Nội dung chương 3
Vài ngày trôi qua vội vã, thoáng chốc đã đến ngày diễn ra yến tiệc Bách Hoa.
Mấy ngày này, Chung Ý bị buộc phải học rất nhiều quy tắc trong cung: từ dáng đi, tư thế ngồi, đến cả giọng điệu khi nói chuyện, tất cả đều phải ghi nhớ lại từ đầu.
Nàng học đến mức tối tăm mặt mũi, thường xuyên ngồi trong thư phòng ôm một cuốn sổ nhỏ mà ngủ gật. Lý Thanh Oái nhìn mà xót xa , nhưng cũng không nới lỏng.
Sáng sớm hôm nay, nàng ngồi trước bàn trang điểm, mí mắt vẫn còn hơi ửng đỏ vì chưa ngủ đủ, thần sắc có chút mệt mỏi.
Thúy Vân đang vấn mái tóc đen óng của nàng thành búi hoàn bội, trên búi tóc cài vài chiếc trâm phượng điểm thúy, vài sợi tóc mai rủ xuống bên tai, tôn lên vẻ trắng nõn mịn màng ở cổ nàng.
Hồng Diệp ở bên cạnh giúp đỡ, động tác vụng về, thỉnh thoảng còn lén lút nhìn nàng trong gương, không kìm được mà tặc lưỡi.
Dáng vẻ của tiểu thư như thế này, thật sự dù không son phấn vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Đây là lần đầu tiên Chung gia vào cung sau khi đến Kinh thành. Cỗ xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên đường phố Hoàng thành, bánh xe nghiến trên những phiến đá lát đường, phát ra tiếng "kẽo kẹt" khe khẽ.
Chung Ý vén một góc rèm, nhìn cảnh chợ búa náo nhiệt, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò không che giấu.
Lý Thanh Oái ở bên cạnh liếc nhìn nàng, khẽ đặt tay xuống tay nàng: "Vào cung rồi, đừng có thò đầu ra như vậy."
"Ồ..." Chung Ý ngoan ngoãn rụt tay về.
Không biết đã bao lâu, cỗ xe ngựa dừng lại trước cổng chính Hoàng cung.
Nàng ngước mắt nhìn lên, chưa từng thấy một cánh cổng thành nào to lớn như vậy, một bức tường cung điện nào cao như vậy.
Trên lầu cổng treo một tấm biển màu đỏ son, khắc ba chữ "Thừa Càn Môn", nét bút sắc như dao, mang theo khí chất lăng lệ bức người. Nàng không hiểu sao chỉ nhìn một cái đã thấy lòng mình run lên.
Các cung nhân đã đợi sẵn ở đây từ lâu, thấy người đến, liền dẫn họ vào cung.
Bước qua Thừa Càn Môn, là một con đường rộng lớn thẳng tắp, hai bên là những cột đá cẩm thạch trắng như rừng, cuối đường là cung điện nguy nga, trong điện ẩn hiện những chiếc đèn cung điện treo cao.
Chung Ý và mẹ đi theo cung nhân vào Ngự Hoa Viên. Phía trước là sân vườn tao nhã dành riêng cho các nữ quyến.
Cung nhân mặc y phục màu đỏ tươi chỉnh tề, đi lại như con thoi. Tiếng nhạc từ đình hóng mát không xa truyền đến, du dương uyển chuyển.
Trong vườn đã tụ tập không ít quý nữ và phu nhân, từng tốp hai ba người tản mác giữa những khóm hoa, khe khẽ nói cười. Chung Ý liếc nhanh vài cái, nhờ những kiến thức học gạo mấy ngày nay, cũng nhận ra vài khuôn mặt.
Mẹ con nàng vừa bước vào, đã có vài ánh mắt lén lút liếc tới, có ánh mắt cười, có ánh mắt dò xét, và nhiều hơn cả là ánh mắt đánh giá mang theo ý dò thám tinh vi.
"Kia chẳng phải là tiểu thư Chung gia sao?" Không xa, một thiếu nữ áo hồng che miệng cười, ánh mắt lại lộ vẻ chế giễu, "Nghe nói vừa vào Kinh đã ốm mấy tháng, giờ nhìn lại chẳng thấy vẻ bệnh tật nào."
"Chỉ là tiểu môn tiểu hộ từ Giang Nam thôi mà." Một quý nữ khác mặc váy vàng nhạt tùy ý liếc nhìn, cười như không cười, "Tuy nói là xinh đẹp lộng lẫy, nhưng lại quá diễm tục rồi."
"Dáng người cũng đẫy đà quá mức thì phải? Giống như bước ra từ tranh vẽ, chẳng giống dáng vẻ chuộng gầy của Kinh thành chúng ta." Thiếu nữ váy hồng tiếp lời, lời nói ẩn chứa gai nhọn.
Giọng nói trong trẻo của các quý nữ theo làn gió nhẹ thổi vào tai nàng.
Cả hai người nàng đều nhận ra, cô gái váy hồng là Trường Hoa Quận chúa Vệ Uyển Ninh mới được phong năm nay, còn cô gái váy vàng là tiểu thư đích tôn Triệu Trường Quân của Triệu Quốc Công phủ.
Hiện tại, trong giới quý nữ Kinh thành, phong cách dáng vóc thanh mảnh, xương cốt mảnh mai đang thịnh hành nhất. Ai cũng lấy gầy làm đẹp, đến nỗi chỉ cần có thêm hai lạng thịt ở vòng eo cũng phải cau mày buồn bã cả buổi. Hơi có chút da thịt liền bị coi là "quê mùa".
Chung Ý tiếp tục đi theo mẹ, vô thức liếc nhìn chiếc váy của mình. Chất liệu vải sang trọng ôm sát người, tôn lên đường cong vòng eo.
Nàng mặt không đổi sắc, nhịn xuống xung động muốn liếc xéo họ.
Cơ thể mình thế nào là chuyện của mình, tại sao cái đẹp lại chỉ có thể là cái kiểu của họ? Dù sao thì nàng cảm thấy mình rất tốt.