Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 45:

Trước Sau

break

Hạ Tùng Bách cầm lấy, gấp lá thư  lại làm đôi rồi nhét vào trong túi áo.

Anh cưỡi xe đạp, thân thể cao gầy rất nhanh biến mất trong bóng đêm. Sau khi mổ lợn xong, lúc Hạ Tùng Bách đi ngang qua nhà Lương Thiết Trụ, anh giao lá thư của Cố công và ba mươi cân thịt lợn cho Lương Thiết Trụ.

Lương Thiết Trụ xách theo thịt lợn, cười ha ha nói: “Thịt lợn không cần giao cho Cẩu Thặng, em có thể giúp Bách ca đi bán, mang đến chợ đen bán, thì quầy lương thực của em cũng sẽ đông người hơn.”

Lương Thiết Trụ thấy Hạ Tùng Bách kiếm tiền rất vất vả, để tránh mất nhiều tiền hơn thì anh ta có thể giúp Bách ca bán cũng được, đưa cho Cẩu Thặng sẽ mất một ít phí.

Một cân thịt lợn bán ở cửa hàng mậu dịch là bảy hào, phiếu thịt rất ít, mỗi người mỗi tháng chỉ tiêu chỉ có ba hoặc bốn lạng. Mang thịt lợn đến chợ đen có thể bán gấp ba lần, làm ăn rất tốt, đặc biệt vào ngày hội có thể bán được hai đồng một cân cũng có. Lúc nhu cầu không cao bán một đồng rưỡi một cân cũng rất nhanh hết hàng. Thịt lợn mà để đến lúc có mùi là rất ít.

Nhưng Hạ Tùng Bách chỉ lo lau mồ hôi, không chút do dự cự tuyệt.

“Không cần, có tiền cùng nhau kiếm.”

Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Về sau sẽ có lúc cần dùng đến bọn họ.”

Bên Cẩu Thặng, Miêu Đản có tổng cộng sáu người, hai người đứt tay, què chân thì ở nhà chuẩn bị mọi việc, bốn người còn lại thì ở bên ngoài kiếm tiền. Hàng ngày tuy làm việc kham khổ, nhưng tốt xấu gì cũng được ăn no.

Làm buôn bán thì không được nhìn cái lợi trước mắt, Lương Thiết Trụ đầu óc linh hoạt, không cố chấp nữa. Những người đầu cơ trục lợi ở chợ đen thậm chí còn không kiếm được một nửa của anh. Lý Trung là có chỗ dựa vững chắc, tin tức lại nhanh nhạy, ngồi trong nhà cũng có thể thoải mái kiếm tiền.

Còn bọn Cẩu Thẳng thì lại thuộc tầng cuối cùng ở chợ đen, nên không tránh được chịu vất vả. Những ai không làm buôn bán được đã sớm trở về nhà trồng trọt, sẽ không ở lại chợ đen liều mạng kiếm tiền.

Hạ Tùng Bách đưa hai cân thịt mỡ cho Lương Thiết Trụ coi như là công của anh ta ngày hôm nay, sau đó lại đổi thành thịt nạc, giống như Lương Thiết Trụ không thích ăn thịt mỡ.

“Không trì hoãn cậu nữa, đi đi.”

Lương Thiết Trụ gật đầu, cưỡi Đại Kim Lộc xuất phát, tiến vào con đường núi tối đen, càng lúc càng xa, biến mất trong bóng đêm.

Hạ Tùng Bách nhìn chằm chằm vào bóng người đã đi xa, sau đó anh cưỡi xe Phượng Hoàng nhanh như chớp trở về thôn Hà Tử, cất xe đạp xong liền trở về phòng ngủ.

Ngày hôm nay đặc biệt mệt, bởi vì sư phó trong lò mổ bị chặt vào tay, nên anh phải mổ thêm hai con lợn so với thường ngày. Nhắm mắt lại cơn buồn ngủ đã tới, Hạ Tùng Bách ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, vừa mở mắt ra đã bị ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ làm chói mắt, khiến anh không mở mắt ra được.

Hạ Tùng Bách lấy chiếc đồng hồ trong ngực ra nhìn giờ, trong lòng trầm xuống, cực kỳ hối hận, đưa tay lên vuốt mặt.

Hạ Tùng Bách mặt trời chiếu đến mông mới đi rửa mặt, sau đó tới phòng nông cụ của đại đội lấy cuốc. Chờ khi Hạ Tùng Bách lên núi, đoàn người đã làm được một nửa, nhìn thấy anh, bọn họ không nhịn được mà châm chọc.

“Rất chăm chỉ nhỉ, nhìn xem mặt trời đã chiếu đến mông đi?”

“Thôi đừng nói nữa, người ta là đại thiếu gia, có thể không so đo hiềm khích lúc trước, cùng làm chung một chỗ với chúng ta đã là không tồi rồi.” Người đang nói chuyện chính là người đã bị Hạ Tùng Bách đánh lúc trước, anh ta vứt cái cuốc, dứt khoát không làm việc, nói vài lời châm chọc.

“Đi làm muộn, lại còn yêu đương ở công trường, tháng này còn có thể lấy mười công điểm, tôi đây không phục.”

Vương Lại Tử hắc hắc cười, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Em gái Triệu đi, thì có em gái Phan tới.”

“Ha ha ha ......”

Vương Lại Tử vừa mới thuận miệng vè xong, ngay lập tức bị người ấn trên mặt đất đánh.

Người đánh anh ta là Phan Ngọc Hoa, ông ta nắm chặt tay, cứ nhắm ngay mặt mà đánh xuống: “Mày dám nói lại lần nữa xem?”

Hạ Tùng Bách nhướng mi mắt, đối với những người xung quanh làm như không thấy.

Anh vác cuốc làm phần việc của mình, anh không có sức mà đi đánh nhau, anh muốn giữ sức khỏe lại để kiếm tiền.

Giữa trưa mọi người ngừng công việc, tới ngồi xổm dưới bóng cây ăn cơm trưa. Hạ Tùng Bách không mang cơm tới công trường, đành phải xuống núi về nhà ăn.

Lúc Hạ Tùng Bách đi ngang qua chuồng bò, Cố Hoài Cẩn đang ôm một thứ gì đó, yên lặng lau nước mắt.

Hạ Tùng Bách làm bộ không nhìn thấy, yên lặng mà đi vòng qua.

Cố Hoài Cẩn ở phía sau lưng trừng mắt nhìn về phía Hạ Tùng Bách, anh ta trầm giọng hét to: “Hạ Nhị, cậu lại đây.”

Hạ Tùng Bách đi qua.

Cố Hoài Cẩn hỏi: “Đêm qua cậu đi vội, tôi quên hỏi cậu.”

“Lúc cậu đi qua bưu điện có thấy thư của tôi không?”

Hạ Tùng Bách cường điệu nói: “Tôi đi lúc hai giờ.”

Hạ Tùng Bách liếc mắt nhìn Cố Hoài Cẩn một cái, phần tử trí thức tâm hồn đều yếu đuối như vậy sao? Chẳng qua cuộc sống chỉ hơi khó khăn một chút, bị người ta chỉnh một chút, toàn thân tay chân vẫn còn, mà tư tưởng lại không bình thường.

Hạ Tùng Bách nói: “Anh thật là dở hơi.”

Cố Hoài Cẩn bị nghẹn một chút, nói: “Tôi chỉ là sốt ruột, cậu mới là dở hơi.”

“Bất quá...Cậu không thể linh động một chút sao, lần sau cậu kiểm tra giúp tôi nhé?”

Khuôn mặt Cố Hoài Cẩn tức đến đỏ bừng: “Tôi chuyển về đây từ tháng ba để khảo sát, giờ đã được nửa năm, công việc quá nhiều đến thời gian gửi thư về nhà cũng không có....Hơn nữa cũng không có tư cách đi lại.”

“Nếu cậu rảnh, liền giúp tôi đi, tôi biết ơn cậu suốt đời.”

Hạ Tùng Bách đồng ý, anh cũng không muốn nhìn Cố Hoài Cẩn “bán thảm”. Anh cảm thấy, có nhiều người còn thảm hơn Cố Hoài Cẩn, ít nhất còn có anh thỉnh thoảng đến giúp đỡ anh ta. Lão già này đúng là yêu quái, được anh giúp đỡ một lần, thì đã nghĩ muốn ngồi lên đầu anh.

Từ khi Cố Hoài Cẩn được phân công đến ở tại chuồng bò, đến giờ ăn cơm thì hận không thể làm cho cổ dài hơn để nhìn về phía nhà họ.

Hạ Tùng Bách nói: “Tôi không cần anh cảm kích, chỉ cần anh giữ kín miệng, là tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”

Mặt anh trầm xuống, mày kiếm dựng ngược hung dữ nói: “Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng chỉnh cậu một trận thì vẫn làm được.”

Cố Hoài Cẩn im lặng không nói gì mà nằm trên đống rơm khô, lấy quyển sách dày xem.

Quyển sách vừa rách lại vừa bẩn, qua trang sách hở có thể nhìn thấy đôi mắt rưng rưng nước mắt của anh ta.

Anh ta chờ Hạ Tùng Bách đi rồi, thì gân cổ lên lẩm bẩm một làn điệu dân ca địa phương:

“Lòng biết ơn của tôi vẫn có ích!”

“Tiểu tử nghèo, không biết nhìn hàng!”

Qua cả buổi, anh ta mới quay trở lại với hiện thực: “Tôi mới là người vô dụng...”

Sau khi “đánh giá cao” kế hoạch dự án của mình, Cố Hoài Cẩn thỏa mãn mà dấu nó dưới lớp cỏ khô. Anh ta cảm thấy giúp thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này, có khi còn xảy ra chuyện. Bất quá.... Cố Hoài Cẩn cũng không tìm ra được chứng cứ chỗ nào có vấn đề.

Cố Hoài Cẩn mỗi ngày sau khi làm xong việc nhà nông, thì công việc hàng ngày của anh ta là lập tập tài liệu mà anh ta đã ghi chép từ tháng ba tới nay.

..........

Chạng vạng, Hạ Tùng Bách lấy số tiền đã tích cóp mấy ngày nay ra kiểm điếm. Anh giữ lại cho chính mình một ít, phòng những tình huống bất ngờ xảy ra, số còn lại anh giao cho bà nội.

Bà nội sau khi nhìn thấy số tiền đó liền sợ ngây người, bà đã trải qua rất nhiều chuyện, từng tiêu tiền như nước, cũng từng nghèo chịu đói, chịu khổ. Trước kia, đối với bà số tiền này chỉ là bố thí.

Nhưng điều khiến mà giật mình là số tiền này do cháu trai của bà kiếm được.

Bà lẩm bẩm: “Bà sẽ giữ giúp con số tiền này, để dành lúc con cưới vợ.”

Bà cẩn thận dùng nước rửa sạch cái ống, cất hết tất cả tiền vào trong.

Hạ Tùng Bách nghe xong, mày rậm nhíu lại: “Bà đã đáp ứng con, sẽ không nhọc lòng về chuyện này của con rồi mà.”

Bà nội không nói gì, đôi mắt vẩn đục lộ ra biểu tình thấu hiểu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cháu trai.

Trong đôi mắt kia là sự đau lòng và bất đắc dĩ.

Bà giống như một bà già cơ trí, những thay đổi nhỏ bé, đều không thoát khỏi đôi mắt của bà.

Sau một lúc lâu, bà mới hừ một tiếng: “Biết rồi.”

“Bách ca nhi của bà nội chỗ nào cũng tốt, càng lớn càng không sợ, ngày sau khẳng định càng tốt hơn!”

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc