Bạch Nguyệt Quang Mang Bụng Bầu Trở Về Khiến Giới Giải Trí Sôi Sục

Chương 10

Trước Sau

break

Phong Cảnh Triệt ngồi bật dậy, mắt híp lại, hừ...

Phong Cảnh Triệt: [Đứa con của cô là của ai?]

Du Hi Duyệt: [Của cẩu.]

Phong Cảnh Triệt: [???]

Du Hi Duyệt: Ba đứa trẻ không quan trọng. Tôi làm vợ anh, chúng ta cưới để “xung hỉ”. Bệnh quái lạ của anh sẽ khỏi, tôi thoát được chuyện tình tay ba, lại còn được sính lễ Phong gia. Ba bên cùng có lợi, quá hoàn hảo!

Phong Cảnh Triệt: [Hôn nhân khế ước mà cô còn muốn sính lễ nhà tôi? Du gia sắp phá sản à?]

Du Hi Duyệt: [Phi phi phi! Đừng nói mấy lời xui xẻo đó. Mai chín giờ sáng, cửa Cục Dân Chính, chờ anh đấy, không gặp không về.]

Du Hi Duyệt: [?]

Cô ta tự tin thế à, chắc chắn anh sẽ đồng ý cái vụ hôn nhân khế ước này sao?

Chỉ gặp nhau vài lần ngẫu nhiên hồi cấp ba, đại học, vậy mà giờ bị coi là hôn nhân chớp nhoáng à?

Ba mẹ ra lệnh, thầy bói phán bừa, đúng là đáng sợ!

Anh không đi!

Anh không cưới đâu.

Phản kháng đến cùng.

Anh không tin Phong lão gia tử thật sự dám đánh gãy chân mình.

Nhưng giây tiếp theo, Phong Cảnh Triệt vứt điện thoại, lao vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn mửa.

Trời ơi!

Sợ quá.

Thôi được, anh cưới thì cưới!

Thời đại nào rồi mà còn tin chuyện “xung hỉ” chữa bệnh?

Liệu Du Hi Duyệt có thực sự giúp anh thoát khỏi cái bệnh quái quỷ này không?

Haizz...

Ngựa chết thì coi như ngựa sống mà cứu chữa vậy!

...

Du Hi Duyệt ngủ một giấc trưa ngon lành.

Tỉnh dậy, cô ký tên lên đống hợp đồng và quà cáp mà Phong lão gia tử gửi tới.

Thảnh thơi ăn hoa quả, bật nhạc chill, tận hưởng buổi chiều nhàn nhã, thì bất ngờ có một vị khách không mời mà đến.

Bình thường chả ai ghé, hôm nay lại đông như hội.

Ba mẹ vừa mới đến công ty.

Em trai đi công tác, chưa về.

Du Hi Duyệt đương nhiên trở thành người duy nhất tiếp khách.

Chú Lâm rót trà, đứng sau lưng Du Hi Duyệt, lườm vị khách đối diện Cố Phỉ Nhiên.

Từ khi Du Hi Duyệt và Cố Phỉ Nhiên không còn khả năng hòa giải, cả nhà cô đều đổi thái độ với anh ta. Họ tự nhiên cho rằng cô không vui là vì Cố Phỉ Nhiên nuôi một bản sao ở công ty.

Đại tiểu thư Du gia không bao giờ sai.

Sai là do Cố Phỉ Nhiên hết.

Du Hi Duyệt phẩy tay, Chú Lâm miễn cưỡng lui ra: “Đại tiểu thư, có gì cứ gọi tôi nhé! Tôi ở ngay ngoài cửa.”

“Chú Lâm, yên tâm đi, không sao đâu.”

Cố Phỉ Nhiên thì làm gì được cô chứ!

Giờ anh ta đâu dám làm bậy.

Cố Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm vào bụng bầu của cô.

Người anh em.

Nhìn kiểu đó hơi thiếu lịch sự đấy!

Du Hi Duyệt kéo áo mỏng che bụng bầu, thờ ơ hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

“Duyệt Duyệt, sao em lại lừa tôi?”

“Lừa anh cái gì?”

Trời ơi, ngạc nhiên chưa! Cố Phỉ Nhiên bỗng dưng mọc óc à?

“Tôi nghe nói dạo này bác trai bác gái đang tìm đối tượng liên hôn cho em. Vậy là em căn bản không có bạn trai! Hôm đó sao em không nói thật? Sao lại lừa tôi? Em biết rõ tôi thích em, tôi đã đợi em năm năm. Em... em lại mang thai về nước! Nếu em thực sự hạnh phúc, tôi sẵn sàng rút lui và chúc phúc, nhưng em lại đi lừa tôi!” Cố Phỉ Nhiên tức đến nghẹn ngực, không kiềm được, giọng nói càng lúc càng to.

Ánh mắt anh ta phức tạp, xen lẫn bất lực, phẫn nộ, hối tiếc, và có lẽ là một chút tình cảm còn sót lại.

Ngày xưa, hai người từng thân thiết biết bao.

Thời gian đúng là thay đổi quá nhiều.

Thanh mai trúc mã mà giờ lại đi đến bước này.

Trước đây, Cố Phỉ Nhiên chưa bao giờ tin vào chuyện trúc mã không thắng nổi thiên hàng. Nhưng giờ Du Hi Duyệt mang thai về nước, mà anh ta lại biết tin cùng lúc với đám đông ngoài kia. Cô thậm chí còn thẳng thừng nói với anh rằng hai người không có khả năng.

Cô ghét anh ta đến vậy sao?

“Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt...” Cố Phỉ Nhiên gọi tên cô, tiến đến gần, đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô, ánh mắt tối sầm: “Duyệt Duyệt, ba đứa bé bỏ rơi em, đúng không?”

Anh bạn, anh đang làm cái gì thế?

Trong nguyên tác, chính cái thái độ này của anh đã khiến nữ phụ độc ác hiểu lầm rằng nam chính vẫn còn yêu sâu đậm ánh trăng sán”. Thế thân mãi mãi chỉ là thế thân. Một thiên kim đại tiểu thư kiêu ngạo như vậy mới vì tình mà ghen tuông với một cô thư ký nhỏ bé.

Cô khinh!

Tra nam chính là thế ăn trong chén, ngó trong nồi, lằng nhằng giữa hai người phụ nữ, hưởng thụ tình cảm của cả hai, hời hết mọi thứ.

Du Hi Duyệt thản nhiên vuốt móng tay: “Tin đồn nhầm rồi. Tôi với ba đứa bé mai đi đăng ký kết hôn đây. Ba ruột chính gốc luôn!”

Chỉ là ba ruột hiện tại vẫn chưa biết gì thôi.

Cố Phỉ Nhiên không tin: “Duyệt Duyệt, đừng lừa tôi nữa. Em từ nhỏ đã thích tỏ ra mạnh mẽ. Chuyện này không phải lỗi của em, là lỗi của tên đó! Nếu hắn ta thực sự tốt với em, hắn ta đã không bỏ rơi hai mẹ con em.”

Du Hi Duyệt chỉ tay vào mặt mình, xoay ngón tay thành vòng tròn: “Cố Phỉ Nhiên, nhìn tôi này. Tôi đẹp không?”

“Đẹp.”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc