Phía dưới thành Ba Giang, mấy vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh đều ngồi ngay ngắn cùng một chỗ, toàn thân đều mặc đồng phục của Thiên Tà Tông, vẫn duy trì hình dáng ngồi thiền, không ngừng phóng chân nguyên của mình ra ngoài.
Không ít người trong đó thường lấy đá chân nguyên hạ phẩm ra bóp nát, rồi hấp thụ chân nguyên trong đó để tiếp tục phóng chân nguyên ra ngoài thông qua cơ thể của mình.
Mà phía trên mấy vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh đó lại có mấy trăm võ giả2Thần Đan Cảnh bay nhanh như con thoi, tụ tập tất cả chân nguyên lại cùng một chỗ, tạo thành những chùm chân nguyên mạnh mẽ, tiếp tục truyền lên trên!
Còn phía trên những võ giả Thần Đan Cảnh lại có sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh mặc y phục màu xanh tụ lại với nhau. Chính sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh này điều khiển, buộc những chân nguyên kia thành một phù văn to lớn, trong ký hiệu đó đang có một người, chính là Ninh Vũ Điệp!
Cho dù là người nào trong thành8Ba Giang này thì cũng không phải là đối thủ của Ninh Vũ Điệp.
Nếu là lúc trước, không tông môn nào có thể tập hợp toàn bộ võ giả trong tông môn lại một chỗ rồi phát huy hoàn toàn sức mạnh của họ ra, thì chỉ cần một mình Ninh Vũ Điệp cũng có thể giết hết võ giả trong thành Ba Giang rồi.
Nhưng bây giờ, Thiên Tà Tông lại có được sách lược kỳ lạ, tập trung hết chân nguyên của mấy vạn đệ tử Chiếu Thần Cảnh lại một chỗ, hình thành một6đại trận đủ để che lấp mặt trời. Mà đại trận này lại do sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh điều khiển, vây chặt Ninh Vũ Điệp có tu vi Sinh Tử Cảnh trên vùng trời thành Ba Giang.
Trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện vẻ mệt mỏi. Chẳng qua nàng cũng không muốn từ bỏ, thế nên vẫn không ngừng đánh vào phù văn to lớn kia.
Không kẻ nào dám khinh thường sức mạnh của Sinh Tử Cảnh, nên mỗi khi Ninh Vũ Điệp bắt đầu tích tụ chân nguyên, khí lạnh đáng sợ lập tức3được phóng ra từ trên cơ thể Ninh Vũ Điệp. Sau mỗi đòn đánh đó, phù văn đang vây chặt Ninh Vũ Điệp sẽ u ám đi hai phần.
Nhưng nàng vẫn thoát ra khỏi phù văn này được.
Khi chân nguyên của phù văn kia bắt đầu ít đi thì những võ giả Chiếu Thần Cảnh bên dưới lại lấy đá chân nguyên ra để tiếp tục bổ sung, tăng lượng chân nguyên là được.
Những võ giả Chiếu Thần Cảnh này hoàn toàn không cần phụ trách việc tấn công, họ chỉ cần góp chân nguyên của5mình vào là được.
Từ điểm này có thể thấy, loại chiến pháp kiểu này thực sự giống với Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận do La Chinh bố trí. Nguyên lý của Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận là lợi dụng hơn một nghìn phù văn nhỏ để cung cấp năng lượng cho một phù văn lớn, hai bên phân công rõ ràng, hiệu suất cũng được nâng cao gấp bội.
Sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh liên tục điều khiển chân nguyên, lợi dụng phù văn để triển khai phản kích Ninh Vũ Điệp.
Không gian trong phù văn kia rộng khoảng hơn trăm trượng, Ninh Vũ Điệp di chuyển né tránh trong đó, cố gắng tránh đòn tấn công của bọn họ thế nên bọn họ có muốn giết chết Ninh Vũ Điệp cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhất thời, hai bên cứ giằng co như vậy.
La Chinh cũng không biết bọn họ đã giằng co bao lâu rồi, bây giờ hắn mới chạy tới, nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Ninh Vũ Điệp thì sao lại không đau lòng cho được?
Từ trong tâm mà nói, làm sao La Chinh lại không quan tâm đến Ninh Vũ Điệp?
So với Khê Ấu Cầm, địa vị của Ninh Vũ Điệp trong lòng La Chinh chắc chắn quan trọng hơn. Chẳng qua trước đây La Chinh tức giận nên mới chống đối nàng, nào biết rằng trong lúc giận dữ nàng lại lao đi thế này?
Chạy đi thì cũng thôi, đã thế còn một mình nhảy vào nơi nguy hiểm như vậy. Thành Ba Giang gần như là một nửa thế lực của Thiên Tà Tông rồi, ngay cả liên minh cũng hoàn toàn tránh xa thành Ba Giang, thế mà nàng lại định tự mình đánh chiếm ư? Đây chẳng phải là lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa sao?
Chỉ lát sau, Hoa Thiên Mệnh, Bách Lý Hồng Phong và Bùi Thiên Diệu cũng chạy tới nơi. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt bọn họ cũng biến đổi.
“Điện chủ! Điện chủ bị nhốt ở bên trong rồi! Mau về thành Thiên Khải gọi cứu viện đi!” Nhìn thấy vậy, Bách Lý Hồng Phong lập tức lộ ra bản tính…
“Không kịp nữa rồi.” Trên mặt Hoa Thiên Mệnh hiện lên vẻ cẩn thận.
Trong mắt Bùi Thiên Diệu cũng lóe sáng. Bọn họ thân là một thành viên của Vân Điện, sao có thể trơ mắt đứng nhìn Điện chủ ngã xuống trước mặt mình?
Lúc này, La Chinh nói với nhóm Hoa Thiên Mệnh: “Tạm thời các ngươi đừng xông lên, cứ chờ trước đã.”
Những võ giả Thiên Tà Tông ở trước mắt này đang dùng chiến pháp đặc biệt, uy lực mà chiến pháp này bộc phát ra mạnh đến nỗi dù là Ninh Vũ Điệp cũng bị vây chặt. Nếu nhóm Hoa Thiên Mệnh xông lên thì có lẽ cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi. La Chinh đang mau chóng suy nghĩ xem bây giờ phải đối phó với cục diện hiện tại như thế nào?
Hoa Thiên Mệnh không nói hai lời, trôi nổi trên không trung, lấy trường kiếm ra, bắt đầu nhắm mắt, súc thế.
Hiện tại, đương nhiên sức chiến đấu của hắn không ổn lắm. Để đối phó với những đệ tử của Thiên Tà Tông, có lẽ miễn cưỡng thì hắn cũng áp chế được võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ, còn với võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ bình thường, Hoa Thiên Mệnh cũng không phải đối thủ.
Trừ khi hắn có thể dùng “Kiếm Nhãn” để súc thế thì mới có lực chiến đấu. Còn hai người Bùi Thiên Diệu và Bách Lý Hồng Phong chỉ có thể đứng ở hai bên bảo vệ Hoa Thiên Mệnh. Chiến đấu ở cấp độ này, quả thực không phải là loại mà võ giả cấp bậc nào cũng có thể tham gia được.
La Chinh trôi nổi trên không, chậm rãi đến gần thành Ba Giang. Hiện tại, hắn chỉ còn cách thành Ba Giang khoảng năm, sáu dặm, đồng thời giơ Minh bài truyền âm lên, thấp giọng nói: “Tiểu Điệp, ta nhìn thấy ngươi rồi.”
Hắn vừa nói vừa nhìn chăm chú vào Ninh Vũ Điệp đang ở trong phù văn kia. Nàng bị nhốt trong phù văn to lớn, vừa tránh được một ngọn lửa nóng rực thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía La Chinh bên này một cái, nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục đánh vào phù văn kia.
“Ngươi nghe thấy ta nói rồi.” La Chinh lại nói tiếp.
Xem ra từ đầu đến cuối, Ninh Vũ Điệp đều có thể nghe được giọng nói của La Chinh, nhưng nàng không muốn trả lời mà thôi.
“Vẫn không nói gì sao? Không nói gì, thì ta đi đấy.” La Chinh bỗng nói đùa.
Lúc này, La Chinh thấy Ninh Vũ Điệp bắt đầu đánh sâu vào phù văn, nhưng phù văn này vô cùng vững chắc, cú đánh của Ninh Cũ Điệp không hề ảnh hưởng tới nó. Cùng lúc đó, Ninh Vũ Điệp mới nói: “Ngươi đi đi, dù sao ngươi cũng không còn là đệ tử của Vân Điện nữa, sống chết của ta không liên quan đến ngươi.”
Nghe thấy lời này của Ninh Vũ Điệp, La Chinh thầm thở dài một hơi. Cô nàng này thật là bướng bỉnh. Suy nghĩ một chút, La Chinh vẫn kìm nén lại rồi nói: “Ta xin lỗi, Tiểu Điệp.”
“Xin lỗi cái gì?” Sắc mặt Ninh Vũ Điệp không hề thay đổi mà hỏi lại.
“Ta không nên nói với ngươi như vậy.” Bỗng nhiên, La Chinh bắt đầu nhận sai.
Ninh Vũ Điệp nhếch miệng, chân nguyên trong tay hóa thành từng bức tường lạnh như băng màu xanh, chắn trước mặt mình, còn bên trong phù văn kia chợt xuất hiện một vòng lửa cuồn cuộn, vòng lửa kia vừa mới xuất hiện đã muốn trói Ninh Vũ Điệp lại.
Mặc dù ngọn lửa có uy lực rất lớn, nhưng vẫn không thể phá bỏ được bức tường băng của Ninh Vũ Điệp.
“Ngươi chẳng có gì mà không nên nói hết. Chẳng phải nam nhân các ngươi làm việc gì cũng đều là đúng sao?” Ninh Vũ Điệp bỗng nhiên hỏi ngược lại.
Trên mặt La Chinh hiện lên một nụ cười khổ. Xem ra Ninh Vũ Điệp vẫn để ý chuyện Khê Ấu Cầm…
Trong giờ phút quan trọng này mà Ninh Vũ Điệp còn có hứng nói lại chuyện ấy thì coi như La Chinh cũng phải bái phục.
“Ta thừa nhận là ta sai, vậy còn không được ư?” La Chinh bỗng nhiên nói một cách đáng thương.
“Muộn rồi.” Ninh Vũ Điệp trả lời.
“Vậy ngươi muốn thế nào mới tha thứ cho ta?” La Chinh hỏi.
“Ngươi chết thì ta sẽ tha thứ.” Bức tường băng xung quanh Ninh Vũ Điệp bị tan ra một chút, vì vậy nàng đột nhiên phóng chân nguyên ra, bắt đầu tăng cường cho tường băng kia.
“Vậy ta đi tìm chết đây.” La Chinh mỉm cười, bất ngờ bay về phía thành Ba Giang!
“A!”
Nhìn thấy La Chinh lao xuống như phát điên, Ninh Vũ Điệp không nhịn được mà che miệng lại, khẽ kêu lên một tiếng. Tên này điên rồi sao?
Mặc dù bây giờ Ninh Vũ Điệp hơi chật vật, nhưng cũng chưa hẳn sẽ chết, thậm chí kể cả không có ai giúp thì chưa chắc nàng đã không có cách thoát ra!
Nàng bị nhốt ở trong đó nên cũng đang tìm cách phá giải. Loại chiến pháp hợp nhất sức mạnh của mấy vạn người này không phải không có sơ hở. Chân nguyên tập hợp lại một chỗ sẽ vô cùng hỗn tạp, đừng nói đến chân nguyên của mấy vạn người, ngay cả cách hoạt động của sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh kia cũng không thể thống nhất được. Lợi dụng được điểm này, nàng tin rằng mình có thể tìm ra sơ hở.
Nếu là trước đây, chắc chắn Ninh Vũ Điệp đã lên tiếng cảnh cáo, bảo La Chinh đừng qua đây. Lui một vạn bước mà nói, dù nàng không thể phá giải được chiến pháp trước mắt, nhưng chỉ cần lợi dụng đòn sát thủ trong tay thì việc một mình nàng thoát ra cũng không phải là việc khó.
Bây giờ bỗng nhiên La Chinh lại xông vào, chuyện này liền trở nên phiền phức hơn. La Chinh cũng không hiểu được chỗ đáng sợ của chiến pháp này, thế nên bây giờ Ninh Vũ Điệp không căng thẳng làm sao được?
Huyền Trần là người quan trọng nhất trong thành Ba Giang này, nhìn thấy cách đó không xa bỗng nhiên có một võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ lao tới thì trên mặt cũng nở một nụ cười lạnh: “Lại có một con ruồi không đầu chui vào Điểu Lung sao?”
Điểu Lung…
Chiến lược này tập hợp sức mạnh của vạn người, quả thực là được thần quốc Đại Vũ truyền lại. Nhưng dường như Thôi Tà và Vu Chiêm Hà không hề am hiểu về việc chỉ huy, mà ngược lại Huyền Trần lại có năng khiếu bẩm sinh về việc này. Dưới sự chỉ huy của hắn, hành động của mấy vạn người có thể thống nhất ở mức độ cao.
Chiến pháp này có tên của nó, nhưng Huyền Trần lại thích gọi là “Điểu Lung”. Chiến pháp này giống như việc bố trí một cái lồng sắt, chờ những con chim bên ngoài xông vào, vì thế dùng hai chữ Điểu Lung để hình dung quả thực khá chuẩn xác.
Cho dù là Điện chủ của Vân Điện còn bị Huyền Trần vây trong đó, một võ giả Hư Kiếp Cảnh kia thì trực tiếp giết chết luôn là được! Huyền Trần nghĩ một chút rồi duỗi tay ra, lấy một chiếc cờ chiến màu đen ra, sau đó khua tay trên không, tạo thành một hình dáng đặc biệt.
Các võ giả Chiếu Thần Cảnh phía dưới không hề có động tác gì khác, vẫn liên tục truyền chân nguyên đi, còn các võ giả Thần Đan Cảnh ở giữa bắt đầu bay nhanh hơn, thay đổi phương hướng của một phần chân nguyên, bắn về phía võ giả Hư Kiếp Cảnh kia.
Sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh vốn hợp lại để tạo thành phù văn to lớn kia, vây chặt Ninh Vũ Điệp bên trong, vậy mà lúc này, trong sáu người đã có ba người chia ra, dùng chân nguyên được truyền từ phía dưới lên để đánh với La Chinh.
Nói cách khác, trong mấy vạn võ giả này, có khoảng một nửa sức mạnh bắt đầu chuyển hướng.
Cứ như vậy, áp lực của Ninh Vũ Điệp bỗng nhiên được giảm bớt, mà trên mặt La Chinh cũng không hề có một chút sợ hãi nào.
Nếu Huyền Trần biết người lao đến là La Chinh, chắc chắn hắn sẽ không chỉ dùng một nửa sức mạnh. Vốn dĩ Huyền Trần cảm thấy như vậy đã đủ rồi là bởi, với sức mạnh của hơn vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh tập trung lại, chắc chắn võ giả Hư Kiếp Cảnh không thể chống lại được!
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Vũ Điệp bắt đầu nóng vội. Nhưng ở trong phù văn nàng vẫn có thể tự bảo vệ mình, chỉ có điều muốn phá vỡ nó lại không phải chuyện có thể làm được trong một chốc, một lát.
“Chết đi!” Huyền Trần lạnh lùng cười. Chiếc cờ chiến màu đen trong tay hắn được vung lên, tay kia đồng thời nắm một cờ chiến màu vàng, nhẹ nhàng vẽ một vòng.
“Viu viu viu viu…”
Chân nguyên của hơn vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh hóa thành một hàng rào màu xanh to lớn, bao vây La Chinh lại, đồng thời lưới điện bắt đầu co lại một cách dữ dội, uy lực phát ra mạnh mẽ hơn công kích của võ giả Hư Kiếp Cảnh bình thường nhiều.
Hoa Thiên Mệnh đang khép chặt hai mắt ở phía xa, nhưng hắn biết La Chinh đang đối mặt với nguy hiểm cực lớn, cho nên súc thế ngày càng nhanh hơn. Mặc dù sức mạnh của “Kiếm Nhãn” rất đáng sợ, nhưng lại cần rất nhiều thời gian.
Còn Bùi Thiên Diệu và Bách Lý Hồng Phong…
Hai người họ ngoài việc bảo vệ cho Hoa Thiên Mệnh thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông mà thôi!
“Ầm ầm!”
Khi lưới điện kia thu hẹp lại đến tối đa thì bỗng nhiên phát ra tia sáng trắng rừng rực. Sau khi hoàn toàn ngưng tụ lại một chỗ, khí thế và uy lực của nó có sánh ngang với một chiêu của cường giả Sinh Tử Cảnh!
Tim của Ninh Vũ Điệp chợt run lên, trong lòng bắt đầu hối hận.
“La Chinh!”
Cho dù là Ninh Vũ Điệp bị tấn công chính diện như vậy mà không phòng ngự thì chỉ sợ cũng không thể may mắn thoát khỏi được.
Mặc dù nàng biết thể chất La Chinh hơn người, hơn nữa bây giờ đã đột phá Hư Kiếp Cảnh, nhưng hắn thực sự có thể chống lại được sao?
“Thực sự bởi vì một câu nói mà tìm đến cái chết, có cần phải ngốc vậy không cơ chứ!” Ánh mắt Ninh Vũ Điệp nhìn chăm chú vào tia sáng kia, trên mặt đầy vẻ lo lắng!
Chỉ lát sau, tia sáng trắng rừng rực kia chậm rãi tan đi, không ít ánh mắt của võ giả cũng tập trung ở đó. Trên mặt Huyền Trần hiện lên nét cười ác nghiệt, hẳn là đã hóa thành tro bụi rồi?
Nhưng sau khi tia sáng kia hoàn toàn tan đi, hắn lại nhìn thấy bóng dáng La Chinh không hề bị thương, đứng nguyên một chỗ, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên. Nhìn thấy như vậy, sắc mặt Huyền Trần lập tức u ám.
“Ta ngốc lắm sao?” La Chinh truyền âm nói với Minh bài trong tay.
Sau khi thấy La Chinh bình yên vô sự, trong lòng Ninh Vũ Điệp lập tức nhẹ nhõm trở lại. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng bắt đầu trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nên đi tìm chết đi thì hơn!”
Thẳng thắn ra mà nói, uy lực tỏa ra từ chân nguyên của hơn vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh tập trung lại quả thực rất đáng sợ. Cho dù La Chinh có cơ thể là tiên khí thượng phẩm thì cũng không thể chống lại uy lực khủng bố như vậy được. Với một chiêu lúc nãy, nếu như La Chinh lấy cơ thể ra chống đỡ thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng trước khi uy lực kia phát ra, La Chinh đã vận chuyển lực quy tắc không gian để bản thân trôi nổi ở không gian bên ngoài rồi!
Đây là điều đáng sợ của quy tắc không gian. Quy tắc không gian và quy tắc thời gian chính là hai quy tắc huyền diệu nhất trong tất cả các quy tắc. Đương nhiên cũng không dễ gì mà quy tắc này, nhưng một khi đã nắm bắt được thì hiệu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Hiện tại, La Chinh đã lĩnh ngộ được quy tắc không gian tầng thứ hai. Hắn giống như người cá trong không gian, cho dù sóng to gió lớn thế nào thì hắn cũng có thể giống cá gặp nước vậy, thực sự rất khó làm tổn thương đến hắn, trừ khi đối thủ cũng thông thạo quy tắc không gian!
Đối mặt với một tên đột nhiên xông đến thế này, Huyền Trần nhận ra có lẽ bản thân đã gặp phải phiền phức lớn rồi.
Lúc trước, Huyền Trần dựa vào “Điểu Lung” nên có thể yên ổn, không lo nghĩ gì mà trấn giữ thành Ba Giang. Thỉnh thoảng hắn còn điều khiển mấy nghìn võ giả ra ngoài rèn luyện, võ giả Hư Kiếp Cảnh vốn không phải là đối thủ của Huyền Trần. Hắn chỉ cần khua cờ chiến một chút là có thể dễ dàng chém giết bọn họ rồi.
Lần này, Huyền Trần vừa mới trở lại thành Ba Giang, bỗng nhiên lại gặp phải Điện chủ Vân Điện. Nữ nhân kia tấn công vào thành Ba Giang như một kẻ điên.
Vì vội vàng nên hơn một nghìn người trong thành Ba Giang đã chết trong tay nàng, ngay cả bản thân Huyền Trần cũng suýt chút nữa là mất mạng. Cũng may hắn chạy trốn nhanh, vội vàng tập trung toàn bộ võ giả trong thành Ba Giang, nhanh chóng bố trí “Điểu Lung”!
Lúc này, Huyền Trần nhận ra mình đã bắt được một con chim lớn. Cường giả Sinh Tử Cảnh, vậy mà cũng bị Huyền Trần hắn tiêu diệt, điều này sao lại không khiến hắn hưng phấn?
Tiếp đến chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ cần Ninh Vũ Điệp không thể thoát khỏi “Điểu Lung” thì cuối cùng chân nguyên của nàng cũng sẽ bị hao hết, đến lúc đó còn không phải mặc cho người xâu xé sao?
Hơn nữa, Huyền Trần còn có tính toán khác!
Nữ nhân kia là Điện chủ của Vân Điện, đại khái là nữ nhân lợi nhất trong Trung Vực, nhưng tuổi nàng lại còn rất trẻ, vẫn chưa gả cho kẻ nào! Nếu có thể bắt sống được nữ nhân này… trong lòng Huyền Trần bắt đầu tưởng tượng rồi.
Chỉ là Huyền Trần rất chắc chắn nên muốn biến ảo tưởng của mình thành sự thực. Chỉ cần chân nguyên của nữ nhân này tiêu hao hết thì trong tay hắn cũng không thiếu thủ đoạn để khiến nàng mất đi năng lực phản kháng, thậm chí còn có thể khiến tinh thần nàng bị mất phương hướng, trở thành dâm phụ* nhân gian…
*Dâm phụ: người phụ nữ phóng túng, dâm loạn.
Cho nên trong trận chiến này, Huyền Trần khá kiên nhẫn, dưới cái vẻ kiên nhẫn đó lại ẩn giấu một linh hồn đói khát như sói.
Nhưng thật không ngờ, đúng lúc này lại có một võ giả Hư Kiếp Cảnh từ đâu xông ra.
Thành Ba Giang là đội quân quan trọng của Thiên Tà Tông nên chắc chắn tạm thời thành Thiên Khải sẽ không ra quân tấn công. Nhưng tại sao bỗng nhiên người này lại xông ra?
Khi Huyền Trần đang nhìn võ giả Hư Kiếp Cảnh này thì hắn lập tức sử dụng sức mạnh của “Điểu Lung”, chuẩn bị lập tức giết chết người này.
Nhưng không ngờ, sức mạnh của võ giả Hư Kiếp Cảnh kia vượt xa tưởng tượng của Huyền Trần. Với hiểu biết của Huyền Trần, hắn cũng không hiểu La Chinh đã dùng thủ đoạn gì mà tránh được đòn tấn công của hắn.
Hắn chỉ biết là, hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm.
Chẳng qua trong giờ phút quan trọng này, Huyền Trần cũng sẽ không dễ dàng lùi bước, càng sẽ không chạy trốn. Thành Ba Giang này là một thành luỹ kiên cố, sao hắn có thể chạy? Chạy trốn rồi bỏ qua Điện chủ của Vân Điện sao?
Trước mắt, Huyền Trần cũng chỉ đành liều mạng.
“Vù vù!”
Huyền Trần nhanh chóng khua cờ, sáu trưởng lão Hư Khiếp Cảnh cũng nhanh chóng thay đổi phương hướng, lấy chân nguyên ra cung cấp cho phù văn trên không. Cùng lúc đó, đồng thời tạo nên một phù văn to lớn ở một bên khác. Phù văn kia vừa mới thoáng hiện lên thì bỗng nhiên bao phủ về phía La Chinh.
Mà La Chinh sao có thể để Huyền Trần được như ý? Vốn dĩ hắn không hề dừng lại, bay thẳng về phía những võ giả Chiếu Thần Cảnh trong thành Ba Giang. Chỉ cần những võ giả Chiếu Thần Cảnh này vẫn tiếp tục cung cấp chân nguyên cho võ giả Hư Kiếp Cảnh phía trên thì trận pháp này sẽ không thể phá được.
La Chinh liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, trên mặt lộ một tia cười lạnh với những võ giả Chiếu Thần Cảnh này. Nếu những võ giả độc lập này đã chọn đầu quân cho Thiên Tà Tông, vậy chắc hẳn cũng đã tính đến cái chết của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com