì nhớ lại khuôn mặt của Mẫn Y Thần. Nhớ đến nếu như anh ta biết cô đến MB, nhất định sẽ không vui.
Nhưng hôm nay tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, Mẫn Y Thần có cái gì tốt mà quan tâm xem anh ta có vui hay không? Anh ta một lòng muốn vạch rõ giới hạn với cô, cả đời không qua lại với nhau. Làm sao có thể còn quan tâm xem cô như thế nào? Mộc Tây, cô như thế nào lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy.
“Người đẹp, đang nghĩ gì vậy? Gọi em lâu như vậy mà lại không để ý đến người ta.”
Mộc Tây phục hồi lại tinh thần, không biết từ lúc nào bên cạnh đã có thêm một anh chàng đẹp trai trắng trẻo ngồi cùng, đang ân cần nhìn cô.
Cô bình tĩnh nhìn, kinh ngạc, trong phòng bao đã rất náo nhiệt. Hai ba MB đang khoa tay múa chân trêu chọc Phó Tổ trưởng vui vẻ, có tất cả hai người ngồi bên cạnh cô ta. Những người khác đều có một người ngồi cạnh, uống rượu, chơi đoán số, chơi xúc xắc, nhìn thật hài hòa nha.
Cũng chỉ có một mình cô ngồi ngẩn người.
Anh chàng đẹp trai này lại ở trên người cô cọ xát, một cái tay sờ lên bắp đùi của Mộc Tây, đôi môi thổi khí bên tai cô. “Có phải em không thích chỗ này, nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác? Anh phục vụ rất tốt.”
Mộc Tây cười lạnh một tiếng, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp càng tỏa ra mê người, cô nhỏ giọng nói. “Đem bàn tay quấy rối của anh lấy ra.”
Tâm tình của cô vốn đã không tốt, giờ phút này sắc mặt lại càng không có gì tốt.
Người nọ vẫn còn cười làm lành nói: “Đừng như vậy chứ. Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, anh đảm bảo em sẽ hài lòng.”