Đường Thanh vui vẻ nhận lấy những chiếc bánh “cảm ơn” này, lấy một miếng trong cuộn giấy dầu ăn ngay tại chỗ, nó bùi bùi, ngọt ngọt, có mùi thơm của đậu tây.
“Cái này cũng ăn rất ngon, tôi phát hiện ra, tất cả đồ ăn ở chỗ cô đều là bảo bối.”
Đường Thanh ăn xong một cái, rất cẩn thận gói kỹ hai cái còn lại rồi nhét vào trong túi, anh ta chờ mong hỏi: “Ngày mai tôi còn có thể lại đây ăn cái gì không?”
Đã nhận của người ta một cái ân tình, Triệu Lan Hương không chút do dự mà đồng ý ngay: “Được.”
Ngày mai, cô không có tính toán đi chợ huyện mua thêm lương thực và thịt. Tuy nhiên, trong nhà vẫn còn thừa một ít bột mì, chiêu đãi người ta hẳn là không có vấn đề gì.
Mấy ngày nay, Hạ Tam Nha đều đến bờ ruộng hay suối nhỏ bắt cá, tôm, cá chạch, hến. Trước kia trong nhà không có dầu, Hạ Tam Nha cũng không biết lợi ích của những thứ này, từ sau khi Triệu Lan Hương hầm canh cá chạch, mỗi lần có thời gian rảnh rỗi, bé đều sẽ đi kiếm những thứ này mang về, chứa trong một cái lu nước. Có đôi lúc, Hạ Tam Nha sẽ ghé sát vào lu nước mỉm cười nhìn những con cá, con tôm này, lộ ra ánh mắt khao khát.
Sau khi Triệu Lan Hương tiễn Đường Thanh đi, thuận tiện đi đến nhà kho của đại đội mua mấy quả xoài.
Ở đây đồi núi nhiều, vào mùa mưa nhiều mưa, nhiều nắng. Tuy rằng ít đất canh tác nhưng được thiên nhiên ưu đãi về trồng cây ăn quả. Ngoài trồng một số loại ngũ cốc ra, công xã đại đội nơi đây còn trồng một số cây ăn quả trên đỉnh đồi. Vào vụ thu hoạch ngũ cốc, người ta cũng thuận tiện hái trái cây xuống, suốt đêm dùng xe vận chuyển chuyển về thành phố.
Triệu Lan Hương ấn ấn vào quả xoài, chọn mấy quả hơi mềm một chút, rồi thanh toán năm xu.
Tưởng Kiến Quân rất thích ăn xoài, nhưng năm 1979 có một lần bị thương nghiêm trọng, sau khi dùng thuốc chữa trị, vết thương khỏi hẳn nhưng khi ăn xoài thì liền bị dị ứng. Từ đó trở đi, trong nhà không còn xuất hiện bóng dáng một quả xoài nào nữa. Có lần Tưởng Kiến Quân uống nhầm một loại đồ uống vị xoài, khiến yết hầu sưng, hô hấp khó khăn, thiếu chút nữa thì chết. Loại trái cây này với anh ta mà nói có thể xem như là ác mộng.
Bởi vì không xác định Tưởng Kiến Quân có phải thật sự cũng được trong sinh hay không, Triệu Lan Hương tính toán muốn thông qua Tưởng Mỹ Lệ thử nghiệm một chút.
...........
Sáng sớm tinh mơ, Hạ Tùng Bách cùng với Lương Thiết Trụ lên huyện.
Lương Thiết Trụ thì đi giao hàng cho khách, còn Hạ Tùng Bách thì đi tìm một vài anh em khác. Anh đi đến một khu dân cư đông đúc thì gõ cửa, bên trong nhanh chóng chui ra cái đầu của một đứa trẻ ngốc.
Sau khi nhìn thấy Hạ Tùng Bách, nó ngập ngừng nói: “Một, hai , ba, bốn, năm.”
Hạ Tùng Bách trả lời: “Còn một, hai, ba, bốn, năm, cháu không nhận ra chú sao?”
Đứa nhỏ ngốc gãi gãi đầu, cười hắc hắc, nhỏ giọng nói: “Chú Bách, đây chỉ là thói quen thôi.”
“Chú tới gặp ba cháu sao? Ông đang ở phía sau vội vàng thu dọn đồ, chuẩn bị đi ra ngoài làm việc.”
Hạ Tùng Bách đi vào, người đàn ông bên trong cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay không mua, trở về đi.”
Trong phòng bày rất nhiều đồ vật, rải rác trên sàn nhà và không có nơi nào để đi. Hạ Tùng Bách biết chúng nó rất nhanh sẽ được đưa đến tay khách hàng, rất nhanh sẽ bị bán đi.
Hạ Tùng Bách nói: “Tôi tới tìm anh có chút việc.”
Người đàn ông đang sửa sang lại đồ vật, động tác đột nhiên dừng lại, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn: “Ai nha, sao cậu lại đến đây?”
“Tôi đang vội, không có cách nào tiếp đón cậu chu đáo.” Lý Trung hắc hắc xoa xoa tay nói.
“ Lần trước cậu giới thiệu một cô gái tới đây. Bánh đậu ăn rất ngon, trong khoảng thời gian này rất nhiều khách nhân đều đến đây hỏi, còn muốn mua thêm. Cậu....” Tầm mắt Lý Trung dừng lại đồ vật trên tay Hạ Tùng Bách, trước mắt sáng ngời.
Hạ Tùng Bách đưa hai mươi cân bánh đậu tây tới trước mặt Lý Trung, nhàn nhạt nói: “Đều cho anh, tôi hôm nay có chút vội, không thể tự đem đi bán. Anh bên này có cách nào để mua được một chiếc xe đạp không?”
Lý Trung nghĩ nghĩ, vỗ đầu nói: “Có có, cậu tìm tôi là rất đúng. Tuy rằng tôi bán đồ ăn nhưng chú tôi có bán xe, chỉ không nghĩ tới vừa khéo, ngày hôm qua chú ấy vừa mới bán một chiếc, không còn nữa. Loại hàng này nguồn cung ít ỏi, có một chiếc là có một chiếc.”
Lý Trung dừng lại một chút, sau đó bổ sung: “Loại “đồ lớn” này phải do chú tôi xử lý, mặt hàng này rất hiếm, dễ dàng bị kiểm tra.”
“Chú” mà Lý Trung gọi chính là Tứ thúc. Cả huyện Thanh Miêu và khu chợ đen đều do chú Tứ quản lý, có căn cơ tổ chức, nhà buôn đều do ông ta sai bảo, như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Lý Trung và chú Tứ cũng có quan hệ họ hàng xa, vì thế khi Lý Trung buôn bán ở chợ đen cũng được ông ta chiếu cố.
Đầu năm nay, xe đạp có thể nói là “Một loại hàng hóa khó cầu”. Toàn bộ nhà xưởng mỗi năm cũng chỉ được có mấy chỉ tiêu mua xe đạp, thanh toán bằng phiếu mua sắm, sau đó phải đến đồn công an để đăng ký. Cảnh sát có thể dễ dàng kiểm tra xem ai bị mất xe đạp. Trong số đó chỉ có chú Tư mới “Độ” được xe đạp, kinh doanh lại mặt hàng này cũng chỉ có thể qua tay ông ta.
Hạ Tùng Bách trầm mặc không nói gì, Lý Trung đã nói không có, vậy thật sự là không có.
Lý Trung dưng lại một lát rồi nói: “Sao tự nhiên cậu lại muốn mua xe đạp, có phải cậu đã nghĩ thông suốt muốn đi con đường này với tôi?”
“Nếu lần tới còn có hàng mới, tôi sẽ giữ lại cho cậu, tuy nhiên xe đạp rất quý, cậu đã chuẩn bị đủ tiền chưa?” Lý Trung vươn ba ngón tay ba trăm đồng.
Thành thành thật thật xếp hàng mua bằng phiếu mua xe đạp thì giá cả chỉ khoảng một trăm năm mươi tệ. Các hãng khác nhau thì giá tiền cũng khác nhau, hãng càng tốt thì giá càng cao. Giá ở chợ đen thì lại càng đắt hơn, có những lúc đắt gấp ba hoặc bốn lần.
Lý Trung nói: “Mua “Đại Kim Lộc” đi, “Đại Kim Lộc” rắn chắc dùng để chuyên chở hàng hóa, so với những thương hiệu nổi tiếng “Phượng Hoàng”, “Vĩnh Cửu” thì kém hơn, nhưng chúng ta làm nghề này thì phải mua loại rắn chắc, đều là người một nhà tôi để cậu trả giá đó.”
Hạ Tùng Bách cảm thấy hạt đậu vàng trong ngực mình nóng đến lợi hại, một lá vàng nặng năm gam, hạt đậu nặng tám gam. Giá vàng là khoảng hai mươi đồng một gam. Anh nhanh chóng nhẩm tính, nếu giá vàng không bị ép giá thì mua một chiếc xe đạp không thành vấn đề.
Hạ Tùng Bách cực kỳ trầm ngâm.
Lý Trung là lão già đời, đôi mắt ông ta liếc qua liền biết Hạ Tùng Bách đang đắn đo.
Ông ta nói: “Người anh em, tôi và cậu là chỗ thân quen, nói như thế nào cũng phải cho cậu chút tiện nghi chứ. Vừa rồi nói giá ba trăm là bán cho người ngoài, người một nhà thì chỉ tính hai trăm thôi.”
Nói thật, Lý Trung không nói rõ.
Trên thực tế, giá xe đạp trên thị trường chợ đen phải lên tới ba năm mươi trở lên. Hai trăm vốn người trong nhà cũng đều không mua được giá đó. Lý Trung tính toán bù năm mươi tệ vào, bán xe đạp cho Hạ Tùng Bách. Chỉ nói đến tình nghĩa anh em cùng nhau uống rượu, cùng một một chỗ đánh nhau, hiện giờ anh em sống nghèo túng thì cần phải giúp đỡ.
Hạ Tùng Bách nói: “Không cần tính giá ưu đãi cho tôi như vậy, xe đạp giá bao nhiêu trong lòng tôi cũng biết.”
“ Số bánh đậu này anh tính bao nhiêu tiền?”
Lý Trung nhấc nó lên cân nói: “Hai mươi mốt cân, tính cho cậu một đồng hai một cân, tổng cộng là hai mươi lăm đồng hai hào, đưa cậu hai mươi mốt cân... phiếu gạo, đây cậu đếm đi.”
Lý Trung đưa một xấp tiền giấy cho Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách đút vào trong túi, xoay người rời khỏi khu dân cư.
.........
Lương Thiết Trụ rất nhanh cũng đã giao xong lương thực, lại đây cùng Hạ Tùng Bách hội họp.
Lương Thiết Trụ hạ giọng lải nhải, cùng Hạ Tùng Bách khe khẽ nói chuyện.
“Bách ca cùng em đi bán lương thực, chúng ta anh em đồng lòng, tát cạn biển Đông...”
Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp, mang theo Lương Thiết Trụ đi xuyên qua huyện, mất hơn một giờ thì bọn họ tới một ngõ nhỏ, Hạ Tùng Bách đẩy một cánh cửa cũ nát, cùng Lương Thiết Trụ đi vào.
“Bên trong đều là người một nhà, không phải đối thủ của cậu, về sau lúc vội thì chỉ cần đem lương thực tới đây bán cho bọn họ.”
Lương Thiết Trụ tung tăng đi vào, mười phút sau khuôn mặt đầy xúc động mà đi ra.
Lương Thiết Trụ chảy nước mắt nói: “Em...Lương...chợ đen lớn như vậy....hai năm rồi chưa gặp.”
Lương Thiết Trụ lau lau khóe mắt, thấm ướt ống tay áo.
“Em nhìn thấy Miêu Đản bị chặt tay, Cẩu Thẳng hỏng đôi mắt rồi.”
Lương Thiết Trụ là một tên đàn ông thô lỗ, vậy mà ở ngõ nhỏ không khống chế được nước mắt.
“Cuộc sống của mỗi người không dễ dàng....”
Bọn họ lao động cực nhọc đều không thừa thời gian để đi ôn lại những chuyện đau thương, Lương Thiết Trụ kìm nén cảm xúc, tâm tình phức tạp đi ra, sự chán chường, áp lực lại được giấu đi.
“Về sau em giao lương thực cho chỗ này, còn anh thì sao?”
Hạ Tùng Bách lắc đầu.
Hạ Tùng Bách nhìn Lương Thiết Trụ, trong nháy mắt ánh mắt anh sắc bén như mắt báo, giải thích với Lương Thiết Trụ: “Anh không bán lương thực.”
Lương Thiết Trụ kinh ngạc hỏi: “Không bán lương thực, vậy anh làm gì?”
Trong nhận thức của Lương Thiết Trụ, bọn họ trừ bỏ buôn bán thì không có con đường nào khác.
Hạ Tùng Bách châm một điếu thuốc, que diêm cọ xát vào giấy phát ra tia sáng như một đóa hoa nhỏ, chợt lóe rồi biến mất. Đôi môi mỏng ngậm chặt điếu thuốc, hàm hồ nói: “Thịt tươi.”
“Nguồn cung ứng thịt càng ít.”
Nhìn hàng người xếp hàng dài trước cửa hàng mậu dịch thì thấy, thị trường cung cấp thịt là rất lớn. Lương thực mỗi ngày đều phải ăn, dầu cũng vậy, đồ ăn không có dầu thì mất đi hương vị. Đối với những người lao động chân tay nặng nhọc, không có dầu trong bụng càng khó làm việc hơn.
Dầu lạc đắt và không hiệu quả nên hầu hết mọi người sẽ mua mỡ lợn để ép dầu, tóp mỡ sau khi ép dầu vẫn có thể là một món ăn ngon. Khẩu phần vài lạng trong phần ăn hàng tháng của người dân thành thị là không đủ.
Câu nói ngắn gọn này khiến Lương Thiết Trụ phải hít sâu một hơi.
Lương Thiết Trụ nói: “Bách ca thật đúng là dám nghĩ!”
“Xe đạp còn chưa ngồi, đã dám cưỡi tên lửa?”
Quyết định của Hạ Tùng Bách, Lương Thiết Trụ kịch liệt phản đối.
“Trước không nói đến những thứ anh vừa nói, em hỏi anh, anh có thể tìm được thịt không? Lần đầu tiên anh bước chân vào chợ đen, anh không hiểu quy tắc và muốn làm một vố lớn. Thành thật bán lương thực không được sao, không thể khiến anh nhanh giàu, nhưng vẫn đu để anh ăn no. Anh muốn bán thịt, anh có mấy cái mạng?”
Mua lương thực đổi tay là có thể bán, bán không hết có thể chứa trong hầm. Nhưng thịt sống lại không giống, từ việc nuôi lợn, giết mổ và cất trữ nó, mỗi bước đều không tránh khỏi tầm mắt của công an, tính lưu động kém, không ai tra ra mình sao? Lợn giết xong phải bán luôn trong ngày, nếu không có ngăn đá để thì sẽ bị ôi thiu.
Hạ Tùng Bách búng ngón tay gảy tàn thuốc nói: “Chỉ có một cái mạng nhưng anh vẫn muốn làm.”
Hạ Tùng Bách đi bán lá vàng trước, còn hạt đậu trong túi, sau một hồi suy nghĩ, anh vẫn không sẵn lòng bán nó. Dưới hạt đậu còn có dòng chữ dùng dao mỏng khắc lên "Nguyên cảnh", đó là bút tích của ông nội. Bà nội đã giấu nó vào trong khe hở của viên gạch mà không đem nó đi chôn, đối với nó tình cảm cũng rất sâu đậm.
Hạ Tùng Bách cất tờ tiền nóng hổi vào trong túi, đến cửa hàng mua những điếu thuốc đắt tiền nhất, nhét vào người và thắt chặt dây quần.
Hạ Tùng Bách chở Lương Thiết Trụ đi tới một nông trại nào đó ở nông thôn.