Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 31:

Trước Sau

break

Cơm chiên trứng mới ra lò nóng hôi hổi, giòn thơm, hạt gạo mềm dẻo, những hạt cơm được bọc bên ngoài bởi một lớp trứng vàng. Cơm rang với mỡ lợn tỏa ra mùi thơm mê người. Mỡ lợn rán chảy xào lẫn với thịt lợn thái mỏng đều nhau được chiên cho giòn, mềm, thịt mỡ trắng gần như trong suốt, thấm đẫm dầu.

Món cơm chiên trứng và thịt xào này đã thỏa mãn cảm giác thèm ăn của những người đang đói.

Món cơm chiên trứng kèm thịt rất ngon khiến cho Hạ Tùng Bách tạm thời che dấu được sự ngượng ngùng khi cởi trần, anh chỉ tập trung vào ăn uống. Đối với người đói bụng thì ăn gì cũng thấy ngon, huống chi tay nghề nấu nướng của đối phương còn thuộc loại đỉnh cao, ngon đến mức có thể nuốt cả lưỡi vào. Bữa ăn thịnh soạn này đã lấp đầy cơn đói như cái hố đen của Hạ Tùng Bách.

Triệu Lan Hương hài lòng nhìn cơm trong hộp được Hạ Tùng Bách ăn sạch với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bộ dáng ăn cơm của anh khiến người ta nhịn không được mà yêu thương.

Miệng ăn phồng lên, còn tiếp tục mà nhét cơm vào, khi ăn xong miếng thịt, đôi mắt Hạ Tùng Bách trầm xuống, nhưng lúc cắn được miếng thịt mỡ thì đôi mắt anh híp lại thỏa mãn, dáng vẻ này của anh khiến Triệu Lan Hương có cảm giác mình đang nuôi một con chó ngao.

Người đàn ông gầy như vậy, làm sao có thể giải quyết được nhiều thức ăn như vậy? Rõ ràng bụng anh vẫn phẳng lỳ như ngày thường.

Triệu Lan Hương nhịn không được vòng tay quấn quanh vòng eo của Hạ Tùng Bách, ngón tay cô đụng chạm vào những khối cơ bụng của anh, thân mình Hạ Tùng Bách cứng đờ, động tác ăn cơm cũng dừng lại giữa không trung.

Triệu Lan Hương vẫn tiếp tục sờ tới sờ lui, ngay sau đó cánh tay cô bị Hạ Tùng Bách bắt lấy.

Hạ Tùng Bách mất tự nhiên nói: “Không được, sờ loạn.”

Giọng anh cứng đờ và chết lặng.

Triệu Lan Hương nói: “Anh cứ tiếp tục ăn đi, trong hộp còn có canh. Anh ăn của anh, em sờ của em...”

Nói xong, Triệu Lan Hương ghé sát vào vành tai đỏ ửng của anh, cúi người hôn xuống.

Giọng nói dịu dàng của Triệu Lan Hương ẩn chứa vô số niềm vui.

“Anh thật đáng yêu.”

Đôi tai mẫm cảm của Hạ Tùng Bách cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi Triệu Lan Hương, trong đầu phút chốc trống rỗng, cả người căng chặt như dây cung.

Triệu Lan Hương phát hiện anh không ăn cơm nữa, cũng không uống canh, cả người ngơ ngác như bị đóng đinh vào tảng đá.

Cô cảm nhận được hơi nóng phát ra từ thân thể của anh, cả người dần dần trở nên nóng bỏng, thân thể cứng đờ đến kỳ cục....

Tiếng nói của anh khàn khàn giống như người bị khát khô ở trong sa mạc mấy ngày, giọng nói cơ hồ không nghe rõ.

“Lan Hương...”

Triệu Lan Hương đặt bàn tay lạnh lẽo trên eo anh, người đàn ông cứng đờ giật mình đứng lên, bát cơm cũng không chú ý mà rơi xuống, nước canh văng lên người anh, Hạ Tùng Bách giống như mũi tên bị bắn “tạch”, chạy trốn không thấy tăm hơi.

Triệu Lan Hương ngạc nhiên nhìn đống hỗn độn dưới mặt đất, trong phút chốc cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đây...Đây rốt cuộc là làm sao vậy.

Triệu Lan Hương vừa tức giận vừa buồn cười  nhặt cái bát bị rơi trên mặt đất, đang muốn ngẩng đầu nhìn bóng anh, nhưng ngay cả cái phúc lợi này cũng đều không có.

Ông chồng già của cô là người nhiệt tình mãnh liệt làm người ta ăn không tiêu, chỉ cần một chút hỏa là có thể quấn lấy cô nửa ngày không buông. Vậy mà, phiên bản tuổi trẻ ngây ngô này, lại giống  như một khúc gỗ. Chỉ có một chút kích động đã chạy trốn không thấy bóng dáng!

................

Hạ Tùng Bách giống như bị lửa thiêu đến mông chạy về ruộng lương thực, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà lau mồ hôi. Hạ Tùng Bách từ trong tra ngoài đều nóng rực, cả người giống như bị thiêu đốt.

Chỉ có thể dốc sức làm việc, đến khi mệt mỏi thì mới xua tan được những ý nghĩ kỳ quái, tạp niệm trong đầu kia.

Toàn thân Hạ Tùng Bách nóng rực như sắp nổ tung, anh vùi đầu làm việc mong những tạp niệm kia biến mất. Hạ Tùng Bách cầm liềm cắt hạt kê giống như phát tiết, một phát lại một phát mà cắt không ngừng, đến khi ngừng lại thì đã cắt được non nửa ruộng kê. Phần việc được phân công cho Cố Công cũng được anh ôm vào.

Cố Công bị ánh mặt trời chiếu xuống đôi mắt nheo lại, anh ta nhìn về phía thanh niêm làm việc như trâu kia, không khỏi cảm thán: “Không hổ là tuổi trẻ, nếu dùng sức khỏe này mà đi làm công nhân thì khẳng định hàng năm sẽ được bình chọn là công nhân ưu tú.”

Gióng nói khàn khàn của Hạ Tùng Bách lộ ra sự bất đắc dĩ: “Tôi cả đời này sẽ không bao giờ làm công nhân.”

Ngay cả một mảnh ruộng nước anh cũng chưa bao giờ được phân, công nhân là tầng lớp vinh quang lại được đãi ngộ tốt như vậy, thì lại càng không dám mơ tưởng. Làm công nhân còn là ước vọng xa vời, vậy thì làm sao có thể mơ tưởng đến con gái của cán bộ đây?

Cố Công thở dài một hơi, cũng yên lặng tiếp tục làm việc.

Anh ta một bên làm việc, một bên sung sướng mà nói: “Nếu đời nỡ lừa dối em; đừng hờn, đừng giận mà thêm âu sầu; Ngày buồn bình thản đương đầu; Ngày vui lại đến mang màu sáng tươi:Tin tưởng tôi, sẽ có ngày hạnh phúc sẽ đến!” ( đoạn thơ được trích trong bài : Nếu đời nỡ lừa em...Pushkin)

Hạ Tùng Bách thực sự không muốn quan tâm đến những lời Cố Công nói, anh lặng lẽ vùi đầu vào công việc.

Lúc này, Chu Gia Trân, người cũng đang làm việc dưới cái nắng như thiêu như đốt, mồ hôi cô ấy chảy ròng ròng, cả người giống như được vớt từ trong nước lên. Tốc độ bổ sung nước không bằng tốc độ chảy mồ hôi.

Chu Gia Trân cảm thấy tay cầm liềm của mình yếu đi, cái liềm rơi mạnh xuống mặt đất.

Ngô Lương Bình nhìn thấy, đi tới nói với Chu Gia Trân: “Đồng chí giống như bị cảm nắng, đi đến bóng cây ngồi nghỉ một chút đi, chỗ này để tôi làm cho.”

Chu Gia Trân lúc này cũng không cậy mạnh nữa, lau mồ hôi nói: “Ngô đồng chí, vất vả cho anh rồi.”

Chu Gia Trân đi đến dưới gốc cây ngồi xuống, Ngô Lương Bình cầm lấy liềm của cô, lại tiếp tục thu hoạch ngũ cốc. Những đợt gió nóng cuồn cuộn ập đến, không khí trước mặt dường như bị bốc hơi, ngột ngạt như một cái lò.

Chu Gia Trân ngồi đến khi chạng vạng, cảm giác say nắng mới giảm đi một chút.

Ngô Lương Bình dùng ngón tay đẩy đẩy gọng kính thật dày, anh ta tháo mặt kính xuống lộ ra một đôi mắt ôn hòa hiền hậu.

Anh ta yên lặng che chắn Chu Gia Trân  ở trong vòng tay: “Em có muốn đến phòng khám không?”

“Em đứng lên đi, anh đưa em đi.”

Chu Gia Trân tiếc tiền, bệnh nhỏ thì cứ để vậy tự khỏi, lúc nào thật sự không chịu nổi nữa mới đi phòng khám lấy thuốc về uống. Chu Gia Trân cảm kích lấy lại đồ của mình: “Em đỡ hơn nhiều rồi, có thể tự đi được.”

Nếu không có câu nói đùa của Triệu Lan Hương, Chu Gia Trân cũng sẽ không cố ý mà để ý đến Ngô Lương Bình. Những hành động nhiệt tình của Ngô Lương Bình khiến tim Chu Gia Trân đập đến lợi hại.

Ngô Lương Bình do dự một chút, yên lặng nhìn ánh mắt hoảng loạn, né tránh của Chu Gia Trân, anh ta nói: “Gia Trân, chỗ tôi có một cuốn sách, em có muốn xem không?”

Chu Gia Trân cúi đầu nhìn ngón chân của mình lộ ra ngoài giày, nói: “Em lớn lên khó coi.”

Ngô Lương Bình nghe xong lời này, trong mắt nhất thời có chút kinh ngạc, một lúc sau mới khôi phục lại bình tĩnh, có chút vụng về nói: “Gia Trân, em đã quên rồi sao?”

“Vẻ đẹp của một người không nằm ở ngoài hình, quần áo, kiểu tóc mà nằm ở chính trái tim của người đó.” Giống như đây là lĩnh vực mà Ngô Lương Bình am hiểu, anh ta bình thường ít nói nhưng lần này lại có thể nói chuyện một cách lưu loát.

Đôi mắtChu Gia Trân ươn ướt, cô ấy cảm động nói: “Cảm ơn anh, đồng chí Ngô.”

Trừ bỏ những lời này, môi Chu Gia Trân run run không nói nên lời.

Chu Gia Trân lê những bước chân nặng nề trở về nhà của bí thư chi bộ Lý dưới ánh sáng hoàng hôn còn sót lại.

Nhà họ Hạ.

Buổi tối, Hạ Tùng Bách ăn cơm chiều xong mới nhớ tới Triệu Lan Hương vẫn đang canh giữ ở gian nhà đổ nát kia, anh đau đầu kinh khủng khi nhớ tới những cử chỉ gần gũi của cô vào ban ngày. Nếu cô cứ quấn lấy anh như vậy, thì rất nhanh sự kiên trì của anh sẽ sụp đổ, thận chí có thể làm ra những hành động làm tổn thương cô. Nếu như vậy, anh và súc sinh có khác gì nhau?

Sau bữa tối, Hạ Tùng Bách đắn đo giữa việc phải đối mặt với tình cảm của Triệu Lan Hương như thế nào và sự an toàn của cô. Chần chừ một lúc, cuối cùng Hạ Tùng Bách cầm một ngọn đèn dầu đi đến sân phơi.

Anh lặng lẽ đi đến căn phòng đơn sơ kia, dựa vào chân tường ngồi xuống.

Ở chỗ này, Hạ Tùng Bách có thể nghe thấy tiếng cô lật sách, cùng những tiếng lá xào xạc trong gió, khiến lòng anh bình yên.

Hạ Tùng Bách mở mắt và nhìn chằm chằm vào ánh sáng yếu ớt cho đến khi mắt anh trở nên cay xè.

Triệu Lan Hương ngồi xổm ở bên ngoài phòng, đợi hồi lâu cũng không thấy bụi cỏ kia có tiếng động. Triệu Lan Hương cắn chặt răng, người đàn ông của cô thật thiếu đánh!

Nếu không dạy dỗ anh thì anh sẽ không biết như thế nào mới là một người yêu tốt!

Không chăm sóc cô, cũng không sợ cô chạy mất!

Triệu Lan Hương nhẫn nại ngồi tới nửa đêm, vẫn không chờ được người tới, ngược lại chờ được Cố Công tới.

Cố Công giống như là chưa tỉnh ngủ hẳn, cứ dựa vào đống lương thực mà chợp mắt, anh ta nói vớ vẩn như say: “ Không nổ thì đào từ từ được không?”

“Tôi không có thuốc nổ, họ Cố tôi giống như kẻ tham lam lấy tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân sao.”

Triệu Lan Hương đi qua muốn nghe rõ hơn, nhưng Cố Công lại ngủ mất.

Triệu Lan Hương có chút khó xử, Cố Công ngủ mất, vậy ai sẽ là người gác đêm.

Triệu Lan Hương dùng sức lay Cố Công, nhưng người đàn ông này giống như chịu đả kích và làm việc mệt mỏi, giờ phút này đã ngủ say như chết, mười con trâu cũng không kéo tỉnh được, nói không chừng dùng chân đạp lên mặt anh ta, anh ta cũng không phát giác được.

Triệu Lan Hương bất đắc dĩ buông tay, lại trở về tiếp tục ngồi cạnh cửa vừa ngáp vừa đọc sách.

..........

Lúc vụ mùa đang thu hoạch với khí thế hừng hực, trường học của Phan Vũ cũng được nghỉ. Trường học cho học sinh nghỉ ngơi một khoảng thời gian để về nhà giúp gia đình. Những học sinh này ở trường cũng không chú tâm học hành, cả ngày hô hào khẩu hiệu, còn không bằng về nhà giúp người nhà thu hoạch lương thực.

Phan Vũ rất cao hứng, bởi vì về thôn Hà Tử, cô ta mới có thể nhìn thấy Hạ Tùng Bách.

Sau khi Phan Vũ về đến nhà, Phan Ngọc Hoa và vợ không chút khách khí giao nhiệm vụ sáu công điểm cho cô ta, đuổi cô ta ra ruộng đi thu hoạch lương thực.

Mặt Phan Vũ tái nhợt, liên tục lắc đầu: “Không! Cho em đổi công việc đi, em tình nguyện đi nghiền ngũ cốc.”

Đôi mắt cô ta kinh ngạc tràn ngập tơ máu.

Vợ của Phan Ngọc Hoa bị tính khí cuồng loạn của Phan Vũ dọa sợ, bà ta hô một tiếng xoa xoa ngực, oán trách nói: “Mẹ của Phan Ngọc Hoa thiên vị cô, một đứa con gái không lo đi làm việc, đọc sách cái mà đọc sách, đọc đến đầu cũng hỏng rồi.”

“Nghiền ngũ cốc cái gì mà nghiền ngũ cốc, cô chắc là muốn đi tìm thằng hai họ kia đi? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!”

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc