La Chinh không biết thằng bé này đã dùng phương pháp gì để phóng linh hồn của mình ra, phản chiếu trong tòa thành nhỏ này.
Nhưng nghĩ tới tình cảnh quái dị của mấy chục vạn người trong tòa thành, thằng bé này lại vừa nhắc tới cốc tinh thần… Vậy chắc hẳn chính thứ này đã khống chế mấy chục vạn linh hồn người phàm nên mới để linh hồn thằng bé xuất hiện ở nơi đây.
Loại thủ đoạn này không chỉ khó lòng tưởng tượng, mà còn cực kỳ tàn nhẫn.
Mặc2dù việc tranh chấp giữa các tông môn trong Trung Vực tạo ra thanh thế lớn, một khi bộc phát còn có thể ảnh hưởng tới mấy trăm vạn đệ tử của tông môn hai bên, thật sự là cảnh trăm họ lầm than, thây chất đầy đồng, song nó vẫn chưa liên lụy tới những người dân thường.
Thứ nhất, ở trước mặt võ giả, lực chiến đầu của dân thường gần như bằng không. Thứ hai, lạm sát người vô cớ sẽ dẫn tới quá nhiều sát khí, thật sự là mất8nhiều hơn được.
Huống chi những người phàm trần là nền móng của toàn bộ Trung Vực, vô số thiên tài cũng đều xuất thân từ đó, đây là cơ sở để cả Trung Vực phát triển. Dù sao Trung Vực cũng không giống đại lục Hải Thần, có loại thánh địa tu luyện siêu cấp như tháp tội ác, thế nên chỉ có thể dựa vào việc dần dần tích lũy trong thời gian dài, chậm rãi phát triển một cách vững vàng.
Nếu không phải do Thiên Tà Tông thì trăm năm nữa6thôi, có thể trong Trung Vực sẽ có một đến hai thánh địa ra đời. Lại thêm ngàn năm nữa thì có lẽ sẽ xuất hiện thánh địa thất phẩm và vô số cường giả Thần Hải Cảnh…
Nhưng hiện tại, Thiên Tà Tông lại đột phá giới hạn, căn bản bọn họ không hề kiêng dè.
Thấy thằng bé này có ý định chui vào đầu mình, La Chinh không hề phản kháng mà tùy ý để linh hồn có hình thái đứa trẻ này chui vào.
“Không phản kháng sao? Võ giả Hư Kiếp3Cảnh nơi Trung Vực các ngươi đúng là quá yếu. Không chỉ thực lực kém cỏi mà linh hồn cũng yếu ớt đến mức không thể tưởng tượng nổi!” Thằng bé kia cười lạnh. Trước đây, trong số những võ giả Hư Kiếp Cảnh bị nó giết chết, ít nhiều gì bọn họ cũng chống cự, nhưng tên võ giả trước mắt lại không hề phản kháng, thế nên thằng bé đoán có lẽ linh hồn La Chinh yếu hơn nhiều so với mấy vị võ giả Hư Kiếp Cảnh kia.
Linh hồn La5Chinh lẳng lặng trôi trong đầu, toàn thân lóe ra ánh sáng xanh. Linh hồn La Chinh chỉ còn cách Bích Hồn Cảnh một một khoảng cách nhỏ, nhưng Thanh Long lại để hắn ngừng rèn luyện linh hồn, đợi hồn chủng của nó luyện chế xong thì hợp thành một thể rồi mới tiến hành đột phá Bích Hồn Cảnh.
Luyện chế hồn chủng là một chuyện cực kỳ phiền phức, dù Thanh Long thông thái, uyên bác đến đâu thì tiến triển vẫn rất chậm.
Dù vậy, cường độ linh hồn của La Chinh cũng đã vượt xa những võ giả khác, cho dù là trong đại lục Hải Thần hay Trung Vực thì La Chinh cũng chưa từng gặp võ giả thứ hai có linh hồn Chiến Hồn Cảnh, ngay cả cường giả Sinh Tử Cảnh và Chiến Thánh trên đại lục Hải Thần cũng không hề có.
La Chinh đoán, có lẽ chỉ có nhóm đại năng Thần Hải Cảnh ở thánh địa Tử Tâm và thánh địa Thiên Vũ mới có thể có linh hồn Chiến Hồn Cảnh.
La Chinh không biết được tu vi của bản thể đứa trẻ này, nhưng chắc hẳn cũng không kém bao nhiêu…
Chỉ một lát sau, La Chinh liền gặp được thằng bé đó trong đầu.
Lúc thằng bé kia nhìn thấy La Chinh, gương mặt vốn mang theo nụ cười lạnh bây giờ chợt ngây dại. Thằng bé thấy toàn thân La Chinh tỏa ra ánh sáng xanh biếc thì giọng nói lập tức run rẩy: “Bích, Bích Hồn Cảnh?”
La Chinh cười nhạt: “Linh hồn của ta đúng là yếu ớt, chẳng qua linh hồn của ngươi còn yếu hơn, tựa như một con kiến!”
La Chinh vừa dứt lời, thằng bé liền chui ra khỏi đầu La Chinh đánh “vèo” một tiếng! Đấu tranh bằng linh hồn thường chỉ xảy ra trong nháy mắt, thằng bé vừa thấy linh hồn La Chinh đã gần đạt tới ngưỡng Bích Hồn Cảnh thì sao có thể ở lại?
“Nếu đã đến rồi thì đừng hòng rời đi!” La Chinh cười khẽ.
Sau đó, một tiếng gầm cực kỳ uy nghiêm truyền ra từ trong đầu La Chinh!
“Grào!”
Đó chính là tiếng gầm của Thanh Long bộc phát ra.
“Đó là cái gì?”
Gương mặt thằng bé hiện vẻ hoảng sợ cực độ, nó thấy sâu trong đầu La Chinh dường như xuất hiện một con rồng lớn, một luồng sáng trào ra từ trong miệng rồng, sau đó tỏa lực hút khủng khiếp, khiến linh hồn của nó bị kìm chặt tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Linh hồn La Chinh lại trôi nổi trong hư không, hắn không định ra tay, chỉ bình tĩnh nói với thằng bé kia: “Quên không nói, đối thủ của ngươi không phải ta, mà là nó.”
Vừa dứt lời, luồng sáng khổng lồ kia lập tức nuốt chửng thằng bé vào trong đó, sau đó liền cuốn đi…
Cho dù là tà linh của linh thú mạnh mẽ tới đâu thì Thanh Long đều có biện pháp đối phó, huống chi cậu bé này chẳng qua mới chỉ là một cường giả Chiến Hồn Cảnh mà thôi, sao có thể là đối thủ của Thanh Long?
Đến khi Thanh Long cuốn linh hồn thằng bé đi liền nói với La Chinh: “Linh hồn người này đã cực kỳ pha tạp, hẳn là do vô số linh hồn của con người hợp lại mà thành, linh hồn nguyên bản của nó chỉ là một phần trong đó.”
“Một phần? Như vậy linh hồn này của nó chính là mấy chục vạn linh hồn của người dân thường ở thành Thiên Vận?” La Chinh nhướng mày.
“Đúng. Có lẽ thằng bé này đã sử dụng là một loại phương pháp kéo tơ tụ hồn, dùng linh hồn của mình để rút đi một phần linh hồn của người khác rồi kết hợp lại.” Thanh Long chậm rãi nói.
La Chinh gật đầu, sau đó rời mắt đi, chậm rãi bước về phía đám người Hoa Thiên Mệnh đang hạ xuống.
“La Chinh, xảy ra chuyện gì thế? Hình như ta vừa thấy có một linh hồn chui vào trong đầu ngươi.” Ánh mắt Hoa Thiên Mệnh sắc bén nhất nên trên mặt mơ hồ ẩn chứa vẻ lo lắng. Chuyện giao chiến bằng linh hồn cực kỳ nguy hiểm, không biết La Chinh có thể đối phó được hay không.
“Bị ta giết rồi.” La Chinh khẽ mỉm cười đáp.
Đúng lúc ấy, những người dân thường trong tòa thành nhỏ này lần lượt mở mắt ra, nhưng hầu hết mọi người đều ôm đầu, tinh thần uể oải, có vài người còn ngất xỉu ngay trên đất.
Linh hồn của bọn họ đều đã bị rút đi một phần, bị đứa trẻ kia lợi dụng. Sau khi bị Thanh Long nuốt trọn thì linh hồn họ cũng phải chịu tổn thương, đương nhiên lúc này sẽ cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Chẳng qua may nhờ La Chinh chạy tới, nếu để chuyện này tiếp tục kéo dài thì đứa trẻ kia sẽ rút sạch linh hồn của mấy chục vạn người này. Đến lúc đó, chỉ sợ họ sẽ trở thành một đống xác không hồn.
Cùng lúc đó, ở Hư Linh Tông cách thành Thiên Vận một vạn dặm.
Sau khi công phá thành công Hư Linh Tông, Thiên Tà Tông liền biến nó thành tổng bộ tạm thời!
Trong đại điện của Hư Linh Tông có đặt một chiếc bàn thờ bát tiên dài một trượng, ở chính giữa đặt một cái gương bát quái nhỏ. Giờ phút này, từ gương bát quái truyền đến một tiếng vỡ vụn, phần trung tâm tấm gương liền xuất hiện một vết nứt!
Cùng lúc đó, một tiếng thét thống khổ cực kỳ chói tai vang lên trong gương bát quái.
Trong tấm gương xuất hiện gương mặt của thằng bé kia!
“Vô Tâm thượng nhân! Ngài làm sao vậy?”
“Vô Tâm thượng nhân, ngài chờ một chút, ta mời quốc chủ tới!”
Mấy vị võ giả Hư Kiếp Cảnh đang đợi trong đại sảnh vội vàng phi thân rời đi. Vốn dĩ Vô Tâm thượng nhân này vô cùng quỷ dị, cho dù trong đại điện này hắn cũng chỉ phóng ra một phần linh hồn mà thôi, nhưng cứ ở bên kẻ biến thái này, hít thở thêm một lần là thêm một phần nguy hiểm. Trên danh nghĩa, những võ giả Hư Kiếp Cảnh này là đi tìm Thôi Tà, nhưng thực tế bọn họ đều muốn mượn cơ hội này để thoát thân.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Thôi Tà liền xuất hiện trong đại điện.
Thấy gương bát quái trên bàn xuất hiện vết nứt, sắc mặt Thôi Tà cũng lộ vẻ kỳ quái, chắp tay với Vô Tâm thượng nhân, hỏi: “Thượng nhân, sao vậy?”
“Hừ! Một phần linh hồn mà ta phóng ra thông qua gương bát quái đã bị tiêu diệt rồi!” Thằng bé trong gương bát quái lạnh giọng nói.
Gương mặt Thôi Tà hơi lộ vẻ bất ngờ, ngay sau đó liền hỏi: “Cho dù chỉ là một phần linh hồn được phóng ra, nhưng cũng có thực lực Chiến Hồn Cảnh, trong Trung Vực ai có thể đủ sức giết chết linh hồn của thượng nhân?”
“Linh hồn người này không chỉ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa ta còn phát hiện ra một bí mật lớn!” Thằng bé kia cười lạnh.
“Ồ? Thượng nhân phát hiện ra bí mật gì?” Thôi Tà cũng tỏ vẻ hứng thú.
“Chuyện này ngươi không cần biết, đến khi Bạo Loạn Tinh Hải kết thúc, ta sẽ đích thân tới Thiên Bắc Vực! Tên thiếu niên kia cứ để cho ta!” Thằng bé khẽ cười tà, sau đó khuôn mặt dần dần tan biến trong gương bát quái.
Nghe được lời Vô Tâm thượng nhân nói, sắc mặt Thôi Tà liền trở nên u ám, âm trầm. Không phải Thôi Tà không đoán được kẻ Vô Tâm thượng nhân gặp phải là ai, trong đám thế hệ trẻ ở Trung Vực, linh hồn có thể mạnh tới mức đó cũng chỉ có La Chinh mà thôi.
Nhưng bí mật trong lời Vô Tâm thượng nhân rốt cuộc là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com