Bà nội nhàn nhạt ồ một tiếng, quay đầu tiếp tục ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Triệu Lan Hương yên lặng đặt bát canh móng heo được hầm lên bàn, lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.
Đợi khi người đã ra ngoài rồi, bà mới xoay đầu tới nâng bát canh lên, nhấm nháp hương vị. Bát canh thực sự quá thơm, cả căn phòng đều tràn ngập mùi hương khiến người ta khó lòng mà bỏ qua.
Thịt sau khi được hầm cực kỳ mềm, răng bà không còn tốt nhưng vẫn có thể một ngụm gặm xuống cũng có thể cắn được một nửa, cắn một miếng, bên trong là màu đỏ trắng đan xem, một lớp thịt trắng như tuyết bao bọc bên ngoài lớp thịt nạc, rất kích thích ham muốn ăn uống trong lòng, đối với người đã lâu chưa được ăn mỡ mà nói, nó giống như sa mạc gặp mưa vậy...
Bà nội vẻ mặt bình tĩnh, nhanh chóng mà ăn thịt, trong miệng tràn đầy hương vị.
Hừ.
Chiếc khóa vàng của Bách ca nhi đổi lấy một bát canh như vậy cũng không tính là thiệt.
..............
Kê ngoài đồng đã chín, mọi người đang hối hả thu hoạch, Triệu Lan Hương sức lực yếu nên được phân công đến sân phơi gạo, đây là một công việc khá nhẹ nhàng. Những người có sức khỏe trong thôn đều đang thu hoạch ngũ cốc, tuốt hạt, làm ruộng. Tiếng gầm rú của những chiếc máy kéo chạy bằng dầu diesel trên những cánh đồng vang dội cả bầu trời xanh.
Bận rộn đến tối, nắng nóng làm mọi người đều bị phơi đen. Triệu Lan Hương mang nước muối nhạt từ nhà đến để mọi người bổ sung. Cô cố ý để nước muối nhạt vào trong giếng nước để làm lạnh, giúp mọi người làm dịu cơn khát.
Chu Gia Trân cũng tham gia gặt cùng đám đàn ông từ rất sớm, phơi nắng cả ngày từ sáng đến tối, chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm trên người đã thấm đẫm mồ hôi, Triệu Lan Hương vô cùng ngưỡng mộ cô ấy.
“Có mệt không, hay là ngày mai cô qua phơi hạt cùng với tôi.”
Khuôn mặt Chu Gia Trân đỏ ửng, miệng lại cười tươi: “Không mệt, lao động có thể tạo ra giá trị.”
Chu Gia Trân vừa lau mồ hôi vừa tự hào nói: “Tôi cảm thấy ‘cuộc đời của một con người nên được trải qua như vậy: khi nhớ lại quá khứ, người ta sẽ không hối hận vì đã lãng phí những năm tháng thanh xuân của mình, cũng không xấu hổ vì hành động của mình.”
Những lời nói này cho dù không có xem qua “Thép đã tôi thế đấy” Triệu Lan Hương nghe được cũng không khỏi bật cười: “Cô thật đúng là hoàn toàn rơi vào cuộc đấu tranh của Pavel.”
Chu Gia Trân vừa thành khẩn vừa cảm kích nói: “Nó đúng là một quyển sách hay, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người. Tôi đã từng than thân trách phận, nhưng bây giờ tôi thấy xấu hổ. Trong cuốn sách đó có một câu rất hay, tôi rất muốn chia sẻ cho cô.”
“Thép đã tôi trong lửa đỏ và nước lạnh. Lúc đó thép trở nên cứng rắn và không hề biết sợ. Trong những thử thách ghê gớm, thế hệ chúng ta cũng đã được tôi luyện như vậy và đã được rèn luyện để không bị ngã gục trước cuộc sông.” Trích trong “Thép đã tôi thế đấy”
“Những câu này cô có thể chia sẻ với anh Hạ nhà cô.” Chu Gia Trân mỉm cười, xen lẫn một chút xấu hổ.
Chu Gia Trân đã thay đổôi cái nhìn đối với Hạ Tùng Bách. Làm sao một người đàn ông có thể chăm lo công việc đồng áng một cách tỉ mỉ và kiên nhẫn như chăm sóc đứa con của mình lại là bị đồn thổi là một tên chơi bời lêu lổng, một người xấu. Hạ Tùng Bách trước đây không tụ tập cùng mọi người làm việc mà làm việc một mình ở nơi hẻo lánh, lần này được chuyển về ruộng lúa nước, tất cả sự cố gắng của anh Chu Gia Trân đều có thể nhìn thấy, Hạ Tùng Bách cần mẫm làm việc giống như một con trâu.
“Lúc trước nghe bản kiểm điểm của Hạ Tùng Bách đọc rất tốt, trước kia là tôi có cái nhìn thành kiến với anh ta....” Chu Gia Trân cảm khái nói.
Triệu Lan Hương đưa nước cho cô ấy uống, đồng thời cắt ngang lời muốn nói của Chu Gia Trân: “Nhanh uống nước đi, cô sao lại để ý anh ấy nhiều như vậy?”
Còn ở trước mặt cô nói tốt cho anh!
Điều này khiến trái tim của Triệu Lan Hương như bị treo lên cao, rõ ràng như vậy sao, một lần hai lần đều nhìn ra được?
Cô đã tận lực che dấu tình cảm lúc ở cùng anh, có những thời điểm gần như là không có nói chuyện.
Chu Gia Trân đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: “Cô quên rồi sao, tôi đã từng tới nhà họ Hạ, đã từng ngay trước mặt anh ta nói xấu anh ta, còn ở trước mặt cô kể xấu về anh ta, hiện tại tôi thay đổi ý nghĩ.”
Chu Gia Trân nhắc lại, Triệu Lan Hương mới nhớ ra.
Hôm ấy, lúc Chu Gia Trân rời đi, cô mới phát hiện ra Hạ Tùng Bách vẫn luôn ngồi xổm ở trên mặt đất. Xuyên qua dàn đậu Hà Lan xanh biếc được trồng trên rào tre, đôi mắt anh thâm thúy và âm trầm nhìn cô.
Triệu Lan Hương nói: “Yên tâm tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ nghe được những lời này của cô. Tuy nói chiến sĩ được làm bằng sắt, nhưng cô dù sao cũng là con gái, lúc nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi đừng làm việc quá sức.”
Chu Gia Trân gật đầu.
Triệu Lan Hương xoay người mang nước tới cho chị cả Hạ.
Chạng vạng đoàn người mới kết thúc công việc, cũng là lúc Triệu Lan Hương thu dọn lương thực đang phơi. Hạt ngũ cốc được phơi dưới ánh nắng mặt trời nên khi cho vào kho sẽ không dễ dàng bị mốc, nhưng buổi tối nhất định phải có người tới kiểm tra, toàn bộ lương thực của đại đội đều được cất ở đây, vạn nhất nửa đêm có mưa thì còn có người chạy đi gọi người tới giúp.
Triệu Lan Hương ban ngày cũng được ngủ, nên trông kho thóc đến nửa đêm không thành vấn đề, tới nửa đêm sẽ có người tới thay ca cho cô, công việc này đối với cô cũng coi như là công việc nhẹ nhàng.
Màn đêm buông xuống, Triệu Lan Hương nghe tiếng ếch kêu ngoài ruộng, thanh âm kêu lên không ngừng, tiếng ve kêu báo hiệu mùa hè cũng hết đợt này đến đợt khác. Cô châm một ngọn đèn dầu, trong miệng nhai đường, bên tay cầm một quyển sách chậm rãi đọc từng trang từng trang, vừa đúng đây là quyển “Thép đã tôi thế đấy.”
Nó là quyển sách mà gần đây Chu Gia Trân yêu thích nhất, cả ngày luôn trích dẫn vài câu trong sách, làm cho Triệu Lan Hương tò mò muốn đọc nó.
Sắc trời bắt đầu tối, những ngôi sao trên bầu trời rực sáng lên, Triệu Lan Hương chỉ cần ngẩng đầu là đã có thể nhìn được một biển trời sao.
Một lát sau, trong bụi cỏ truyền đến thanh âm.
Một bóng người không nhanh không chậm chạy tới, Triệu Lan Hương buông sách, sợ hãi mở to hai mắt.
“Um____ đừng kêu.”
Thanh âm trầm thấp của nam nhân mang theo chút khàn khàn.
“Sao anh lại tới đây?” Triệu Lan Hương sờ sờ mặt anh, giờ khắc này nhìn thấy anh, cô rất cao hứng.
Hạ Tùng Bách cúi đầu dùng tay áo lau mồ hôi: “Cơm nước xong anh liền tới.”
“Em là con gái, một mình gác đêm không an toàn, anh trông giúp em, em về nhà đi.”
Triệu Lan Hương đột nhiên lắc đầu.
“Anh ban ngày làm việc vất vả như vậy, còn giúp em gác đêm, thì ra thể thống gì! Em không đi___Anh nhanh về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đi, ngày mai còn tiếp tục làm việc!”
Đáp lại cô là khuôn mặt đen xì của Hạ Tùng Bách, anh mím môi để lộ ra biểu tình không cho phép cô cự tuyệt.
Triệu Lan Hương tạm dừng một chút, nghiêm túc tự hỏi, cô có thể khuyên bảo anh loại bỏ ý tưởng này không.
Chắc chắn là không thể.
Tính anh so với cô thì càng cố chấp hơn.
Triệu Lan Hương nói: “Nếu không thì .....em không quay về, anh cũng không quay về. Anh vào bên trong ngủ một chút, nếu có chuyện gì thì em sẽ gọi anh dậy, có được không?”
Hạ Tùng Bách miễn cưỡng mà chấp nhận.
Triệu Lan Hương đưa anh đi qua sân phơi đến căn phòng nhỏ đơn sơ bên trong sân phơi, lấy ra chiếc chăn mùa hè của cô, đẩy anh lên giường rồi đắp chăn cho anh. Trong giọng nói dịu dàng của cô ẩn chứa một tia nghịch ngợm: “Đây là lần đầu tiên em cùng Bách ca qua đêm đi.”
Hạ Tùng Bách đang bị cô ấn lên giường ngủ, bị câu nói kia làm đỏ ửng cả mặt.
Anh ho khan một tiếng: “Anh đi ngủ, có chuyện gì thì nhất định phải gọi anh.”
Triệu Lan Hương dứt khoát đồng ý.
Cô nhìn Hạ Tùng Bách bắt đầu nhắm hai mắt ngủ, bản thân thì cầm đèn dầu đi ra chỗ cũ, hạnh phúc mà đọc sách.
Trong phòng, Hạ Tùng Bách lại mở mắt ra, lỗ tai lắng nghe nhất cử nhất động bên ngoài.
Trong ánh sáng lập lòe, hình ảnh người con gái chiếu lên trên cửa sổ, ánh lửa mơ hồ lay động, bóng dáng cô cũng lay động theo, giống như gợn sóng trong giếng nước.
Chiếc chăn mỏng của Triệu Lan Hương nhẹ và mát mẻ, mang theo hương thơm hoa sơn chi nhàn nhạt trên người cô, bao bọc lấy Hạ Tùng Bách không một kẽ hở, khiến anh có cảm giác như được cô ôm chặt vậy.
Hạ Tùng Bách cứ như vậy nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp của Triệu Lan Hương qua cửa sổ, nửa tỉnh nửa ngủ nhìn chằm chằm như vậy tới nửa đêm thì có người tới thay ca.
Hạ Tùng Bách khẩn trương, anh tay chân nhanh nhẹn rời giường, nhẹ bước chân rời khỏi căn phòng.
Không nghĩ tới người tới thay ca lúc nửa đêm lại là Cố Công, Hạ Tùng Bách cả người căng thẳng liền thả lỏng.
Cố Công nhìn thấy Hạ Tùng Bách cũng rất là kinh ngạc.
Bất quá khi nhìn thấy Triệu Lan Hương đang ngồi đọc sách, trong mắt liền hiểu rõ.
Cố Công sở dĩ được gọi là Cố Công, cũng không phải vì tên của anh ta là Cố Công, mà anh ta là kỹ sư trưởng thi công ruộng bậc thang, phụ trách thiết kế mương máng, nổ mìn và quy hoạch ruộng bậc thang. Nghe nói là thành phần tri thức được thành phố B cử xuống, cũng không phải người địa phương và nói tiếng phổ thông rất thành thạo.
Hạ Tùng Bách rất ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Khuôn mặt nhiều nếp nhăn của Cố Công thậm chí không thể nặn ra một nụ cười cay đắng, khi anh ta cười nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu. Anh ta chỉ nói một câu: “Người trẻ tuổi mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Trong mắt Triệu Lan Hương mang theo một tia khó hiểu, Hạ Tùng Bách vỗ vỗ vai cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Triệu Lan Hương thức đến nửa đêm cũng có chút mệt, cô nhanh chóng rửa mặt, xoa xoa mắt nói một tiếng chúc ngủ ngon với Hạ Tùng Bách rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
................
Trong sân phơi, người thanh niên ngồi trên nền xi măng, cùng người đàn ông trung niên trò chuyện câu được không không.
Hạ Tùng Bách cuốn một mẩu thuốc lá cỏ và đưa cho Cố Công: “Hút một điếu, nếu không ban ngày sẽ không có sức làm việc.”
Cố Công nhìn ngọn núi đen phía xa, cảm khái nói: “Ở đây có nhiều đồi, đất có thể canh tác được ít, xây ruộng bậc thanh mới có thể mở rộng diện tích đất canh tác, tăng sản lượng lương thực.”
Hạ Tùng Bách ngáp một cái.
Cố Công lại tiếp tục nói: “ Tuy nhiên nơi các anh ở là địa hình Karst (là hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đá vôi bị nước chảy xói mòn), nước ngầm tuy rằng rất phong phú, nhưng núi đá và hang động đá vôi cũng nhiều, thành phần chủ yếu là cacbonat....%##@.”
Hạ Tùng Bách cố gắng hết sức để nghe hiểu Cố Công nói, nhưng sau khi nghe được một lúc là Hạ Tùng Bách choáng luôn.
Hạ Tùng Bách hút một ngụm thuốc lá, làn khói sảng khoái mà xộc thẳng vào cổ họng, kích thích khiến anh tỉnh táo lại. Anh nhàn nhạt nói: “Để có thể làm được nhiều việc như vậy, anh nên chợp mắt một chút đi.”
Cố Công im lặng xoa mặt, nếp nhăn lại càng sâu hơn.