Quyết định thắng lợi của một trận chiến tranh tông môn thường là do một vài người có lực chiến đấu hàng đầu.
Chỉ cần Thôi Tà không chết thì dựa vào một mình hắn cũng có thể chiến thắng trong trận chiến tông môn này rồi.
Nhưng thắng là một chuyện, khống chế được hay không lại là chuyện khác…
Cho dù hắn giết được La Chinh, giết được Ninh Vũ Điệp, giết được ông trùm thiên cổ thì có ai cho hắn tiếp nhận thành Thiên2Khải?
Huống hồ trong thành Thiên Khải còn có mấy chục vạn võ giả, chẳng lẽ họ lại để hắn giết hết cả đám hay sao?
Tầng trên đấu với tầng trên, tầng trung với tầng trung, tầng dưới đấu với tầng dưới…
Trong cuộc chiến này, Thôi Tà đã thắng được tầng trên, trước mắt lại có một nữ nhân kỳ lạ, tiêu diệt hàng loạt võ giả tầng trung và tầng dưới của thần quốc Thiên Tà. Tâm tình Thôi Tà không ổn nên nhiều thứ8khác cũng hỏng bét!
“Nữ nhân này, muốn chết!” Trên mặt Thôi Tà tràn đầy tức giận.
Lúc này hắn không còn dài dòng nữa, đưa tay muốn bóp chết Khê Ấu Cầm. Chỉ cần một tay là có thể bóp nát nữ nhân trắng trẻo này!
Nhưng Khê Ấu Cầm chỉ chớp mắt, lông mi hơi nháy một cái, bên trong toàn là vẻ giận dữ, cũng mơ hồ có chút khinh thường. Nàng đưa tay ra, đột nhiên nắm lấy La Chinh và Ninh Vũ Điệp,6ba người lập tức biến mất.
“Tử Cực giới sao? Nực cười!”
Năm đó Âm Thể Tử Cực của Tư Diệu Linh đều do một tay Thôi Tà giúp nàng mở ra, nhưng khi Khê Ấu Cầm triệu hồi cự kiếm về đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Thôi Tà.
Dù sao thì năm đó Tư Diệu Linh cũng chỉ có thể triệu hồi hơn một trăm thanh cự kiếm mà thôi. Nhưng tu vi của nữ nhân này mới chỉ là Thần Đan Cảnh sơ3kỳ, thế mà lại có thể triệu hồi ra gấp mấy vạn lần so với Tư Diệu Linh, quả thực làm Thôi Tà không kịp chuẩn bị!
Thôi Tà nói xong liền đưa tay nắm vào chỗ sau khi Khê Ấu Cầm biến mất. Theo hắn đoán, hẳn là Khê Ấu Cầm đã trốn trong Tử Cực giới. Dù thế nào đi nữa thì nàng vẫn phải có một điểm giao với thế giới này, chỉ cần tấn công vào điểm này thì nàng sẽ không5còn nơi nào để trốn nữa!
Năm đó trên đại hội võ đạo, La Chinh cũng bị Tư Diệu Linh ép phải né tránh mãi. Đến cuối cùng, La Chinh nhờ dựa vào quy tắc không gian mới tìm ra điểm giao đó, bắt được Tư Diệu Linh từ trong Tử Cực giới ra.
Thôi Tà vốn đã nắm chắc mười phần, nhưng vừa mới quơ tay tới, hắn lại nhướng mày, trong tay trống rỗng!
“Sao có thể!”
Rõ ràng Thôi Tà nhìn thấy Khê Ấu Cầm biến mất trong không gian ở chỗ này, chắc chắn điểm giao sẽ ở đây. Rốt cuộc, nàng ta đã làm thế nào?
Giọng nói thản nhiên của Khê Ấu Cầm vang lên: “Không phải ngươi nói muốn ta chết sao? Ha ha… Vậy giết ta thử xem!”
Lúc này, làm sao Thôi Tà có thể từ bỏ? Hắn phải đánh hạ thành Thiên Khải, nhưng đội quân Thiên Tà Tông của hắn đã bị nữ nhân này tiêu diệt hết. Hơn mười vạn võ giả độc lập, hơn nữa còn là những võ giả độc lập xuất sắc trong Trung Vực, không phải chỉ cần vài ba giờ là có thể tập hợp lại được!
Hôm nay tấn công thành Thiên Khải lại phải trả một cái giá lớn như thế, sau này, còn võ giả độc lập nào dám tìm đến nương tựa vào hắn?
Lúc này, hắn không thể ra về tay không. Còn lại La Chinh là thu hoạch lớn nhất của hắn, sao hắn có thể can tâm để La Chinh bị mang đi như vậy? Hắn tuyệt đối không cho phép!
“Hừ!”
Thôi Tà hừ lạnh một tiếng, đấm ra một quyền, không gian theo đó mà chấn động một hồi, ánh mắt hắn nhạy bén tìm kiếm điểm giao kia.
Vẫn trống không như trước.
Sau đó Thôi Tà lại tung ra hơn mười quyền một lúc, trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, rốt cuộc cũng phát hiện ra một giao điểm không gian ở phía trước bên trái!
Nhưng khi hắn vừa mới tiến lên thì điểm đó liền biến mất ngay.
“Ngu ngốc!” Khê Ấu Cầm cười lạnh nói.
Thôi Tà không nói lời nào, bởi căn bản hắn không muốn đấu võ mồm với cô nàng này. Nhưng trước mắt không tìm thấy giao điểm kia, tâm tình hắn cũng dần nóng nảy.
Tử Cực giới…
Đây là mặt tiếp xúc kỳ lạ.
Những thanh cự kiếm treo lơ lửng trên không trung xếp thành một hàng chỉnh tề, ngay ngắn, nhìn qua thì như vô cùng vô tận, kéo dài đến tận chân trời…
So với Chân Long giới, quả thực Tử Cực giới có rất nhiều khác biệt. Dù sao Chân Long giới cũng là một đại giới hoàn chỉnh, là đại giới độc lập lớn nhất trong mười vạn đại giới.
Mà Tử Cực giới lại là một thế giới nhỏ bị tàn phá, trong đó có một bộ quy tắc riêng, hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.
Khê Ấu Cầm đặt La Chinh sang một bên, sau đó kéo Ninh Vũ Điệp ra khỏi người La Chinh. Nàng không phải là một nữ nhân rộng lượng, cho dù toàn thân Ninh Vũ Điệp cũng lạnh lẽo, nhưng khi thấy hai người ôm nhau thì trong lòng cũng có chút ghen tỵ.
Sau khi đặt La Chinh ổn định trên mặt đất, Khê Ấu Cầm mới ngồi xổm bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhưng nàng không có nhiều biện pháp.
“Này… Huân… ” Khê Ấu Cầm không thoải mái lắm mới chịu kêu to: “Huân tỷ tỷ.”
Một lát sau, một vài đốm sáng đỏ bắt đầu ngưng tụ lại. Huân lạnh lùng liếc Khê Ấu Cầm một cái, cũng quay đầu nhìn phía La Chinh, vẻ mặt đầy quan tâm rồi cũng nói ngay: “Gì?”
“Rốt cuộc La Chinh bị làm sao vậy?” Khê Ấu Cầm thì thào hỏi, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
“Chết rồi.” Huân lạnh giọng trả lời.
Nghe được câu trả lời thẳng thắn của Huân, miệng Khê Ấu Cầm khẽ nhếch lên, muốn mở miệng nói, nhưng lại ấp úng mãi chẳng biết nói cái gì, cả người chật vật.
Nhìn thấy bộ dạng kia của Khê Ấu Cầm, Huân hừ hừ cười nói: “Lừa ngươi đấy. Bây giờ khó mà nói trước, chỉ có thể chờ đợi xem sao.”
Khê Ấu Cầm gắt gao cầm lấy tay La Chinh, tiếp tục hỏi: “La Chinh sẽ không chết, đúng không? Huân tỷ tỷ!”
Huân lắc đầu: “Ta cũng không biết, hy vọng đi…”
Mảnh vỡ Thiên Đạo tỏa ra ánh sáng kỳ dị, ngay cả sau khi được kích hoạt thì uy thế tỏa ra cũng chỉ là một phần rất nhỏ. Mảnh vỡ Thiên Đạo này không phải là thuốc chữa bách bệnh, nhưng đúng lúc trong gió Sinh Tử có chứa đựng một tia luật nhân quả.
Mà muốn loại bỏ luật nhân quả thì nhất định phải có một luật nhân quả khác chống lại!
Bởi vì được sinh ra, cho nên mới chết đi…
Đối với rất nhiều người phàm, loại luật nhân quả này thật sự rất lợi hại.
Nhưng cũng không phải là loại mạnh nhất trong luật nhân quả.
Ví dụ như chỉ cần có một loại luật nhân quả khác thì có thể phá giải dễ dàng.
“Bởi vì chết, cho nên niết bàn tân sinh.”
Loại luật nhân quả này cũng chỉ có trong truyền thuyết về thần thú siêu cấp phượng hoàng!
Phượng hoàng thân là thần thú siêu cấp, có lẽ không chỉ lực công kích của nó mà so sánh ra thì rõ ràng sức mạnh Phượng tộc không phổ biến bằng Chân Long tộc, nhưng số mệnh của phượng hoàng lại là điều khiển “Niết bàn” trong luật nhân quả. Thế nên, khi nó chết tức là về với niết bàn, cũng là nơi bắt đầu sinh mạng mới của nó, cho nên thật ra Phượng tộc gần như bất tử. Chỉ những ai sử dụng luật nhân quả chuyên sâu hơn một chút mới có thể thực sự giết chết bọn chúng.
Trong số các loại luật nhân quả, đây là những luật nhân quả tương đối thấp.
Trước mắt chỉ có thể xem vận may của La Chinh thế nào. Không trông chờ La Chinh có thể lĩnh ngộ được luật nhân quả, mà chỉ cần La Chinh mượn dùng luật nhân quả nào đó để phá giải luật nhân quả trong gió Sinh Tử là được rồi!
Mảnh vỡ Thiên Đạo mơ hồ tỏa ra một dòng năng lượng chảy vào trong cơ thể La Chinh, ý thức của La Chinh dần dần tiếp xúc với năng lượng này…
Lúc này, La Chinh đang chìm vào một loại trạng thái đặc biệt, hắn đang phân tích thông tin trong những năng lượng này.
Thông tin này đối với La Chinh mà nói thì quá mức khổng lồ.
Một cái Thiên Đạo ghi lại những gì xảy ra suốt ba mươi sáu triệu năm, những năm tháng bể dâu đã qua, mười vạn Đại Thế Giới, trăm vạn Đại Thế Giới, còn có sao Chư Thiên, còn có các vùng đất khác.
Ba mươi sáu triệu năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Cho dù là một Đại Thế Giới thì những chuyện xảy ra trong ba mươi sáu triệu năm này cũng không thể ghi lại hết được.
Ví dụ như Đại Thế Giới của La Chinh, trong tư liệu lịch sử Đại Thế Giới có ghi lại thì cũng chỉ ghi được mấy vạn năm mà thôi, lịch sử từ trước đó hoàn toàn trống rỗng. Mới mấy vạn năm thôi đã vậy thì nói gì đến ba mươi sáu triệu năm?
Nhưng mảnh vỡ Thiên Đạo cũng không phải là toàn bộ cả Thiên Đạo, huống hồ lúc này La Chinh cũng chỉ tiếp nhận một tia năng lượng từ một mảnh vỡ bị phân tán mà thôi.
Ta phải lĩnh ngộ cái gì?
Vì sao phải lĩnh ngộ?
Không ai dẫn đường cho La Chinh, mà hiện tại hắn cũng không thể giao tiếp với bất kỳ ai, kể cả Thanh Long và Huân. Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hắn không ngừng phân tích, song đến lúc này hắn mới dần dần hiểu được những cảm xúc ẩn giấu trong mảnh vỡ Thiên Đạo.
Thiên Đạo có tình cảm sao?
Trong đầu La Chinh đột nhiên hiện ra một suy nghĩ không thể nào giải thích được…
Huân từng nói với hắn, mảnh vỡ này không phải là mảnh vỡ của trời, mà là mảnh vỡ Thiên Đạo do Doanh Thiên để lại.
Bên trong mảnh vỡ nho nhỏ này, La Chinh cảm nhận được một chút bất đắc dĩ của Doanh Thiên, cực kỳ bi ai.
Mỗi ba mươi sáu triệu năm, Thiên Đạo sẽ luân hồi một lần, thế thì vì sao Doanh Thiên lại sụp đổ? Là ai đã phá vỡ? Lúc đang phân tích tia năng lượng kia, ý thức La Chinh đột nhiên nảy ra vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com