Nhưng Yến Vương chính là Vương trong thần quốc! Bản thân hắn cũng thuộc vào hàng yêu nghiệt siêu cấp trong đội ngũ đứng đầu, thế nên dù võ giả này không hài lòng thì cũng có thể làm gì được?
Toàn bộ đô thành Hắc Thiết này là nhà hắn, võ giả trong thần quốc ai có gan phản kháng? Ai có thể phản kháng?
Thần quốc chính là như vậy, thô bạo, ngang ngược, bất chấp lý lẽ hơn cả tông môn.
Cho nên mấy đại năng Thần Hải Cảnh kia cũng sẽ nể mặt vị võ giả2Hư Kiếp Cảnh Yến Vương này!
La Chinh không hề dừng bước. Hắn chậm rãi bước đi theo sự co lại của vòng tròn đỏ. Giờ phút này, ánh mắt hắn yên tĩnh như nước, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Yến Vương đang ở chính giữa.
Yến Vương hơi mỉm cười rồi hỏi La Chinh: “Ngươi thì sao? Có muốn từ bỏ không?”
Yến Vương đã nhận định được tính cách của La Chinh. Mắt nhìn người của hắn luôn rất chuẩn, nhân vật như vậy thì tuyệt đối sẽ không chịu bỏ cuộc!
Tất nhiên La Chinh sẽ không8bỏ cuộc. Đã vượt qua ngàn dặm xa xôi như vậy, hơn nữa thứ trước mắt còn chẳng phải là vấn đề gì khó khăn thì sao hắn có thể bỏ cuộc được?
Điều khiến La Chinh khó xử chính là, không biết có nên giao đấu với Yến Vương không?
Thực lực của Yến Vương không yếu, tuy hắn chỉ tùy ý ra tay về phía mình một lần, nhưng La Chinh đoán thực lực của hắn có lẽ còn mạnh hơn Lăng Yên.
Tuy La Chinh không biết Lưu Vũ hồi còn ở trong tháp Tội Ác thế6nào, nhưng hắn cũng có thể đoán, chắc hẳn Yến Vương này mà cùng vào tháp Tội Ác với Lưu Vũ hai trăm năm trước, thì thực lực khi đột phá lên Chiến Tôn cấp cao cũng sẽ không kém Lưu Vũ là bao.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Với thực lực đánh bại được Thôi Tà của La Chinh thì Yến Vương trước mắt căn bản cũng không đáng để hắn phải sợ.
Tuy nhiên chẳng qua lúc này chỉ là một buổi khảo hạch, không phải là trận chiến sống còn buộc phải3bùng nổ thực lực mình có.
Vậy nên điều La Chinh suy xét chính là, làm thế nào để không lộ thực lực của mình mà vẫn ứng phó được với Yến Vương.
Nếu Yến Vương biết ý nghĩ trong lòng La Chinh thì người kiêu ngạo như hắn có lẽ sẽ giận đến mức ngất xỉu mất. Tuy nhiên, Yến Vương không thể suy đoán được ý nghĩ cụ thể trong lòng La Chinh, bây giờ hắn chỉ muốn dùng hết sức để thăm dò thực lực của La Chinh mà thôi!
Thời gian dần trôi qua.
Vòng tròn đỏ5không ngừng thu nhỏ lại, La Chinh cũng chậm rãi bước đi, càng lúc càng tới gần Yến Vương.
Ba trượng, hai trượng, một trượng…
Với võ giả Hư Kiếp Cảnh, khoảng cách gần thế này thì một vài chiêu thức và thủ đoạn căn bản đã không thể nào thi triển được.
Nhìn vào mắt đối phương, dường như hai người đều đã hiểu!
Sức mạnh!
Dùng sức mạnh thuần túy để liều mạng!
Giờ phút này, các đệ tử đứng quanh quảng trường dường như đều nín thở.
Hứng thú của mỗi võ giả đều được khơi lên.
Bọn họ vô cùng bội phục La Chinh, một võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ lại có thể thành công ở lại trong vòng tròn đỏ. Có thực lực như thế mà lại không hề có danh tiếng gì khiến bọn họ khó có thể tưởng tượng được La Chinh đã trưởng thành như thế nào.
Mặt khác, trong lòng bọn họ cũng buồn thay cho La Chinh khi được phân vào cùng một vòng khảo hạch với Yến Vương.
Nếu La Chinh tránh được Yến Vương thì có lẽ đã nhẹ nhàng vượt qua khảo hạch rồi…
Bây giờ hắn lại phải đối mặt trực tiếp với Yến Vương, không biết tiếp theo sẽ là kết cục gì?
Tới gần, tiếp tục tới gần…
Trong lòng La Chinh càng lúc càng cảnh giác hơn.
Chỉ e là thực lực của Yến Vương còn vượt ngoài phỏng đoán của mình.
Vừa rồi mình đã lộ ra đòn vận dụng cương nguyên nên hắn cũng biết rõ mình không chỉ tu luyện chân nguyên mà còn là một người luyện thể. Trong tình huống này mà vẫn dám so đấu sức mạnh với mình sao?
Chuyện tới gần một người luyện thể vốn đã là một lựa chọn cực kỳ sai lầm.
Nhưng Yến Vương lại không hề kiêng kỵ gì mà chờ mình tới gần. Không thể không nói, hẳn là hắn đã có kế sách nào đó để ứng phó, hoặc bản thân hắn cũng là một người luyện thể hay song tu pháp thể?
Nếu ngươi nhất định phải liều chết đeo bám ta, vậy thì xin lỗi. La Chinh thầm thở dài trong lòng.
Không phải La Chinh khinh thường Yến Vương, nhưng với cấp độ của La Chinh hiện tại, đối thủ của hắn đã không còn là nhân vật tầm cỡ như Yến Vương nữa rồi.
Đúng lúc hai người chỉ còn cách nhau nửa trượng, khóe miệng Yến Vương hơi nhếch lên, một tia cương nguyên màu xanh lam nhạt hiện ra trong nháy mắt. Hơn nữa, khi cương nguyên xuất hiện thì đồng thời chân nguyên cũng hiện ra.
Cương nguyên và chân nguyên là hai loại năng lượng có tính chất hoàn toàn khác nhau. Cương nguyên là do bản thân tự tạo ra, còn chân nguyên thì là do cướp lấy tạo hóa của trời đất.
Tuy La Chinh cũng thường bùng nổ cả cương nguyên và chân nguyên cùng lúc, nhưng cương nguyên và chân nguyên của Yến Vương lúc này lại được kết hợp làm một thể!
Hai loại năng lượng có tính chất hoàn toàn khác nhau mà lại có thể kết hợp? Kết hợp lại với nhau sẽ ra cái quỷ gì?
Cho dù La Chinh cũng có kiến thức sâu rộng, nhưng khi thấy cảnh tượng này cũng phải ngây người.
Quả nhiên, không thể xem thường bất cứ thứ gì ở thần quốc được!
Sau khi Yến Vương kết hợp cương nguyên và chân nguyên lại thì liền mở tay ra, dùng lực đẩy về phía La Chinh.
Yến Vương không ra quyền, nhìn qua thì chính xác chỉ là muốn so đấu một cách thuần túy với La Chinh chứ không có ý định khiến hắn bị thương.
Thấy thế, trên mặt La Chinh cũng hiện vẻ thận trọng. Hai tay hắn vận lực rồi bùng nổ cương nguyên trong cơ thể. Cùng lúc đó, hắn cũng dùng cả lực vảy rồng!
Vốn dĩ La Chinh chỉ định lợi dụng cương nguyên thuần túy để đối phó với một võ giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ. Bởi hắn nghĩ, dù cái tên này có lợi hại đến đâu thì chỉ cần lợi dụng cương nguyên chắc cũng đủ dùng rồi.
Nhưng ngay sau khi phát hiện ra Yến Vương có thể kết hợp cương nguyên và chân nguyên thì hắn bèn thay đổi chủ ý, không thể quá coi thường được!
Ngay cả như vậy, La Chinh cũng chỉ hấp thu một nửa lực vảy rồng!
Sau đó La Chinh cũng đánh ra hai chưởng, tốc độ không nhanh lắm, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người!
“Rầm!”
Hai chưởng của La Chinh đập trúng hai chưởng của Yến Vương.
Một âm thanh nặng nề phát ra.
Sàn đấu đầy hoa văn dưới chân hai người bất ngờ bị dao động mãnh liệt, xuất hiện từng vết nứt.
“Tách tách tách…”
Nếu quảng trường được dùng làm nơi cho các võ giả Hư Kiếp Cảnh khảo hạch thì tất nhiên cũng đã được xử lý. Vừa rồi có rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh chiến đấu, vậy mà cũng không thể để lại dấu vết gì trên mặt đất. Nhưng khi gặp một chưởng của La Chinh và Yến Vương, gần như nó có thể nứt toác ra!
Hai loại sức mạnh cương nguyên và chân nguyên có thể kết hợp hoàn toàn với nhau, không biết Yến Vương tu luyện loại công pháp nào mà có thể làm được như vậy? Thật là thần kỳ!
Tóm lại, La Chinh vẫn chặn được luồng sức mạnh đặc thù này. Tuy mặt đất dưới chân hắn đã nứt vỡ ra, nhưng bản thân vẫn đứng yên tại chỗ, lù lù bất động!
Còn Yến Vương, khi thấy được sức mạnh bùng nổ bao gồm cả lực vảy rồng lẫn cương nguyên của La Chinh thì vẻ mặt vốn ung dung cũng chợt biến đổi!
Sức mạnh chất chứa trong người La Chinh này quá mức khổng lồ!
Dù Yến Vương đã mơ hồ nhận thấy La Chinh không hề đơn giản, nhưng hắn cũng không thể ngờ rằng sức mạnh của La Chinh lại lớn đến mức này!
Được sinh ra trong thần quốc, từ nhỏ đã có thiên phú xuất chúng nên Yến Vương được phụ hoàng vô cùng yêu thương. Tuy trong thần quốc có nhiều Hoàng tử, nhưng ai có thiên phú xuất chúng thì sẽ có được nhiều tài nguyên phong phú và ưu đãi lớn hơn! Như vậy thì cũng có thể hiểu, kiến thức của Yến Vương uyên bác tới mức nào?
Hắn cũng biết, loại sức mạnh này của La Chinh căn bản không nên xuất hiện ở một võ giả Hư Kiếp Cảnh!
Ngay cả võ giả đã trải qua Sinh Tử Kiếp thì có lẽ cũng chẳng thể ngăn cản được sức mạnh này của La Chinh. Rốt cuộc tên nhóc này đã làm thế nào?
Luồng sức mạnh này khó có thể ngăn cản như vậy, phảng phất cứ như thủy triều nơi đại dương, căn bản không phải là thứ mà sức người có thể ngăn cản được…
Yến Vương không muốn lùi về phía sau. Hắn là người kiêu ngạo cỡ nào cơ chứ? Lời đã nói ra khỏi miệng thì làm sao có thể dễ dàng lui về?
Hắn thà để La Chinh lui về phía sau, rời khỏi vòng tròn đỏ, sau đó La Chinh không cần trải qua bất kỳ khảo nghiệm gì nữa, hắn bằng lòng giúp La Chinh lấy về một tấm Hắc Thiết Lệnh!
Chẳng qua chỉ là một tấm Hắc Thiết Lệnh thôi mà!
Nhưng bây giờ dù có nói gì thì cũng đã muộn. Dưới sức mạnh dời núi lấp biển kia của La Chinh, hắn không còn con đường nào khác.
Vì thế trước mắt bao nhiêu người, Yến Vương lui về phía sau.
Một bước, hai bước, ba bước…
Yến Vương gần như không hề chùn chân mà bước qua vòng tròn đỏ, hơn nữa càng lui về phía sau thì bước chân của hắn cũng bắt đầu lảo đảo. Cuối cùng, mọi người thấy hai chân Yến Vương mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất!
Mọi người bàng hoàng nhìn cảnh tượng thảm hại của Yến Vương.
Thân là Yến Vương, là người thuộc đội ngũ đứng đầu, thực lực gần như có thể áp đảo được các cường giả trẻ tuổi. Trong võ phủ Ngọc Huyền cũng chỉ có một mình Chiêm Uân có thể theo kịp bước chân của Yến Vương. Ngoài ra, phóng tầm mắt khắp toàn bộ thần quốc cũng chỉ có Tiêu Đạo Viễn và Thái tử mới có thể địch nổi hắn!
Tuy vừa rồi hai người cũng không chiến đấu tới mức phải liều mạng một mất một còn, so chiêu cũng còn chưa so mà mới chỉ là đơn thuần đánh giá sức mạnh mà thôi.
Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, khi so đấu về sức mạnh, Yến Vương đã ở thế yếu tuyệt đối!
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com