"Tốt rồi, ba vị không nên tranh cãi!" rốt cục Tôn Quyền không chịu nổi. Ba người các ngươi giằng co, dựa vào cái gì mà các ngươi lại dám đánh giá người Tôn gia chúng ta?
"Đúng vậy, có một số việc tranh giành cũng không thể tranh giành, thế nhưng, nếu như ba vị có gì không thoải mái, không bằng chúng ta ngày khác bàn lại, thế nào?" Trương Chiêu đánh mắt ra hiệu cho Tôn Quyền, nói.
"Đúng vậy, hôm nay mỗ cũng đôi chút mệt mỏi, muốn vào trong nghỉ ngơi, ba vị, bản Hầu cáo từ trước!" Nói xong, Tôn Quyền lập tức đứng lên, đi về phía phòng trong.
"Ngô Hầu chậm đã!" Đổng Chiêu đột nhiên lại lên tiếng nói.
"Hả? Công Nhân tiên sinh còn có chuyện gì?" Tôn Quyền không muốn thất lễ, lên tiếng hỏi.
"Trong tay Đổng Chiêu có một lễ vật, muốn mời Ngô Hầu chuyển giao cho một người!" Đổng Chiêu cười cười với Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp, nụ cười khiến cho hai người không hiểu, tâm trạng thầm trở nên căng thẳng.
"Lễ vật gì?" Tôn Quyền nghe nói như thế liền đứng lại. Hắn rất ngạc nhiên, nếu như Đổng Chiêu có lễ vật như đã nói, lẽ ra phải dâng lên trước tiên mới đúng, vì sao hiện tại mới nói? Chẳng lẽ Đổng Chiêu muốn dùng lễ vật này để lôi kéo mình, dùng cái này để chọc tức Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp hay sao? Xem ra quy cách của lễ vật này không thể thấp, xem ra mình cũng phải cẩn thận quan sát một chút.
"Ba ba ba!" Đổng Chiêu vỗ tay ba cái. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài đã có người nâng một cái hộp gỗ thật dài đi vào, bước tới trình lên trước mặt Tôn Quyền, đặt ở trên án.
"Cái này là vật gì?" Tôn Quyền lại ngồi xuống, hắn cũng không giơ tay mở ra, hắn chỉ ngồi quan sát cái hộp, nhìn Đổng Chiêu hỏi.
"Sao Ngô Hầu không tự mình mở ra xem?" Đổng Chiêu mỉm cười nói.
". . ." Trầm mặc một hồi, Tôn Quyền đưa tay ra, mãnh mẽ mở ra, mở nắp hộp.
"Ừ!" ánh mắt Tôn Quyền chuyển dời đến trên thân kiếm, thế nhưng hắn lại không thể nhìn ra kiếm này có gì khác biệt, hắn chỉ cảm thấy kiếm này cùng không có gì khác biệt so với cổ kiếm, cho nên hắn lại nhìn về phía Đổng Chiêu, mà Đổng Chiêu lại mỉm cười.
"Xoẹt!" Nhìn thấy sắc mặt Đổng Chiêu, Tôn Quyền cảm thấy đôi chút phiền muộn, chẳng lẽ kiếm này thực có gì đó khác biệt? Thế nhưng xem đi xem lại vẫn không nhận ra điều khác lạ nào vì vậy, hắn rút thanh kiếm ra.
"Y kiếm?" Trên thân kiếm có khắc mấy chữ này, tuy phong cách cổ xưa thế nhưng Tôn Quyền thực sự vẫn có thể nhận ra.
"Đúng vậy, chính là Y kiếm!" Đổng Chiêu cười nói.
"Công Nhân tiên sinh, xem ra, đây chỉ là một thanh cổ kiếm bình thường mà thôi. Thật không ngờ tiên sinh lại trịnh trọng tặng cho Ngô Hầu, chẳng lẽ tiên sinh cho rằng Giang Đông không có bảo kiếm sao?" Lưu Diệp vừa rồi không lên tiếng, thế nhưng, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội nã pháo đối với Đổng Chiêu.
"Ha ha ha " Đổng Chiêu cười to, thế nhưng hắn lại không thèm quan tâm đến lý lẽ của Lưu Diệp, hắn lại nhìn Tôn Quyền hỏi: "Ngô Hầu, chẳng lẽ ngài thật sự không biết lai lịch của thanh ' Y kiếm ' này sao? Kiếm này có nguồn gốc rất lớn cùng Tôn thị nhất tộc!"
Tôn Quyền ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn chung quanh, hắn nhìn về phía hai lão tướng Trình Phổ, Hoàng Cái, muốn tìm kiếm một đáp án, thế nhưng những người Trình Phổ cũng cảm thấy nghi hoặc. Binh khí có quan hệ cùng Tôn gia, nổi danh thì chỉ có cổ đĩnh đao mà thôi, thế nhưng cây đao kia đã hạ táng đi theo Tôn Kiên rồi. Rốt cuộc thanh kiếm này có từ nơi nào? Nhìn dáng vẻ tự tin của Đổng Chiêu, chẳng lẽ thật sự có liên quan cùng Tôn gia?
Chứng kiến mấy lão gia tướng của mình mang dáng vẻ lực bất tòng tâm, Tôn Quyền đành phải chuyển ánh mắt về phía Đổng Chiêu, hắn lên tiếng nói: "Công Nhân tiên sinh, Tôn Quyền ngu muội, không biết lai lịch kiếm này, tiên sinh có thể báo cho biết hay không?"
"Không dám!" Đổng Chiêu làm bộ khiêm tốn, thích thú vuốt chòm râu ngắn, làm ra dáng vẻ nhớ lại chuyện xưa.
"' Y kiếm ' giả, mặc dù cũng không thể so sánh với những thần binh lợi khí tương truyền từ xưa, thế nhưng lai lịch kiếm này lại lớn hơn những thần binh vô chủ, bởi vì chủ nhân đầu tiên của kiếm này chính là binh thánh Hoa Hạ ta, Tôn Vũ!"
"Cái gì?" Tôn Quyền mãnh liệt trợn tròn hai mắt, hung hăng nhìn về phía cổ kiếm trong tay.
"Tôn Vũ? !" Không chỉ có người Giang Đông, ngay cả Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp cũng có dáng vẻ khiếp sợ. Không phải kiếm làm người kinh hãi, mà là chủ nhân của kiếm làm người kinh hãi, bởi vì Tôn thị nhất tộc được xưng hậu duệ của Tôn Vũ, kiếm của binh thánh lại hiện ra, chỉ cần là một người nào đó, chỉ sợ đều sẽ cất dấu, thế nhưng Đổng Chiêu lại đem kiếm này về cho Tôn gia, lễ này thật sự quá lớn, quá lớn!
"Xin hỏi, sao Công Nhân tiên sinh biết được kiếm này đúng là bội kiếm của ' binh thánh '?" Cơn khiếp sợ qua đi, câu nói đầu tiên của Gia Cát Lượng đã hỏi tới điểm mấu chốt, nếu Đổng Chiêu trả lời hoàn toàn không hợp lý thì đã có thể xếp Đổng Chiêu vào tội có ý không tôn trọng lão tổ tông Tôn gia, vậy mặc kệ hắn là sứ thần của ai, cũng đừng nghĩ tới việc còn sống mà đi ra khỏi Giang Đông, hơn nữa Hứa Thành cũng không thể nói gì.
"Ha ha ha, chư vị cũng biết kiếm này được đúc như thế nào hay sao?" Đổng Chiêu nghiêng người nhìn thoáng qua Gia Cát Lượng. Tiểu tử, muốn làm khó Lão Tử? Nhìn ngươi có dáng vẻ như vừa cai sữa, rõ ràng cũng dám tới nơi này châm ngòi, hừ! Hiện tại không cần so đo với tiểu hài tử ngươi, sau này sẽ tìm ngươi tính sổ.
"Mời Công Nhân tiên sinh vui lòng chỉ giáo!" Tôn Quyền nhìn Đổng Chiêu thi lễ một cái. Cần phải hiểu rằng từ khi Đổng Chiêu đến, tuy Tôn Quyền có biểu hiện lễ nghi, tôn kính, nhưng trên thực tế hắn vẫn rất căm thù, hơn nữa nói như thế nào đi nữa Tôn Quyền cũng là chúa tể một phương, đương nhiên hắn không thể thi lễ với Đổng Chiêu, thế nhưng lần này, vì tổ tông, Tôn Quyền cũng không thể không hạ thấp thái độ của mình.
"Người đúc kiếm này, theo như truyền thuyết, chính là bậc thầy Ngô quốc ngày xưa: Âu Dã Tử!" Đổng Chiêu nói.
"Chậm đã!" Lần này, không phải Gia Cát Lượng hoặc là Lưu Diệp, mà là Trương Chiêu.
"Hả? Tử Bố tiên sinh có vấn đề gì không?" Đổng Chiêu hỏi.
"Công Nhân tiên sinh!" Trương Chiêu nhìn Đổng Chiêu, lạnh lùng nói: "Âu Dã Tử, chính là bậc thầy thời xuân thu, cả đời tổng cộng đúc bát đại Danh Kiếm, đúc cho Việt Vương năm kiếm: Trạm Lư, Thuần Quân, Thắng Tà, Ngư Tràng, Cự Khuyết, đúc cho nước Sở ba kiếm: Long Uyên, Thái A cùng Công Bố, tại hạ chưa từng nghe nói, Âu Dã Tử chính là tượng sư Ngô quốc, càng không từng nghe nói Âu Dã Tử lại còn đúc một thanh ' Y kiếm ' ! Công Nhân tiên sinh, không phải tiên sinh cho rằng Đông Ngô ta không người đọc sách sao?" Nói xong lời này, hai mắt Trương Chiêu như điện, nhìn chằm chằm vào Đổng Chiêu không tha, hắn vừa nghe Đổng Chiêu nói cái gì là kiếm của Tôn Vũ, đã cảm thấy Đổng Chiêu muốn gây chuyện phiền toái, cho nên hắn bất chấp tất cả, lên tiếng ngăn chặn Đổng Chiêu.
"Ha ha, đáng thương thay tên tuổi Trương Tử Bố ngươi vang danh khắp thiên hạ, lại không biết biến báo như thế!" Đổng Chiêu lại cười to, thế nhưng, trong lòng hắn đang âm thầm đắc ý, bởi vì ngay khi hắn đến, hắn đã sớm nghĩ tới khả năng gặp phải vấn đề này, hắn há có thể không thể trả lời được vấn đề này sao? Đây chính là điểm khác biệt giữa sứ thần của Hứa Thành cùng sứ thần của các chư hầu khác. Trước khi sứ thần Hứa Thành xuất phát, tất cả đều phải diễn thử một lần các vấn đề có khả năng gặp phải, tất cả mọi người hỗ trợ tìm ra phương pháp ứng đối, sau đó sứ thần mới có thể xuất phát. Tình huống cụ thể còn lại thì sứ thần dựa vào cơ trí của mình mà ứng đối, mà sứ thần của các chư hầu khác thì lại không như vậy, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Điều này đương nhiên chính là chỗ khác biệt.
"Biến báo? Chẳng lẽ lại có thể để cho Âu Dã Tử là người nước Việt biến báo thành người nước Ngô hay sao?" Trương Chiêu hỏi ngược lại.
"Xin hỏi Tử Bố tiên sinh có biết chuyện Chuyên Chư đâm Vương Liêu?" Đổng Chiêu cười hì hì hỏi.
"Đương nhiên biết rõ! Chuyên Chư do Hạp Lư sai phái, dùng danh nghĩa hiến cá, dấu diếm dao găm trong bụng cá, về sau một kích thành công!" Trương Chiêu nói.
"Chuyên Chư dùng vật gì?" Đổng Chiêu cười hỏi.
"Cá. . ." Trương Chiêu đột nhiên nhìn thoáng qua Đổng Chiêu, hít một hơi, lúc này hắn mới đành chịu mà nói ra ba chữ: "Ngư Trường Kiếm!"
"Đúng vậy, Ngư Trường Kiếm không phải là Danh Kiếm nước Việt sao? Sao có thể rơi vào trong tay Ngô vương Hạp Lư?" Đổng Chiêu lại truy hỏi một câu, thế nhưng Trương Chiêu không thể trả lời hắn.
Nhìn thấy Trương Chiêu không lên tiếng nữa, Đổng Chiêu cũng không hề ép hỏi, hắn lại phối hợp giải thích lai lịch thanh "Y kiếm": "Âu Dã Tử khi đúc kiếm, thế nhưng bếp lò đúc kiếm lại không thể đủ lửa, mắt thấy thiên thời sắp trôi qua, cuối cùng trong cơn phẫn nộ, hắn định dùng thân tuẫn vào trong bếp, vừa hay lúc này Tôn Tử đi tới, nói tinh hoa của người, đều ở móng tay, tóc, có thể đưa móng tay, tóc vào trong lò, tuẫn thay thân. Kết quả, Âu Dã Tử làm theo, quả nhiên lửa lò đại thịnh, kiếm bởi đó mà thành, vì vậy Âu Dã Tử liền tặng kiếm cho Tôn Tử, Tôn Tử cầm kiếm này, thống soái đại quân nước Ngô trong mười ngày đánh hạ nước Sở, nếu không phải Thân Bao Tư khóc lóc bảy ngày bảy đêm ở trong triều đình nước Tần, cảm động Tần Vương, chỉ sợ nước Sở sớm đã không thể phục quốc nữa rồi, thế nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến nước Sở có thể phục quốc, chỉ sợ cũng là bởi vì Tôn Tử không đồng ý với Hạp Lư sau khi đại thắng đã tung binh đánh cướp, hưởng lạc bừa bãi, một mình bỏ đi, không có binh thánh trợ giúp, mặc dù Hạp Lư có Ngũ Tử Tư tương trợ, cũng không cách nào đối phó với liên quân Tần Sở, mà thanh ' Y kiếm " này cũng từ đây tung tích không rõ, cũng bởi vì chủ nhân của nó thanh danh quá thịnh, cho nên, nó chẳng hề nổi danh như những danh kiếm khác do Âu Dã Tử tạo thành, hào quang đều bị danh tiếng của Tôn Tử che mất!"
". . ." Tôn Quyền nhìn xem bảo kiếm trong tay, trong lòng xuất hiện tâm trạng vui mừng mơ hồ, kiếm tốt!
"Ngô Hầu!" Đổng Chiêu nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Tôn Quyền, vội vàng lên tiếng kêu một tiếng.
"Ừ? A..., Công Nhân tiên sinh, thanh kiếm này ta nhận, đa tạ!" Tôn Quyền vẫn cúi nhìn thanh "Y kiếm", hắn thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
"Cái này, Ngô Hầu, thanh kiếm này cũng không phải tặng cho ngài!" Đổng Chiêu nói.
. . .
Không phải tặng cho Tôn Quyền sao?
Tất cả ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt lộ hàn quang, đe dọa nhìn Đổng Chiêu! Tốt lớn gan! Không tặng cho Ngô Hầu, còn có thể cho ai? Giang Đông này còn có ai dám cầm thanh kiếm này sao? Ngoại trừ Ngô Hầu, còn có ai có tư cách này?
"Công Nhân tiên sinh, vậy ngươi muốn tặng cho người phương nào?" rốt cục Tôn Quyền tra kiếm vào vỏ, sau đó hắn lạnh lùng nhìn Đổng Chiêu, lên tiếng hỏi.
"Kiếm này cũng không phải là của chủ công nhà ta, tại hạ cũng chỉ bị người nhờ vả, dùng kiếm làm lễ vật, đến đây cầu. . ." Đổng Chiêu cố ý ngừng lại một chút.
"Cầu cái gì?" Tôn Quyền lập tức truy vấn.
"Vốn chủ nhân của kiếm này chính là Chinh Bắc tướng quân, Bàng Bái!" Đổng Chiêu còn nói thêm.
". . ." đám người Tôn Quyền nhìn nhau, Bàng Bái? Lại là cái đồ cuồng vọng tự tại! Xem ra có phiền toái!
Quả nhiên, Đổng Chiêu nói ra một câu hơi thiếu chút nữa khiến cho Tôn Quyền rút kiếm chém người. Hắn nói: "Bàng tướng quân nghe nói danh tiếng Tôn tiểu thư, muội muội Ngô Hầu, thật là ái mộ, nguyện cầu làm vợ, lại nghe nói Tôn tiểu thư không thích trang sức, chỉ thích binh khí, cho nên mới dùng thanh ' Y kiếm ' quý báu này làm đồ sính lễ!"
. . .
Người Giang Đông không nói, Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp càng đứng yên tại chỗ, mắt xem mũi, mũi nhìn tim, như là ngủ rồi, ( đáng thương hai đại nhân vật, đến hiện tại bên Giang Đông phương diện cũng không cho người an bài chỗ ngồi cho bọn hắn ), hiện tại đây chính là chuyện nhà của Tôn gia, bọn hắn cũng không tiện nhúng tay vào.
"Thế nhưng. . . Thế nhưng Bàng Bái cũng quá lớn tuổi, em ta ít nhất nhỏ hơn hai mươi tuổi so với hắn!" Tôn Quyền trầm mặc cả buổi, mới nghĩ ra một lý do.
"Hai mươi tuổi thì có gì đáng ngại? Người trong thiên hạ, chồng già vợ trẻ nhiều vô số kể, huống chi Bàng tướng quân cũng không đã già!" Đổng Chiêu cười thầm trong lòng, nhưng bề ngoài hắn lại nghiêm mặt phản bác.
"Muội muội của Ngô Hầu tuổi còn nhỏ quá, chỉ sợ không thích hợp hôn phối" Ai nấy đều nhận ra Tôn Quyền cũng không muốn gả muội muội của mình cho người của Hứa Thành. Lúc này, giúp đỡ Tôn Quyền chẳng khác nào giúp mình, Gia Cát Lượng căn cứ vào ý nghĩ này, rốt cục hắn lên tiếng.
"Đúng, đúng, đúng!" Tôn Quyền vội vàng đáp, cảm kích nhìn thoáng qua Gia Cát Lượng, hắn còn nói thêm: "Hơn nữa em ta luôn luôn được gia mẫu yêu thương, hôn sự của muội muội, ta cũng không làm chủ được!"
"Thì ra là thế" Đổng Chiêu "À" một tiếng, nói: "Nếu là như vậy, kính xin Ngô Hầu trả lại thanh ' Y kiếm ' cho Đổng mỗ, để cho Đổng mỗ tự đi cầu kiến Lão phu nhân!"
Cái này sao có thể được? Đây chính là bội kiếm của Tôn Vũ, đồ vật của lão tổ tông Tôn gia. Nay rơi vào trong tay thì tuyệt đối không có khả năng đưa ra ngoài, bằng không mình sẽ lập tức bị coi là mắc tội bất hiếu.
Tôn Quyền cầm thật chặt thành kiếm trong tay, cười nói: "Công Nhân tiên sinh, không bằng như vậy, mỗ thay ngươi chuyển cáo tới gia mẫu, cũng mang kiếm này tặng cho em ta, thế nào?"
"Cái này. . ." Đổng Chiêu ra vẻ khó xử.
"Ai da, chớ không phải là Công Nhân tiên sinh tự cho bản thân còn lớn hơn so với thể diện Ngô Hầu? Câu nói này của Ngô Hầu tương đương với việc đã đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, chỉ chờ một câu nói của Lão phu nhân nữa mà thôi" Đương nhiên Trương Chiêu nhìn ra được ý định của Tôn Quyền. Loại sự này đương nhiên hắn phải trợ giúp thế nhưng hắn lại nói kiểu lập lờ nước đôi, mặc kệ cuối cùng việc hôn nhân này có thành hay không, đều không trách cứ Tôn Quyền, bởi vì quyền quyết định nằm trong tay Lão phu nhân. Về phần thanh kiếm kia, dù sao chắc chắn sẽ không trả lại.
"Được rồi, kính xin Ngô Hầu sớm bẩm báo Lão phu nhân, Đổng mỗ về dịch quán chờ!" Nói xong, Đổng Chiêu liền cáo từ Tôn Quyền, đi ra ngoài.
Đương nhiên đám người Tôn Quyền thở phào một hơi. Dù sao, đây là kiếm của người ta, cũng không thể cứng rắn tranh đoạt. Hiện tại thì tốt rồi, coi như là vậtđã vào trong tay, Đổng Chiêu cũng đừng nghĩ tới việc lấy lại kiếm này, về phần việc hôn nhân kia! Ai sẽ để ở trong lòng? Việc còn lại chính là hai gã vẫn đang đứng ở chỗ này.
Vẫn có câu nói: môi hở răng lạnh, bọn hắn đều hiểu đạo lý này!
Vì vậy, Tôn Quyền giao thanh "Y kiếm" này cho Giả Hoa, nhìn hắn dùng hai cánh tay, cẩn thận nâng chiếc hộp gỗ, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía hậu trạch, sau đó Tôn Quyền lại mới cùng đám mưu sĩ Trương Chiêu đàm phán cùng Gia Cát Lượng, Lưu Diệp.
. . .
Mà vào lúc này, Đổng Chiêu cũng không trở về dịch quán, hắn trực tiếp tiến về phía cửa thành Kiến Nghiệp, hắn cũng rất đắc ý trong lòng. Ha ha, mặc dù việc hôn nhân này không thành công, thế nhưng cái gọi là bắt người tay ngắn, chỉ cần Tôn Quyền không trả lại thanh kiếm, chẳng khác nào biến tướng mà đồng ý trên danh nghĩa hôn sự của Bàng Bái cùng Tôn Thượng Hương, mà chỉ cần có quan hệ thân thích, đợi ngày sau đại quân sát nhập Giang Đông, khả năng liều chết của người Giang Đông sẽ nhỏ đi rất nhiều. Đám người Hà Thông kia đã điều tra rất rõ ràng, Tôn Thượng Hương tuy còn nhỏ tuổi, địa vị ở Tôn gia cũng không thấp! Đối với Tôn Quyền, nhất là với mẫu thân bọn họ, rất có sức ảnh hưởng; mà ngoại trừ điều đó ra, việc hôn nhân này cũng sẽ trở thành một cây gai trong liên minh ba nhà. Bình thường thì sẽ không có cảm giác đau đớn, chỉ khi nào đụng phải, chuyện lúc đó sẽ khác. Tào Mạnh Đức trời sinh tính đa nghi, Gia Cát Lượng cực kỳ cẩn thận, ha ha, không sợ các ngươi không đề phòng Giang Đông sẽ bởi vì việc hôn nhân này mà đột nhiên đào ngũ!
Mộc Khôn, ý tứ chân chính là mẫu khôn, trái lại chính là Công Kiền, cũng chính là Công Dã Kiền.
Khi Hứa Thành dùng hai chữ này coi như danh hiệu của Công Dã Kiền, Công Dã Kiền đã tiến hành ra sức chống lại chuyện này. Kết quả, dưới trấn áp mạnh mẽ của Hứa Thành, hắn vẫn bị bức bách tiếp nhận. Thế nhưng may mắn thay danh hiệu này cũng chỉ có Hứa Thành cùng Hà Thông, đầu lĩnh gián điệp biết rõ, hơn nữa sau này Công Dã Kiền sẽ dùng chính tên của bản thân trước kia, ngược lại hắn không sợ bị những người khác biết rõ mà cười nhạo.
Lần này Hứa Thành thực thi kế hoạch "Tai bay vạ gió", lại một lần nữa dùng tới đại gián điệp Công Dã Kiền, dùng thân phận trước đó của hắn, Vệ Úy triều đình, đánh vào Kinh Châu.
Mục tiêu, dĩ nhiên là Lưu Bị.
Tất cả đều rất đơn giản, đầu tiên một người gọi là Công Dã Kiền, Vệ Úy triều đình trước đây đột nhiên xuất hiện tại Giang Hạ, khóc lóc hô hào muốn tìm Lưu Bị Lưu hoàng thúc. Sau khi được Lưu Bị tiếp kiến, hắn lớn tiếng khóc lóc kể lể bản thân mình sau khi Hứa Thành đánh chiếm Trường An vẫn dấu kín thân phận, nghĩ cách hoạt động cứu viện hoàng đế, liên lạc với những bề tôi vẫn còn trung thành, thế nhưng bởi vì Hứa Thành người này tinh ranh giống như quỷ, đã sớm đuổi những những đại thần trung thành không ăn ở hai lòng ra khỏi Trường An, khiến cho hắn không cách nào tìm được đồng bạn. Hơn nữa, kẻ phản bội Lã Bố, Tào Tính hiện giữ chức Chấp Kim Ngô quản lý quá nghiêm, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, cũng làm cho hắn một mực không có cơ hội, cuối cùng sau khi hắn mạo hiểm làm việc, không thành công, thế nhưng hắn lại gặp mặt hoàng đế, hơn nữa, còn bại lộ chính bản thân mình, rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách đào thoát khỏi Ung Châu, thoát khỏi địa bàn của Hứa Thành. Hắn vốn định tìm chư hầu thiên hạ hỗ trợ, nhưng lại thấy tất cả mọi người đều không quan tâm, giống như đều đã sớm quên hoàng đế Đại Hán vẫn còn tồn tại, thất vọng, tức giận. Rốt cục, một tia ánh sáng rạng đông xuất hiện, cuộc chiến Giang Hạ, Lưu Bị, hoàng thúc đồng tông Đại Hán hoàng đế, hiện thân ở trước mặt của hắn. Thế nhưng, nói như thế nào đi nữa Công Dã Kiền hắn cũng đã từng trải qua hoạn nạn với triều đình, trải qua quá nhiều thất vọng, cho nên, hắn cũng không vội vã tới tìm Lưu hoàng thúc, mà trước tiên quan sát một phen. Kết quả, Lưu Bị rất phù hợp với yêu cầu của hắn, đương nhiên, ngoại trừ thế lực nhỏ một chút. Thế nhưng hắn cũng không coi trọng điều này. Hắn tin tưởng, Lưu Bị nhất định có thể khởi dậy, cho nên, hắn đã đến, hơn nữa hắn còn mang đến tín vật của hoàng đế—— nửa khối ngọc bội, hy vọng có thể có chỗ trợ giúp đối với Lưu Bị. Theo như lời hắn nói là người có ngọc bội này, có thể thay thiên tử làm việc, bất kỳ lúc nào cũng có ích, danh nghĩa hoàng đế.
Kết quả sau khi đọc thư của Vương Doãn, xác nhận thân phận Công Dã Kiền, Lưu Bị liền ôm nửa khối ngọc bội thấp kém gào khóc, lớn tiếng chửi mình vô năng, không thể hộ giá hộ nước, khiến cho một đám thuộc hạ bên người Lưu Bị không thể không rơi nước mắt theo. Đương nhiên, Công Dã Kiền lại không thể rơi nước mắt vì theo như lời hắn nói chính là "Sớm rơi hết mất rồi". Kết quả, những lời này càng làm cho đám người Lưu Bị cảm thấy bội phục ý chí của hắn, cảm giác tin tưởng tăng nhiều!
Thế nhưng, Công Dã Kiền cũng không tính ở lại Giang Hạ cùng Lưu Bị, hắn nói: "Ta muốn đi tìm nương tựa Thái Mạo!"
Một câu này của Công Dã Kiền khiến cho Lưu Bị "Cực kỳ bi thương" ngay tại chỗ, ngươi rời đi, để cho ta làm sao bây giờ? Không có ngươi " Vệ Úy đương triều " làm chứng, ta sao dám dùng danh nghĩa hoàng đế? Ngươi coi thường Lão Tử không thể nhìn ra nửa khối ngọc bội này là mặt hàng gì sao? Tuy lão tử xuất thân bán giầy cỏ, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, ngươi coi thường ánh mắt lão tử không có tiến bộ sao?
Thế nhưng lời nói này đương nhiên không thể nói rõ ràng ra được. Lúc ấy Lưu Bị mang theo nước mắt ràn rụa, thiếu chút nữa bổ nhào qua ôm lấy Công Dã Kiền, dáng vẻ đau đớn hỏi: "Tiên sinh nếu không ở lại, Bị sao có thể làm được việc? Nếu như việc không thành, chẳng phải phụ sự phó thác của bệ hạ sao?"