La Chinh vốn vô cùng tò mò về thánh hải Thiên Vũ. Là một vùng biển trong lục địa mà thôi, tại sao lại có thể tập hợp nhiều bí cảnh như thế?
Thấy Tào Tuấn Phong nói như thế, trong lòng La Chinh càng thêm tò mò. Không biết rốt cuộc thánh hải Thiên Vũ này là cái quỷ gì? Võ giả bình thường, ngay cả nhìn cũng2không được nhìn? Nhìn một cái cũng là tội chết?
Việc này quả thực quá khó hiểu!
“Toàn bộ thánh hải Thiên Vũ đều bị tường thành vây quanh sao?” La Chinh hỏi.
“Đúng. Bức tường này được xây dựng thành một vòng tròn, bao vây chặt chẽ toàn bộ thánh hải Thiên Vũ ở bên trong. Hơn nữa tất cả đều bố trí cấm chế cấm bay, chỉ cần kẻ8nào đột phá cấm chế này thì sẽ nhanh chóng có cường giả Sinh Tử Cảnh đuổi tới…”
Xây một bức tường thành bao vây lấy toàn bộ một vùng biển trong lục địa, công trình này to lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Nghe vậy, La Chinh lại càng cạn lời. Có cần phải khoa trương vậy không?
Rốt cuộc trong thánh hải Thiên Vũ này cất giấu6bảo bối gì đáng giá để bọn họ canh chừng chặt chẽ như vậy?
Nhưng nhóm Chiến Hoàng, Chiến Đế trong thần quốc cũng không phải kẻ ngốc. Bọn họ làm như vậy chắc chắn là có lý do.
Con người chính là như vậy, càng tò mò lại càng muốn nhìn một cái. La Chinh thật sự muốn nhảy qua tường thành này, nhìn một cái xem rốt cuộc3thánh hải Thiên Vũ là cái thứ gì!
“Không phải ngươi định đột phá cấm chế cấm bay đó chứ? Cho dù ngươi có thể đấu lại những võ giả Sinh Tử Cảnh đó thì những đại năng Thần Hải Cảnh cũng sẽ nhanh chóng chạy đến thôi.” Tào Tuấn Phong khuyên bảo.
La Chinh cười hì hì, lắc đầu. Tất nhiên hắn sẽ không làm việc ngu ngốc như5vậy. Coi như hắn đã hiểu lời cảnh cáo mấy ngày trước của Tào Tuấn Phong. Nếu hắn cố tình đột phá, tiến vào thánh hải Thiên Vũ thì sẽ chỉ khiến cho các Chiến Hoàng đuổi giết, căn bản không thể tiến vào bí cảnh Vũ Hoàng.
La Chinh lập tức rời khỏi bức tường thành cao cao này. Một nén nhang sau, rốt cuộc hắn cũng tìm được võ phủ Ngọc Huyền trong truyền thuyết.
Cho dù nói thế nào thì võ phủ Ngọc Huyền cũng tương đương với thế lực tông môn cấp sáu, nên cửa lớn được xây vô cùng khí khái, mà ở trước cửa cũng có vô số võ giả quỳ rạp trên đất, quỳ lạy võ phủ.
Mắt La Chinh tùy ý đảo qua, võ giả quỳ rạp trên mặt đất không dưới vạn người, hơn nữa đa số đều là Chiếu Thần Cảnh và Thần Đan Cảnh. Thấy cảnh tượng này, La Chinh nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tào Tuấn Phong lập tức lắc đầu nói: “Võ phủ Ngọc Huyền chính là thánh địa võ học của thần quốc Hắc Thiết, những võ giả này muốn vào trong, nhưng không có tư cách tiến vào. Bọn họ chỉ hy vọng thành ý của mình có thể làm cảm động người trong võ phủ rồi một ngày nào đó sẽ có thể tiến vào võ phủ.”
La Chinh cảm thấy cạn lời. Vì tiến vào một võ phủ, vậy mà…
Võ giả Trung Vực có thể thông qua nhiều con đường tu luyện, ví dụ như không thể tiến vào tông môn này thì vẫn có thể vào tông môn khác, hoặc thậm chí trở thành võ giả độc lập, tự tu luyện.
Nhưng trong thần quốc, võ phủ được thần quốc giúp đỡ nên cũng có một địa vị độc quyền. Muốn tu luyện lên tu vi cao hơn, ngoài việc tiến vào võ phủ ra thì không còn con đường nào khác!
Lúc ban đầu, rất nhiều võ giả không thể tiến vào võ phủ Ngọc Huyền nên chỉ có thể ảo não dẹp đường về phủ.
Sau lại có một võ giả không cam tâm, quỳ mãi trước cửa võ phủ Ngọc Huyền không chịu đứng dậy.
Một lần quỳ liền quỳ suốt mười năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa…
Kết quả là thành ý ấy cũng khiến một trưởng lão trong võ phủ Ngọc Huyền cảm động. Tuy thiên phú của hắn không đủ, nhưng cuối cùng vẫn nhận hắn vào trong võ phủ.
Từ đó tạo thành tình thế không thể cứu vãn như bây giờ.
Rất nhiều võ giả không đủ thiên phú, không được tiến vào võ phủ Ngọc Huyền liền quỳ gối ở đây.
Người nào quỳ ngắn thì một năm, hai năm, dài thì cũng có mười năm tám năm, nhưng võ phủ Ngọc Huyền đã không chịu nhận những người này nữa.
Nghị lực của võ giả rất quan trọng, nhưng thiên phú cũng quan trọng không kém. Đường đường là một võ phủ, tất nhiên không thể lãng phí thời gian vào bọn họ được.
Nhưng các võ giả lại cứ cho rằng thành tâm thì ắt sẽ linh, vẫn muốn thông qua phương pháp này để tiến vào võ phủ Ngọc Huyền.
Trên mặt La Chinh lộ vẻ dở khóc dở cười, sau đó đi lên bậc thang trước cửa võ phủ, đi thẳng vào cửa lớn.
Hai bên võ phủ có rất nhiều hộ vệ đứng sừng sững, đa số đều là võ giả Thần Đan Cảnh. Những võ giả này nhìn thấy tu vi Hư Kiếp Cảnh của La Chinh, lại nhìn thấy phía sau La Chinh có một cường giả Sinh Tử Cảnh đi theo thì vẻ mặt cũng vô cùng cung kính.
Chắc hẳn là vị công tử đại thế gia nào đó mang theo nô bộc của mình đi báo danh.
Có thể khiến cường giả Sinh Tử Cảnh làm nô bộc của mình thì thực lực thế gia sau lưng La Chinh chỉ sợ không nhỏ, thậm chí còn có khả năng là hoàng thân quốc thích!
Nhưng ngay cả như vậy, một hộ vệ vẫn ngăn La Chinh lại. Hộ vệ kia khách khí cười nói với La Chinh: “Xin hỏi ngươi đến võ phủ Ngọc Huyền có việc gì?”
“Ta muốn tham gia khảo hạch của võ phủ Ngọc Huyền.” La Chinh thản nhiên nói.
“Khảo hạch?” Mấy hộ vệ nhìn nhau một cái, sau đó một người lập tức nói: “Mỗi tháng võ phủ Ngọc Huyền chúng ta đều có khảo hạch, nhưng không phải hôm nay. Cuộc khảo hạch tiếp theo phải đợi nửa tháng nữa, hơn nữa muốn tham gia khảo hạch còn cần…
Hộ vệ lập tức giới thiệu những việc cần chú ý khi khảo hạch cho La Chinh một lần.
Chuyện La Chinh lo lắng cũng không xảy ra. Giống như Tào Tuấn Phong đã nói, chỉ cần đã ở trong thần quốc thì chính là con dân của thần quốc. Võ phủ Ngọc Huyền không hề bài xích La Chinh, chỉ cần thông qua khảo hạch thì chính là người trong võ phủ!
Hơn nữa võ phủ không phải tông môn, đối với bản thân La Chinh cũng không có yêu cầu và hạn chế gì.
Thay vì nói là tiến vào võ phủ sẽ trở thành đệ tử của võ phủ, chi bằng nói là sau khi trở thành một thành viên của võ phủ, ngươi cũng chính là người hợp tác với võ phủ thì đúng hơn. Quan hệ giữa hai bên không phải là quan hệ cao thấp phục tùng, mà là quan hệ hợp tác ngang hàng.
Trên thực tế, giữa tứ đại thần quốc cũng có cạnh tranh. Ngoài bí cảnh Thiên Thần ra, trong ba bí cảnh lớn đều được đầu tư không ít nhân lực vật lực, cho nên cạnh tranh giữa tứ đại thần quốc cũng rất gay gắt. Dưới sức cạnh tranh như vậy, các phúc lợi trong võ phủ tất nhiên cũng được nâng cao.
La Chinh gật đầu, lập tức mang theo Tào Tuấn Phong rời đi. Nếu đã đến thì cứ từng bước một, hành động theo kế hoạch thôi. Có một số việc, có gấp cũng vô dụng.
Hôm nay La Chinh tạm thời rời đi.
Trong nửa tháng, La Chinh cũng khảo sát sơ qua một chút bố cục trong thần quốc Hắc Thiết, ý nghĩ trong đầu cũng rõ ràng hơn một chút.
Trong thần quốc Hắc Thiết, tổng cộng có hai võ phủ cấp sáu. Một võ phủ nằm ở thủ đô của thần quốc Hắc Thiết, võ phủ còn lại chính là võ phủ Ngọc Huyền.
Hai võ phủ đều nắm trong tay các suất tiến vào thánh hải Thiên Vũ, nhưng muốn đạt được suất này thì nhất định phải trở thành người đứng đầu trong võ phủ.
Bởi vì võ giả tiến vào bí cảnh Vũ Hoàng ít nhất cũng là cường giả Sinh Tử Cảnh nên cho dù La Chinh thông qua khảo hạch, lấy được thành tích tốt trong võ phủ thì nhất định cũng phải cạnh tranh với những cường giả Sinh Tử Cảnh.
Đối với tình huống này, La Chinh đã dự đoán được từ trước nên tâm tình vẫn bình thản. Ngoài việc tu luyện ra, thậm chí hắn còn mua một vài bộ sách, tìm hiểu thêm một chút về tập tục và phong thổ của tứ đại thần quốc.
Càng hiểu biết nhiều thì càng có lợi cho La Chinh, bởi vì cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị. Chuyến đi vào thánh hải Thiên Vũ này có liên quan đến tính mạng của Ninh Vũ Điệp nên La Chinh không thể có bất cứ sơ sót nào.
So ra mà nói thì lần tới thần quốc này an nhàn hơn lần đến đại lục Hải Thần nhiều.
Nhưng La Chinh cũng hiểu rõ, tiếp đó hắn vẫn phải đối mặt với sự cạnh tranh của rất nhiều cường giả.
Nửa tháng sau, La Chinh báo danh theo hướng dẫn, lấy được một thẻ bài. Lúc này mới coi như đi vào cửa lớn của võ phủ Ngọc Huyền.
Nhưng La Chinh vừa mới vào trong thì bỗng có bốn võ giả Sinh Tử Cảnh hùng hổ đi đến từ sau lưng hắn. Nhìn thấy La Chinh đi trước, một người trong đó thét lên ra lệnh: “Cút ngay!”
Vừa nghe thấy tiếng thét này, La Chinh khẽ cau mày, quay đầu lại liền nghênh đón một cái roi quất tới!
Hắn nhướng mày, Tào Tuấn Phong bên người đã giơ tay nắm lấy roi. Mắt La Chinh dừng lại trên người một trong bốn tên cường giả Sinh Tử Cảnh phía sau, đó là một tên công tử mặc áo gấm, nhìn qua thì chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng đã có tu vi Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com