Chương 93 <Tiếp>
Quý Nghiên vẻ mặt rất vô tội, cô không hề làm gì cả a! Tiểu Bạch, anh liền cậy mạnh!
Quý Nghiên phản xạ có điều kiện trả lời: "Nếu em không nhìn anh, nói không chừng cả sơn động cũng sẽ bị thiêu cháy. Vì nghĩ an toàn của bản thân, vẫn cẩn thận một chút tốt."
Bạch Thắng: ". . . . . ."
Lại bị người phụ nữ của mình nhìn khinh bỉ!
Chờ.
. . . . . .
. . . . . .
Mấy phút sau.
Bạch Thắng nhìn thức ăn bị cháy hết gần nửa, trên mặt không có chút vẻ mặt nào. A, chỉ là, trên mặt tuấn nhã trắng nõn, ngược lại rơi xuống mấy phần bụi bậm.
Khó khăn nhất là, đống lửa thế nhưng không tổn hại chút nào.
Quý Nghiên cảm giác vui mừng sâu sắc, nhưng vừa nhìn thấy mặt của anh, vẫn là nhịn không được bật cười.
"Không được cười." Người khác cắn răng.
Quý Nghiên không nghe được, sắc mặt khác thường rực rỡ, trong đôi mắt giống như ngôi sao rơi xuống, sáng trong suốt.
Tâm tình cô rất tốt cười nói: "Ngoan, anh sinh ra nhất định là đắc tội với Ông táo. Chớ cậy mạnh! Em tới . . . . . ."
Lời còn chưa nói hết.
Thời gian giống như dừng lại, nếu như đây là lời nói một bộ phim, máy quay phim nhất định sẽ bị bắt được vẻ mặt sững sờ của cô, sau đó đánh một đặc tả. Nhạc nền nhất định hợp với tình hình vang lên, chậm rãi, du dương, nhẹ nhõm vả lại hết sức có cảm giác.
Vì thế cảnh tượng càng tô lên thêm mấy phần không khí.
Mà gò má của anh cùng gò má cô, chứa phong cảnh, tỉ mỉ sau kết cấu, tỷ lệ hoàn mỹ tưng bừng trên màn ảnh, cảm giác tim đập, rõ ràng khác thường.
Hơn nữa ở ban đêm yên tĩnh này.
Môi của cô rốt cuộc không hề đóng đóng mở mở nữa, hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ còn lại nụ hôn dịu dàng, đột nhiên đánh tới, lại kéo dài thật lâu.
Quý Nghiên váng đầu chóng mặt nghĩ, ừ, quả nhiên kiêu ngạo rồi!
"Có hối hận không khi trong cuộc sống bởi vì anh, mà gặp nhiều nguy hiểm như vậy." Sau một lúc lâu, anh buông cô ra, hỏi.
Quý Nghiên lấy lại bình tĩnh.
Tay đặt trên đầu gối mình, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi ngược lại: "Nếu như mà em nói có, anh có buông tay em ra sao?"
"Sẽ không." Người nọ không chút do dự, âm thanh từ từ mà kiên định.
"Tại sao?"
Bạch Thắng bình tĩnh nói: "Chim non không quen cuộc sống của chim ưng, vậy thì chờ nó lớn lên, cho nó một đôi cánh, cùng bay lượn giữa trời đất này. Dần dà, cũng thành thói quen."
"Vậy nếu thói quen không làm được?"
"Chim ưng sẽ bẻ gảy cánh của mình, cùng với nó, đi qua cuộc sống mà nó muốn."
Anh nói như vậy một cách tự nhiên, Quý Nghiên nhìn chằm chằm anh, trái tim giống như bị thứ gì đánh xuống, có một loại cảm giác vô lực.
Trong đời, muốn yêu một người rất dễ dàng, nhưng đồng thời yêu ở cô, không áp đặt ý nguyện của mình. Có thể chân chính làm được thông cảm đối phương, cũng là rất đáng quý.
Thử hỏi thế gian này, có mấy người, mặc dù yêu, rồi lại thật đứng ở góc độ người yêu, sâu sắc cân nhắc qua cảm thụ của cô.
Còn thích hợp làm ra nhượng bộ.
Chỉ cần cô vui vẻ.
"Em sẽ rời đi sao?" Anh hỏi.
Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt kia sâu thẳm hàm chứa thâm tình, rơi vào trên người cô. Rõ ràng nhàn nhạt, rồi lại giống như ẩn náu ngàn vạn cảm xúc. Chẳng biết tại sao, Quý Nghiên đột nhiên nghĩ đến Vân Song Chỉ.
Nhưng cuối cùng các cô không giống nhau như vậy.
Quý Nghiên nhẹ nhàng nhếch môi, dùng giọng nói giống như vậy, lẳng lặng nói: "Chim non đã trưởng thành."
Bạch Thắng nhíu mày: "Cho nên?"
"Nó sẽ dần dần có đôi cánh mạnh mẽ, không cần chim Ưng bảo vệ, cũng có thể cùng anh bay lượn ở trong trời đất này."
Cùng sát cánh bên nhau.
Cho dù hoàn cảnh gì, đều không quan trọng. Chỉ cần bọn họ ở chung một chỗ. Bạch Thắng trầm mặc nhìn cô thật lâu.
Quý Nghiên cũng không nói chuyện.
Không khí đột nhiên lại trầm tĩnh .
Cho đến mí mắt Quý Nghiên lại bắt đầu đánh nhau, cô thuận thế dựa vào trên vai BạchThắng, mơ hồ nghe được anh nói: "Mệt nhọc sao?"
"Ừ." Quý Nghiên gật đầu một cái."Nói cho em một chút chuyện lúc anh còn nhỏ đi."
"Để đầu óc tỉnh?"
"Không phải."
Chỉ như vậy, thì càng hiểu rõ anh một chút.