Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 38:

Trước Sau

break

Vừa bước vào cửa đã nghe mùi máu tanh nồng nặc, máu đen đặc quánh đọng lại trên mặt đất, hai người phụ nữ đang cong eo rửa sàn nhà.

Hạ Tùng Bách bước vào, mọi người đều ngừng lại nhìn anh với vẻ kinh hoàng.

Hạ Tùng Bách nhanh chóng nói ra ám hiệu, người đàn ông cầm dao bầu đang mổ lợn lập thức thở phào, ông ta hét lên: “Thuận Tử làm việc kiểu gì mà sao không đáng tin như vậy, tùy tiện cho người lạ vào.”

“Cậu là ai?”

Ông ta khẩu khí ác liệt, bởi vì vừa rồi bị dọa sợ, thiếu chút nữa đã cầm dao chặt vào tay.

Lò mổ này được quản lý rất chặt chẽ, từ đỉnh núi đến chân núi, từng chỗ kiểm soát đều có người canh giữ, đồ tể giết lợn chỉ có ba người nhưng trông chừng thì có đến mấy chục người. Hơn nữa, ở đây dân cư thưa thớt, thường ít người lạ ra vào. Hôm nay lại có người lạ tiến vào.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thuận Tử thò đầu từ sau cánh cửa nhìn vào, nhỏ giọng nói: “Đây là bạn bè của Trương ca, Hà sư phụ ông nể tình chút đi.”

Hạ Tùng Bách hỏi: “Trương ca có ở đây không? Tôi muốn bàn bạc với anh ấy chút chuyện.”

Anh lấy những bao thuốc lá được treo ở thắt lưng, đưa cho người đàn ông to khỏe nọ. Đây là thuốc lá hiệu Trung Hoa, một gói bằng phiếu vé bảy hào rưỡi, rất đắt.

Người đàn ông nọ không cầm lấy, đẩy ra, cau mày lại, mất hứng nói nói: “Cậu đây là có ý gì?”

Hạ Tùng Bách báo danh tính của mình: “Tôi là Hạ lão nhị.”

Thấy anh chủ động nói ra tên, người đàn ông này mới thu diễm một chút địch ý. Ông ta cầm thuốc lá, miễn cưỡng nói: “Trương ca hôm nay không có ở đây, đã ra ngoài ‘đánh cá’. Hiện tại, tôi quản lý chỗ này, nói với tôi cũng giống nhau.”

*‘đánh cá’ chính là đi kiếm tiền.

Ông ta khinh miệt nhìn Hạ Tùng Bách nói: “Chỉ bằng cậu cũng muốn đến nơi này bàn công việc?”

Ông ta đánh giá Hạ Tùng Bách từ trên xuống dưới, độ cao thì có thừa nhưng không đủ cường tráng, bộ dáng gầy gò ốm yếu chỉ sợ không chịu đựng được công việc này.

Ông ta thuận tay đưa con dao bầu trên tay cho Hạ Tùng Bách: “Chúng tôi ở đây không thiếu cái gì, chỉ thiếu người chặt lợn, nhìn thấy không, ở đây còn có năm đầu lợn chưa chặt xong, cậu chặt chúng nó đi, lọc xương riêng xương, thịt riêng thịt.”

Ông ta thuận tiện duỗi eo, gân cốt kêu lên răng rắc: “Tôi đã chặt bốn con, đã mệt rồi. Cậu muốn mổ thì mổ, không làm được thì biến đi, ở chỗ này không cần người dư thừa.”

Hạ Tùng Bách nhanh chóng đáp ứng: “Đương nhiên là làm được.”

Anh dừng một chút, khiêm tốn hỏi: “Như thế nào là ‘xương ra xương, thịt ra thịt’, ông chặt một đầu để tôi học hỏi?”

Người đàn ông làm mẫu một lần, chặt xong một đầu lợn, đưa con dao dính nhớp dơ bẩn cho Hạ Tùng Bách: “Chặt đi, tôi qua bên kia nghỉ.”

Giết lợn là công việc vất vả, sau khi chọc tiết lợn xong, sẽ có hai người kéo con lợn xuống, dùng nước nóng cạo lông, cạo sạch lông lợn, dùng dao to chặt ra, dao nhỏ đặt xuống mổ con lợn làm hai, con lợn hai trăm cân sẽ chia làm hai phần, đầu lợn một phần, thân lợn một phần, sau đó sẽ chậm rãi lọc xương sườn và thịt ra.

Quy trình làm việc không quá phức tạp, nhưng cần phải có sức khỏe. Một người đàn ông khỏe mạnh chắc nịch cũng không chịu nổi ngày nào cũng mổ nhiều lợn như vậy, vừa tốn nhiều sức lực, vừa khổ và mệt, làm việc lâu ngày quá sức sẽ sinh bệnh.

Năm con lợn còn lại được đặt trước mặt Hạ Tùng Bách, anh khoác lên người chiếc áo bảo hộ và đi đôi ủng đi mưa, cúi người chặt những con lợn một cách mạnh mẽ. Một con lợn nặng hơn hai trăm cân, anh tự mình di chuyển và xoay sở. Đao chặt xuống, xương cốt văng khắp nơi, mặc dù có mặc đồ bảo hộ nhưng máu lợn vẫn bắn lên người, một đôi ta dính đầy máu, gần như không nhìn ra hình dáng ban đầu.

Lương Thiết Trụ ở bên cạnh nhìn đến ngũ vị tạp trần, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Anh ta cũng lại giúp Hạ Tùng Bách làm việc, dịch chuyển lợn và hỗ trợ anh.

Sau một thời gian, Hạ Tùng Bách đã hoàn thành tất cả các con lợn. Cả người giống như được vớt lên từ dưới nước, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, quần áo ướt đẫm dính chặt vào người.

Lương Thiết Trụ nhỏ giọng nói: “Công việc này quá mệt mỏi.”

Những lời này bị người đàn ông kia nghe được, ông ta cười nói: “Lão tử năm đó thiếu hai ngàn vạn, đến chỗ này làm việc ba năm, bây giờ cái gì cũng có.”

“Ngại mệt thì nhân lúc còn sớm biến đi, sống như vậy đúng thật là khiến người ta mệt mỏi.” Ông ta nói.

Ông ta thấy Hạ Tùng Bách mổ lợn rất tốt, là một người kiên định, có thể chịu được khổ, trên mặt cũng có vẻ ôn hòa hơn.

Lương Thiết Trụ không nhịn được nhìn thoáng qua, người mổ lợn Hà sư phụ cởi đồ bảo hộ, bên trong không có mặc áo, trên ngực trần trụi là hai khối cơ ngực rắn chắc, ông ta vừa to, vừa khỏe, so với Hạ Tùng Bách thì anh quả thực rất gầy.

Lương Thiết Trụ rất khó tưởng tượng Bách ca của cậu ta nếu ngốc tại nơi này có thể sẽ không được ăn cơm hay không.

“Làm việc mệt đến chết như thế này để kiếm chút tiền, còn có mệnh mà hưởng sao?” Lương Thiết Trụ lại càng nhỏ giọng khuyên bảo Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách cởi áo vắt khô nước, lau lau thân thể, làm như không nghe thấy nói: “Tôi muốn mỗi ngày lấy ba mươi cân thịt lợn, không cần nội tạng, móng lợn và đầu lợn.”

“Khẩu khí rất lớn.”

Người đàn ông cười nói.

“Buổi sáng ngày mai, ba giờ cậu đến đây, mỗi ngày mổ xong bốn con lợn, sẽ đưa đồ cho cậu.”

“Được.” Hạ Tùng Bách không chút do dự đồng ý.

Lương Thiết Trụ rất muốn kéo người đi, hung hăng đánh cho một trận.

Đúng là muốn ngồi tên lửa mà!

..........

Đến tận buổi chiều, Triệu Lan Hương mới thấy Hạ Tùng Bách trở về.

Cô giống như một người vợ, đi ra cửa đón anh, trong tay cầm quạt hương bồ, phẩy phẩy cho anh.

Bất quá, cô vừa mới ghé sát vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, quần áo trên người anh còn dính máu. Tuy rằng, Hạ Tùng Bách đã cố tình dùng nước rửa sạch nhưng trên quần áo vẫn còn để lại dấu vết không sạch.

Triệu Lan Hương cực kỳ hoảng sợ, cô sờ một lượt khắp người Hạ Tùng Bách.

Cô vừa tức, vừa buồn nói: “Anh lại đánh nhau à?”

“Em đã nói, về sau không thể đánh nhau rồi mà?”

Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ ngăn cản đôi tay đang kéo quần áo của anh, giải thích nói: “Đây là máu lợn, không phải của anh.”

“Anh không có chuyện gì.” Hạ Tùng Bách nâng tay lên, đưa tới một cái sọt tre, bên trong có một xâu thịt heo đưa cho Triệu Lan Hương.

“Thịt heo, ruột heo, bao tử heo, em cầm đi làm đồ ăn đi.”

Triệu Lan Hương nhận lấy, ước chừng khoảng năm cân, thời tiết nóng bức như bây giờ, sao có thể bảo quản được nhiều thịt như vậy. Tuy nhiên nghe xong lời nói của anh, cô hạnh phúc cười.

“Bách ca nhà ta thật có tiền đồ nha!”

“Nhiều thịt lợn như vậy....có thể ăn trong một tuần. Anh hôm nay đã đi làm gì?” Cô cầm lấy thịt lợn, hoài nghi hỏi.

Mua thịt lợn sẽ không đến mức dính nhiều máu lợn như vậy, may mà anh không mặc áo trắng, bằng không ban ngày ban mặt trên người dính đầy máu, sẽ dọa rất nhiều người.

Hạ Tùng Bách quanh co nói: “Thịt lợn là mua tại chỗ giết mổ, sẽ rẻ hơn, cả ngày đều có thịt bán, cửa hàng mậu dịch thịt đã sớm bán hết.”

Nói xong, anh lấy ra tiền bán bánh đậu que, một xấp tiền lộn xộn đưa cho cô.

Triệu Lan Hương kinh ngạc nhìn hai mươi lăm đồng hai hào, tính nhẩm thì khoảng một đồng hai hào một cân. Giá bán này quá cao, cô không dám nghĩ đến. Nếu cô mà mang đi bán phỏng chừng chỉ được sáu, bảy đồng.

Triệu Lan Hương nói: “Mệt chết rồi đi, nhanh vào trong nhà, đừng đứng ngoài này phơi nắng.”

Hạ Tùng Bách gật gật đầu, anh xác thực cũng mệt mỏi.

Cả một ngày đường, lại mổ năm con lợn, ngày mai hai giờ phải rời giường, hiện tại anh cần phải lập tức tắm rửa rồi đi ngủ.

Hạ Tùng Bách tìm bộ quần áo sẫm màu mang đi tắm, đến bên cạnh giếng kéo hai xô nước, liền trực tiếp dùng nước lạnh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cả người thoải mái mà trở về phòng, ngã đầu liền ngủ.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào cửa sổ, chiếc lọ vỡ bên cạnh cửa sổ cắm đầy những bông cúc nhỏ tươi mới được người yêu cắm vào, lúc này vẫn còn mang theo những giọt sương, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Hạ Tùng Bách ngửi thấy hương thơm của hoa, thỏa mãn và mệt mỏi chìm vào mộng đẹp.

Triệu Lan Hương mang thịt lợn vào phòng bếp, lại quay lại phòng Hạ Tùng Bách, xuyên qua cửa sổ cô nhìn thấy anh đã ngủ say, tiếng hô hấp đều đều cho cô biết anh rất mệt nhọc.

Trong mấy ngày thu hoạch vụ mùa, anh làm việc quá cực khổ, mới có thể ngáy trong lúc ngủ. Lúc đào kênh mương công việc cường độ cao nhưng đều ngủ rất trầm ổn. Triệu Lan Hương nghe tiếng hít thở của Hạ Tùng Bách, không khỏi đau lòng. Cho nên chuyện mua xe cũng không đánh thức anh dậy.

Tuy rằng cô biết, lúc anh thấy chiếc xe ở chuồng bò nhất định sẽ rất vui.

...................

Triệu Lan Hương về phòng bếp, cắt xoài đã mua hôm nay, dùng cái muỗng nghiền nát. Cô làm xoài cuốn và mứt xoài. Để giữ được lâu hơn, cô đã cho xoài vào chảo và chiên cho đến khi chúng giòn. Cô còn đặc biệt cho thêm sữa bò vào, sữa bò là lúc đi ngang qua đại đội cô thuận tiện mua. Chỗ sữa bò này có khả năng do chị cả Hạ vắt, chị ấy đang chăm sóc đàn bò của đại đội.

Tuy nhiên, chị không thể lấy sữa về, bởi vì sữa này thuộc về đại đội, tự mình lấy chính là ăn tội ăn cắp. Muốn uống thì chỉ có thể bỏ tiền túi ra mua, nó cũng không đắt, chỉ một hào là có được một bình to. Cô mua một hào, để dành cho bà nội một nửa, còn dư lại thì làm bơ xoài cuốn.

Sau khi làm xong cuộn xoài, cô gói những phần thừa chưa chiên kỹ, cho vào túi vải, rồi cho hộp sắt.

Cô xách hộp đi tìm Tưởng Mỹ Lệ, Tưởng Mỹ Lệ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của xoài, không nhịn được hỏi: “Cái gì mà thơm vậy?”

Triệu Lan Hương thản nhiên nói: “Đừng nghĩ, cái này cho anh cô.”

Tưởng Mỹ Lệ cầm lấy bức thư, đưa cho Triệu Lan Hương xem qua: “Viết như vậy được không?”

Triệu Lan Hương nhanh chóng nhìn thoáng qua.

“Anh: mong rằng lúc anh đọc được thư này thì đã khỏe mạnh. Bên này xoài đã chín, em đưa tiền để người ta mua giúp em một chút đặc sản gửi cho anh.”

Triệu Lan Hương nói: “Viết như vậy không được, để tôi sửa lại.”

Tưởng Mỹ Lệ nhịn không được nói: “Muốn sửa thì cô đi mà sửa, tôi cảm thấy viết như vậy rất tốt.”

Triệu Lan Hương cầm bút nhanh chóng viết xuống một vài câu.

“Anh: hy vọng lúc đọc thư anh đã khỏe, bên này xoài đã chín, em liền nhờ người mua một ít đặc sản, ăn rất ngon, anh ăn xong thì hồi âm cho em, nếu ăn ngon, em sẽ gửi thêm cho anh thêm một chút. Mặt khác: tiền đã hết, mong anh trợ cấp phí sinh hoạt cho em.”

Tưởng Mỹ Lệ xem xong lá thư này, huyệt thái dương không nhịn được mà giật giật.

“Ặc.... Bắt chước rất giống tôi nha.”

Phong cách viết thư của Tưởng Mỹ Lệ, Triệu Lan Hương đã được đọc qua nhiều lần, đều là viết xin “trợ cấp”.

Nhắm mắt lại đều có thể bắt chước, thật giả khó phân biệt.

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc