Trong phòng lớn mọi người đang cười nói vui vẻ, Đường Ninh Sương bước vào hành lễ với Lão phu nhân, nàng sẽ ngoan ngoãn dùng dáng vẻ một ŧıểυ thư khuê cách hiền hòa hiểu chuyện để chơi cùng bọn họ.
Chuyện kiếp trước nàng có thể không chấp nhưng kiếp này nếu họ còn quá đáng với nàng nữa thì nàng sẽ cho họ nếm mùi bông hoa độc là như thế nào.
" Tổ mẫu "
" Ninh Sương đến rồi à nay phủ chúng ta có những vị khách đặc biệt tới thăm "
Lúc nàng đi vô không để ý đến người đến là ai, lúc này nàng quay lại mới nhìn rõ người đến lại là người quen.
Bách Hạo Lâm?
Ánh mắt nàng vô tình chạm tráng với ánh mắt của Bách Hiên Quân, nàng tròn mắt đôi mày nhếch lên một chút rồi hạ xuống, nàng cảm như không gian thời gian xung quanh hai người đang dừng lại vậy.
Đường Ninh Sương cảm nhận trái tim mình như bị bóp nghẹn lại vậy vừa đau đớn vừa vui mừng, khóe mắt nàng cay cay muốn rơi lệ nhưng lí trí tỉnh táo đã lôi nàng ra khỏi hư ảo, bây giờ không phải là lúc để nàng yếu đuối dù thật muốn ôm chàng cho thỏa nổi nhớ mong, nàng phải bình tĩnh kiềm chế lại tương lai làm trọng. Bây giờ nàng không có gì cả không có tư cách ở bên chàng, càng không có tư cách mưu cầu hạnh phúc.
" ŧıểυ thư? "
" ŧıểυ thư tên là Ninh Sương? "
Bách Hiên Quân vờ như không quen biết mà lịch thiệp lên tiếng bắt đầu hỏi hang làm quen với nàng, sắc mặt của nàng đúng là tốt hơn nhiều so với tối qua rồi, Sương Nhi của y khi chưa trưởng thành lại có dáng vẻ mong manh ôn hòa như vậy ư?
Nàng theo đúng lễ nghi mà cúi chào hai người họ: " ŧıểυ nữ là Đường Ninh Sương, diện kiến Ngũ điện hạ Thất điện hạ! "
Bách Hạo Lâm cười đùa rồi nói: " Lần đầu tiên gặp mặt Ninh Sương ŧıểυ thư đúng là như lời đồn ôn nhã thanh tao "
Nàng nhẹ cười: " Ngũ điện hạ nói quá rồi "
Hiên Quân tiến lên hai bước đứng gần với nàng hơn, Đường Ninh Sương không dám nhìn trực diện đối mắt với chàng, nàng sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân muốn ôm chàng.
" Ninh Sương....Sương nhi.....sau này ta có thể gọi muội là Sương nhi không? "
Giọng nói của Bách Hiên Quân lọt vào tai nàng ôn nhu ngọt ngào đến lạ, tim nàng run lên.
" Ninh Sương Thất điện hạ đang hỏi con đó mau trả lời, không được cư xử thất lễ như vậy"
Đường Ninh Sương lùi về sau một bước rồi đáp lời: " Ngài không cần hỏi ý ta, Thất điện hạ muốn xưng hô thế nào cũng được "
Bách Hiên Quân hài lòng mỉm cười, chàng lôi trong tay áo ra một món quà mốn tặng cho Ninh Sương.
" Sương nhi ta có một món đồ muốn tặng muội xem như quà gặp mặt lần đầu hi vọng muội nhận lấy nó "
Đường Khuynh Yên không để yên nhìn hai người thân thiết như vậy nữa, nàng ta vừa nhìn đã thấy ưa thích với Bách Hiên Quân rồi từ dung mạo đến khí chất đều đúng mẫu nam nhi mà nàng ta yêu thích.
Ninh Sương chưa kịp nói gì thì đã bị Khuynh Yên chặn họng nói trước, nàng ta còn rất điềm nhiên nhận lấy hộp gỗ từ trong tay của chàng nữa.
Nàng ta mở hộp ra bên trong là chiếc vòng thạch bích được khảm hoa tỉ mĩ rất đẹp, không khách sáo mà đeo vào tay, miệng cười không khép lại liền.
Đường Khuynh Yên nhìn nàng với vẻ mặt đắc ý giả tạo miệng tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại cố ý liếc xéo Ninh Sương.
" Tỷ ấy không thích nhận quà từ người lạ đâu, người muội muội như ta làm việc tốt nhận thay tỷ ấy, muội nói đúng chứ đại tỷ? "
Đường Ninh Sương biết ngay bản tính thích ganh đua kiêu căng vô phép của nàng ta, biểu hiện của nàng ta khiến nàng rất hài lòng. Nhị muội tốt của nàng, đây là có ý với Hiên Quân?
Đồ nàng có thể không chấp nhưng Bách Hiên Quân nàng tuyệt đối không để nàng ta đụng vào chàng đâu, nàng phải bảo vệ chàng thoát khỏi Đường Khuynh Yên và Bách Nam Kiệt nhân vật chính thì sao nàng không quan tâm.
" Nhị muội nói đúng, ŧıểυ nữ không quen nhân quà của người khác, vòng tay này đeo lên tay muội muội mới phô ra hết được vẻ đẹp của nó"
" Thấy không đại tỷ biết mình đấy chứ, Hiên Quân ca ca chắc không đòi lại quà đã tặng đúng chứ? "
Bách Hiên Quân để ý biểu hiện của nàng, thấy nàng có vẻ không để tâm tới nó chàng cảm thấy thất vọng.
" Nếu nhị ŧıểυ thư thích thì lấy đi, đồ ta đã tặng rồi thì ai nhận cũng sao "
" Cảm ơn Hiên Quân ca ca "
Đường Ninh Sương thấy hai người cười cười nói với nhau rất thân thiết nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nàng không muốn ở đây nữa, nên cố ý diện lý do để rời đi.
Tổ mẫu vốn không để tâm đến nàng nên dù có nàng ở đây không cũng không quan trọng.
Đường Ninh Sương không cho A Tuyết đi theo, nàng đi một mình ra sau phủ đứng gần hồ nước, không khí ở đây rất mát mẻ lại khôbg có ai thích hợp cho nàng ở đây vào những lúc không vui.
Từ nhỏ đến lớn hễ có ấm ức hay chuyện gì buồn là Đường Ninh Sương đều sẽ trốn ở đây có lúc sẽ khóc, có lúc sẽ tự mắng người khác, có lúc buồn quá mệt mỏi quá nàng sẽ ngồi tựa trên gốc cây ngủ quên nào không hay.
" Hiên Quân ca ca, Hiên Quân ca ca hừ ca ca ca ca "
Ninh Sương nhặt mấy viên đá lên ném xuống hồ miệng lẫm nhẫm, nàng còn nhớ vẻ mặt vui vẻ đắc ý của Đường Khuynh Yên khi cố tình gọi thân thiết với Bách Hiên Quân trước mặt mình.
" Ai đã chọc Sương nhi không vui vậy? "
Giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên Ninh Sương giật mình quay người lại thì Bách Hiên Quân đang từ từ đi tới, nàng đứng sựng lại ánh mắt như bị thôi miên mà cứ nhìn chằm chằm vào chàng.
Tại sao chàng lại xuất hiện ở đây? Là trùng hợp hay là cố tình?
Bách Hiên Quân đứng trước mặt nàng, miệng cử động cong môi lên cười dịu dàng, cúi đầu xuống để kéo gần khoảng cách với nàng hơn.
" Sao nào lúc nãy muội nói không khỏe là cố ý viện cớ rời đi đúng không? "
Nàng cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt chàng: " ŧıểυ nữ nào dám dối gạt người, ŧıểυ nữ không khỏe nên xin lui trước thôi, thất điện hạ người quá đa nghi rồi "
" Ỏ? Thật sao? "
Đường Ninh Sương bị Bách Hiên Quân bất ngờ vòng tay kéo nàng lại gần mình, buộc nàng phải ngẩn đầu đối mặt với mình.
" Điện hạ....ngài...làm gì vậy....buông ŧıểυ nữ ra "
" Nam nữ thụ thụ bất tư thân "
" Suỵt...muội im lặng một lát "
Bách Hiên Quân lấy một chiếc trâm cài ngọc xanh lam được điêu khắc hình đóa hoa sơn trà cài vào tóc Ninh Sương, nàng ngạc nhiên tỏ mặt nhìn chàng đưa tay lên sờ nó.
" Đây là..."
" Là quà ta tặng cho muội "
Nàng vô thức mỉm cười nhưng rất nhanh đã hồi lại bình thường.
" Ngài rất có lòng ha, mua 2 món quà ý là muốn tặng cho ta và nhị muội sao? "
Hiên Quân nghe từ trong giọng điệu của nàng biết nàng đây là đang khó chịu không thích mình tặng vòng ngọc cho Đường Khuynh Yên kia, ngốc quá chàng có muốn tặng đồ cho nàng ta đâu. Bách Hiên Quân biết rõ tính khí của Đường Khuynh Yên thế nào nên cố ý lấy vòng ngọc ra trước.
Thứ mà chàng hao tâm chuẩn bị cho Sương nhi là trâm hoa sơn trà này.
" Ngốc quá, ta không có ý tặng đồ cho nhị ŧıểυ thư, vốn dĩ là tặng cho muội mà nhưng muội không nhận, ta không ý định lấy lại món đồ đã tặng đi. "
" Sương nhi muội có ghét ta không? "
" Ta không có ghét huynh "
" Vậy sao lại có ý tránh né ta? "
Nàng cứng họng không biết nói làm sao cho hợp lý: " Ta....ta...ta.. "
" Hửmh? Muội làm sao? "
" Ngài thả ta ra, Bách Hiên Quân "
" Ta không thả, muội trả lời cho ta biết trước đã "
" Ta không có tránh mặt ngài, ta mệt nên xin lui trước nghỉ ngơi thôi "
" ŧıểυ cô nương không trung thực, muội muốn bị ta trừng phạt sao? "
Nàng muốn thoát khỏi vòng tay của chàng, nhưng không cách nào thoát được. Bách Hiên Quân biết pháp lực dễ dàng áp chế một người phàm như nàng.
" Thất điện hạ ngài và ta không thân thiết đến mức quan tâm chuyện của đối phương, ngài bây giờ làm vậy với ta là như thế nào? "
Bách Hiên Quân nhìn thấy vẻ mặt không vui của nàng chàng đành rời tay khỏi eo nàng.
" Ninh Sương xem ra muội không thích ta rồi, ta xin lỗi bản thân đã quá hấp tấp rồi từ nay về sau sẽ chú ý khoảng cách với muội hơn "
" Ta....ta...ta không có ý đó...
Đường Ninh Sương còn chưa nói hết câu thì Bách Hiên Quân đã quay lưng mà rời đi. Nình bóng lưng dần xa của chàng Ninh Sương cảm thấy chạnh lòng, trái tim dao động thổn thức nhìn chàng rời đi mà chẳng đủ dũng khí gọi chàng quay lại.
Đường Ninh Sương rất muốn nói thật với chàng, muốn đường đường chính chính xuất hiện bên cạnh chàng với tư cách là chính thê.
Đời trước vì nàng là con của nô tì thứ thất nên khi xuất giá chỉ có thể làm trắc phi, dù Bách Hiên Quân nói nàng mãi mãi là thê tử của mình nhưng nàng không cam tâm. Vì chuyện này nàng mới càng thêm không có ý định đặt lòng tin vào chàng.
Kiếp này nàng sẽ chứng minh bản thân mình rằng nàng cũng có đủ tư cách để làm chính phi của Thất hoàng tử, làm thê tử của Bách Hiên Quân.