Nhìn từ mặt địa lí thì mặc dù Bạo Loạn Tinh Hải giống như một rãnh trời khó mà vượt qua được, nhưng lịch sử Thần Quốc lâu dài hơn Trung Vực rất nhiều, cường giả bên trong cũng nhiều vô số kể.
Từ chuyến đi mộ Tiên Thiên Miểu là có thể2nhìn ra, cường giả Sinh Tử Cảnh là sự tồn tại đỉnh cao trong Trung Vực lại chỉ là tùy tùng phía sau của thánh nữ và hoàng tử Thần Quốc mà thôi.
Nếu thực sự Thần Quốc nhúng tay vào thì trong Trung Vực còn ai có thể chống lại Thiên Tà8Tông?
La Chinh lộ rõ vẻ thận trọng: “Kết luận này là tự ngươi đưa ra sao?”
Ngao Tường lắc lắc đầu: “Người trong Thương Minh căn bản đều tán thành quan điểm này, kể cả Điện chủ Vân Điện các ngươi cũng vậy!”
“Điện chủ Vân Điện ta hiện giờ đang ở thành Thiên6Khải?” La Chinh đột nhiên hỏi.
Nghe thấy La Chinh hỏi như vậy, tai Khê Ấu Cầm lập tức dựng lên, trên mặt còn lộ như cười như không. Đương nhiên, La Chinh và Ngao Tường đang nói chuyện thì sẽ không chú ý tới biểu cảm của nàng ta.
Ngược lại, Ngao Tường3nghi hoặc hỏi: “Sao La Chinh ngươi lại không biết hướng đi của Vân Điện các ngươi?”
Theo Ngao Tường thấy thì La Chinh tuyệt đối là nhân vật trung tâm của Vân Điện. Hiện giờ Vân Điện liên kết với Thiên Hạ Thương Minh để chinh phạt Thiên Tà Tông, vậy mà5bản thân La Chinh lại không biết gì. Đây hẳn là chuyện vô cùng kỳ lạ…
La Chinh cười khan hai tiếng. Chuyện giữa hắn và Ninh Vũ Điệp làm sao có thể giải thích với người ngoài? Huống hồ hắn và Ninh Vũ Điệp đâu có thực sự nảy sinh mâu thuẫn? Có lẽ cũng không tính là mâu thuẫn, chỉ là đột nhiên Ninh Vũ Điệp lại lạnh nhạt mà thôi. Đối với điều này, La Chinh cũng có chút bất lực.
Lần này tất cả tinh anh của Vân Điện đều dốc toàn lực, duy chỉ có một mình La Chinh bị bỏ lại, trong lòng hắn không suy nghĩ thế nào được?
Chỉ là sau khi trải qua chuyện của Khê Ấu Cầm, La Chinh đại khái đã hiểu, khi đám đàn bà con gái đã nổi điên thì hoàn toàn không thể nói đạo lý. Mặc dù La Chinh tức giận với cách làm của Ninh Vũ Điệp, nhưng hắn sẽ không so đo với nàng. Có một câu, nói ra không hay cho lắm, chính là: Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi…
Ninh Vũ Điệp không phải khó nuôi, chỉ là khó hầu hạ.
“Lúc đó ta đang bế quan tu luyện, quả thực không biết gì về chuyện này, vẫn mong Ngao Tường huynh cho biết.” La Chinh cười nói.
Ngao Tường cười cười, sau đó nói: “Điện chủ Vân Điện không ở trong thành Thiên Khải. Thời gian này nàng ấy cứ như bị điên vậy, truy sát võ giả Thiên Tà Tông khắp nơi, rất ít trở về thành…”
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh tuyên chiến với Thiên Tà Tông, Ninh Vũ Điệp thân là một cường giả Sinh Tử Cảnh còn sót lại trong Vân Điện sẽ ở lại trấn thủ ở thành Thiên Khải.
Thành Thiên Khải và Thiên Tà Tông sớm muộn gì cũng sẽ có một trận quyết chiến, cường giả Sinh Tử Cảnh của đôi bên thường sẽ không ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì ý nghĩa thực sự của trận quyết chiến đã bắt đầu.
Nhưng Ninh Vũ Điệp đã phá vỡ quy tắc này. Vừa mới bắt đầu nàng đã một mình chiến đấu khắp nơi, tàn sát võ giả của Thiên Tà Tông. Đối với hành động đơn độc của Ninh Vũ Điệp, Thiên Tà Tông và Thiên Hạ Thương Minh đều trở tay không kịp.
Thiên Hạ Thương Minh là lo cho sự an nguy của nàng. Thực lực của bản thân Ninh Vũ Điệp đương nhiên không cần nghi ngờ, nhưng nàng lại khó có thể chống lại Thôi Tà và Vu Chiêm Hà cùng một lúc. Nếu Thiên Tà Tông lập bẫy để giết chết Ninh Vũ Điệp thì sẽ là đòn đả kích mang tính hủy diệt đối với Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện.
Một mình ông trùm thiên cổ trong Thương Minh kia chẳng chống đỡ được, hy vọng đối kháng với Thiên Tà Tông lại càng thêm xa vời.
Nhưng cũng vì Ninh Vũ Điệp tấn công khắp nơi khiến cho Thiên Tà Tông vô cùng đau đầu!
Kiểu chiến pháp mà Thiên Tà Tông dùng có thể kết hợp hàng trăm ngàn võ giả Chiếu Thần Cảnh lại với nhau, nhưng nó cũng không phải là chiến pháp hoàn hảo. Chỉ cần thực lực đủ mạnh, chưa chắc đã cho bọn họ cơ hội liên thủ. Bộ chiến pháp này có hiệu quả khi đối phó với võ giả Hư Kiếp Cảnh, nhưng dùng để đối phó với cường giả Sinh Tử Cảnh như Ninh Vũ Điệp thì chưa đủ tầm.
Ninh Vũ Điệp không tuân thủ quy tắc, tự ý xuất mã trước, một khi ra tay thường là tính mạng của hàng trăm ngàn võ giả, quả thực đã làm chậm lại tiết tấu mở rộng địa bàn của Thiên Tà Tông.
Mà Thiên Tà Tông hình như cũng chưa chuẩn bị tốt cho quyết chiến. Hai cường giả Sinh Tử Cảnh trong tông vẫn luôn án binh bất động, tạm thời không có ý định ra tay với Ninh Vũ Điệp.
Vì vậy thế cục đôi bên cứ duy trì như vậy…
Nói tương đối thì Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện luôn cần lo lắng nhiều hơn Thiên Tà Tông. Lần này Ninh Vũ Điệp ra tay, nhìn thì có vẻ chiếm được không ít lợi thế, đánh tan không ít thế lực của Thiên Tà Tông, nhưng võ giả ở dưới không quá ảnh hưởng đến thế cục, người thực sự quyết định sự thắng bại của trận chiến này vẫn là những người ở tầng trên.
Một khi Thiên Tà Tông bắt đầu phản kích thì e là Ninh Vũ Điệp sẽ gặp nguy hiểm, mà tất cả những gì nàng làm lúc trước cũng sẽ trở thành mất nhiều hơn được.
Vì thế không ít người đều ra mặt khuyên giải Ninh Vũ Điệp, chỉ là nàng căn bản không thèm nghe.
Đám trưởng lão Vân Điện đều là thuộc hạ của nàng, dĩ nhiên không khuyên giải được, mà người của Thiên Hạ Thương Minh lại chỉ có quan hệ đồng minh, không cách nào ra lệnh cho Ninh Vũ Điệp. Nàng vẫn tự làm theo ý mình như trước, một mình lặng lẽ rời khỏi thành Thiên Khải, tạm dừng chân ở bên ngoài năm, sáu ngày. Sau khi giết một số võ giả của Thiên Tà Tông thì trở về thành Thiên Khải để nhận tiếp tế rồi lại rời đi. Hơn một tháng nay, thời gian mà Ninh Vũ Điệp ở trong thành Thiên Khải cũng không quá bốn ngày…
Sau khi nghe Ngao Tường nói xong, La Chinh mới hỏi: “Vậy là Điện chủ không hề ở trong thành Thiên Khải?”
Ngao Tường cười: “Không chắc lắm, có điều hơn nửa tháng nay nàng không ở trong thành Thiên Khải…”
Nếu cường giả Sinh Tử Cảnh không cố ý nói cho người khác hướng hành động của mình thì ai có thể theo dõi được?
“Quá tùy tiện.” La Chinh lắc đầu.
Nghe thấy đánh giá của La Chinh, Khê Ấu Cầm ở bên cạnh đột nhiên “ừ” một tiếng.
“Nàng ừ cái gì?” La Chinh quay đầu nhìn Khê Ấu Cầm hỏi.
Khê Ấu Cầm chớp mắt, khuôn mặt ưu nhã như đóa sen đột nhiên cười tủm tỉm nói: “Quả thực quá tùy tiện!”
La Chinh sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Khê Ấu Cầm? Hắn cũng chỉ có thể thở dài, đi theo Ngao Tường, chạy thẳng về tổng bộ trong thành Thiên Khải.
Sau khi vào tổng bộ của Thương Minh, Ngao Tường vừa báo thông tin La Chinh trở về thành lên trên, lập tức liền có người đến mời La Chinh đến đình nghị sự của Thương Minh trước.
Lúc trước, trong Thương Minh luôn nồng đậm khí tức buôn bán, rất khó để võ giả liên tưởng tới đây là thế lực lớn mạnh nhất trong thiên hạ. Cảm giác mà Thiên Hạ Thương Minh mang đến cho người khác luôn là lớn mà không mạnh, một số võ giả khi nhắc đến Thiên Hạ Thương Minh đều sẽ dùng một câu nói để hình dung: Dù gì cũng là một đám thương nhân hám lợi.
Nhưng lần này, sau khi Thiên Hạ Thương Minh tuyên chiến với Thiên Tà Tông, cả thành Thiên Khải lập tức biến hóa dữ dội!
Trong tổng bộ của Thương Minh, khắp nơi đều là sát khí, mà cả thành Thiên Khải lại được bố trí hàng chục vạn bức phù văn, kết thành một trận pháp siêu cấp! Trận pháp này còn kém xa Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận của Vân Điện, thậm chí còn không bằng đại trận hộ tông của Hư Linh Tông, nhưng lại hơn ở số lượng!
Dù gì thì tháp phù văn trong thành Thiên Khải cũng là nơi hội tụ các phù văn sư trên khắp thiên hạ. Hơn nữa, với tài sản của Thiên Hạ Thương Minh, những tông môn khác căn bản không thể vượt qua bóng lưng bọn họ, mà những phù văn này giống như không cần tiền để bố trí, uy lực cũng không quá nhỏ!
Dưới sự dẫn dắt của Ngao Tường, La Chinh vào trong đình nghị sự của tổng bộ Thương Minh. Vừa vào đến nơi, trước mặt liền thấy mấy bóng dáng quen thuộc. Ngoài đám trưởng lão Đại Mộng chân nhân của Vân Điện ra thì còn có ba Minh chủ mập mạp của Thiên Hạ Thương Minh, chỉ không thấy vị trùm thiên cổ trong thành Thiên Khải kia.
“La Chinh! Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!” Khuôn mặt tròn vo của Thạch Khắc Phàm đỏ bừng bừng, sau khi nhìn thấy La Chinh thì vui mừng.
“Chào ba vị Minh chủ.” La Chinh hành lễ với đám Thạch Khắc Phàm và Yên Duyệt Sơn.
Thực ra sau khi Thiên Hạ Thương Minh biết tin La Chinh trở về Vân Điện đã từng nhắc nhở Ninh Vũ Điệp vô số lần về việc để La Chinh trở về thành Thiên Khải, chỉ là mỗi lần Ninh Vũ Điệp đều lấy cớ La Chinh đang bế quan tu luyện để thoái thác. Dù gì La Chinh cũng là người của Vân Điện, tuy bây giờ hai tông môn lớn liên thủ với nhau nhưng bọn họ cũng không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Vân Điện được.
Sau một hồi trò chuyện đơn giản, Thạch Khắc Phàm lập tức nói: “La Chinh, nếu ngươi đã chịu xuất hiện ở thành Thiên Khải thì chắc chắn cũng sẽ cùng Thiên Hạ Thương Minh ta chống lại Thôi Tà chứ?”
Thạch Khắc Phàm nói chuyện vô cùng khéo léo, hắn biết rõ giữa La Chinh và Thôi Tà có mâu thuẫn không thể hóa giải, vì vậy sau khi mở lời không phải nói là chống lại Thiên Tà Tông mà trực tiếp nói chống lại Thôi Tà.
La Chinh khẽ gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy thì mời ngươi dời bước đến tháp phù văn. Nếu có phù văn của ngươi trợ giúp thì khả năng bọn ta chắc chắn có thể chống lại Thôi Ta sẽ tăng thêm hai mươi phần trăm!” Thạch Khắc Phàm vội vàng nói.
Tăng thêm hai mươi phần trăm chắc chắn thành công…
Nghe thấy lời của Thạch Khắc Phàm, mọi người cũng ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại thì nếu La Chinh có thể bố trí một trận pháp còn mạnh hơn cả đại trận hộ tông của Vân Điện, kết hợp với thực lực của Thiên Hạ Thương Minh thì thực sự có khả năng!
Chỉ là còn phải xem La Chinh có đồng ý hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com