Không ít đệ tử Vân Điện bàn tán về chuyện này, nhưng tuyệt đại đa số đều là hâm mộ. Lúc bọn họ đi tới đi lui qua bên người Khê Ấu Cầm, ánh mắt cũng thường đánh giá nàng vài lần.
“Ôi, La Chinh này cũng may mắn gớm. Ra ngoài lang thang hai năm, tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã thế còn mang về một cô nàng một lòng một dạ như vậy…”
“Hâm mộ?2Có bản lĩnh thì ngươi cũng bố trí lấy một cái đại trận hộ tông, làm cho chúng ta hâm mộ xem. Người ta gọi cái đó là thực lực!”
“Chẳng lẽ các ngươi quên mấy lời đồn lúc trước rồi? Ta nghe nói Điện chủ chúng ta và La Chinh trước đây có chút chuyện, không biết bây giờ tâm tình Điện chủ thế nào.”
“Nằm mơ đi! Điện chủ chúng ta là nhân vật như thế8nào? Sao có thể coi trọng La Chinh?”
“Cũng không hẳn, nguồn tin của ta đáng tin hơn các ngươi. Gần đây một trưởng lão có thừa nhận, quan hệ giữa La Chinh và Điện chủ hiện tại rất căng thẳng! Nghe nói là bởi vì cô nàng này.”
Một vài tin tức cuối cùng cũng sẽ lan truyền ra bên ngoài theo một số con đường. Đối với một số võ giả nhanh nhẹn mà nói, muốn6nắm bắt được mấy tin tức này cũng không phải là việc khó, thế nên lại càng khiến cho mọi người suy đoán nhiều thêm. Nếu lời đồn này là đúng, không biết La Chinh định giải quyết thế nào?
“Két!”
La Chinh đẩy cửa mật thất tu luyện ra, một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn quanh một vòng, chỉ nhìn thấy Khê Ấu Cầm đứng cách đó không xa, quay mặt về phía mình nở3một nụ cười, bên má hiện lên má lúm đồng tiền.
Khê Ấu Cầm không phải là một võ giả cần mẫn khổ luyện. Có thể tu luyện đến Thần Đan Cảnh chẳng qua là dựa vào đan dược và các loại tài nguyên chứ nàng cũng không mất nhiều thời gian để tu luyện. Nhưng nàng lại rất chú ý và khéo léo trong cuộc sống.
Chỉ cần là võ giả thì thường sẽ dùng phần lớn5thời gian của mình để tập trung tinh thần vào việc tu luyện, chỉ sợ bản thân sẽ bị rớt lại phía sau, sống phí thời gian, cho dù là nữ võ giả thì cũng không ngoại lệ. Nhưng với Khê Ấu Cầm thì lại khác, việc khéo léo trong cuộc sống rõ ràng quan trọng hơn tu luyện nhiều.
Sau khi yên ổn tiến vào Vân Điện, hầu như ngày nào nàng ta cũng xuất hiện trước mặt La Chinh với kiểu trang điểm và quần áo khác nhau. Cho dù là quần áo mặc ở nhà bình thường thì khi được mặc trên người nàng đều được phối hợp rất độc đáo, tạo ra một loại ý vị khác.
Nếu nàng vứt bỏ cái tính cách luôn khiến người ta chán ghét đi thì có lẽ nàng sẽ trở nên hoàn mỹ hơn trong mắt các võ giả khác. Đây cũng chính là lý do khiến nhiều đệ tử Vân Điện hâm mộ La Chinh.
“Ngươi ra rồi.” Khê Ấu Cầm cười nói.
“Không phải đã nói đừng chờ ở trong này rồi sao?” La Chinh vào trong mật thất tu luyện đã ba ngày, nhưng hầu hết thời gian nàng lại ở đây.
“Ừ.” Khê Ấu Cầm dịu dàng gật đầu.
Nghe có vẻ là đồng ý, nhưng La Chinh cũng hiểu rõ, hơn hai ngày này nàng vẫn đợi hắn ở đây. Sự bướng bỉnh của cô nàng đã khắc vào tận xương cốt, nhưng khi đối mặt với La Chinh thì lại không hề còn thói kiêu kỳ.
Nàng mang theo đồ ăn thơm phức, kéo tay La Chinh đi qua hành lang dài trên không, sau đó bắt đầu lấy thức ăn còn nóng hổi ra, bày đầy cả một bàn.
Cuộc sống như thế này đối với La Chinh thật sự khó có được. Sau khi dùng cơm xong, La Chinh tìm hiểu một chút về xu hướng của Trung Vực, thu thập một vài tin tức quan trọng rồi lại tiếp tục về mật thất tu luyện, bắt đầu tu luyện lâu dài. Trong khoảng thời gian này, hắn mơ hồ cảm thấy mình sắp đột phá. Có lẽ không bao lâu nữa là có thể bước vào Hư Kiếp Cảnh trung kỳ.
Nếu sau khi tiến vào Hư Kiếp Cảnh trung kỳ thì khả năng có thể đối đầu với Thôi Tà lại tăng thêm một phần.
Nhưng để đánh một trận với Thôi Tà, thể nào La Chinh cũng phải tìm một cơ hội, chỉ là phải xem khi nào thì nên bộc phát cơ hội này. Đây cũng chính là lý do La Chinh thi thoảng phải đi nghe ngóng tin tức.
Không chỉ có La Chinh bận rộn tu luyện, Ninh Vũ Điệp cũng vậy.
Mặc kệ các tin tức thi nhau đồn thổi trong Vân Điện, Đại Mộng chân nhân đưa lên hết lần này tới lần khác, nàng vẫn ném tất cả qua một bên, dường như không có hứng thú lắm tới việc tìm hiểu xu hướng của Trung Vực.
Làm một Điện chủ, hành vi này là vô cùng thiếu trách nhiệm.
Sau khi Thiên Tà Tông đánh hạ Hư Linh Tông, thế lực cực kỳ hưng thịnh, hầu như mỗi ngày đều có biến hóa. Cho dù các võ giả độc lập từng tìm các đại môn để nương tựa cũng nhao nhao “mất tích”, bắt đầu tìm đến Thiên Tà Tông! Các võ giả độc lập chẳng mấy ai có lòng trung thành với tông môn, ai có thể cho bọn họ lợi ích, ai có thực lực lớn mạnh thì bọn họ liền thần phục người đó. Mà Thiên Tà Thần Quốc lúc này rõ ràng có đủ hai điều kiện này!
Ngay cả đệ nhất tông môn trong Trung Vực cũng bị bọn họ đánh bại thì còn tông môn nào có thể ngăn cản bước chân của Thiên Tà Thần Quốc được nữa?
Hiện tại, Thiên Tà Thần Quốc đã dần bành trướng tới trung tâm Trung Vực, thâu tóm một số tông môn nhị phẩm, tam phẩm không quy thuận. Những tông môn tam phẩm này làm sao đủ thực lực chống cự? Hầu như không sót một tông môn nào, tất cả đều tuyên bố gia nhập Thiên Tà Thần Quốc, trở thành tông môn phụ thuộc của Thiên Tà Thần Quốc.
Tình thế ngày càng nguy cấp, áp lực trên người các trưởng lão Vân Điện cũng càng lúc càng lớn, nhưng Ninh Vũ Điệp thân là Điện chủ lại chẳng hề màng tới, nàng căn bản không rời khỏi Băng Cung của mình!
“Chuyện này không thể tiếp tục như vậy được. Thành Thiên Khải liên tục phái người tới đây, vậy mà ngay cả mặt Điện chủ cũng không thấy nữa!
“Hiện tại, chỉ khi Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh liên thủ với nhau thì mới có thể cùng đối đầu với Thiên Tà Tông. Điện chủ yên tĩnh không động, vậy giờ phải làm sao mới ổn?”
“Phải! Tuy điện chủ có thực lực xuất chúng, nhưng hiện tại lại bị tình riêng quấy nhiễu, Vân Điện không thể… Đại Mộng, hay là ngươi đi khuyên nhủ Điện chủ đi!
Thời gian này, Ninh Vũ Điệp tuyên bố bế quan, căn bản không gặp người ngoài. Nếu như bình thường thì cái gọi là bế quan này cũng chẳng là gì. Trong lịch sử, Điện chủ Vân Điện còn từng bế quan suốt mười năm, tám năm nữa là. Nhưng muốn vậy thì cũng cần thời gian, hiện tại thiên hạ không yên, làm sao Vân Điện có thể trở thành rắn mất đầu?
Đại Mộng chân nhân là người gần gũi với Ninh Vũ Điệp nhất, đồng thời cũng hiểu tâm tình của nàng nhất!
Đại Mộng chân nhân lớn hơn Ninh Vũ Điệp rất nhiều tuổi, tuy nàng là Điện chủ cao quý, nhưng Đại Mộng chân nhân vẫn đối xử với nàng như một tiểu cô nương. Hắn hiểu tính cách của Ninh Vũ Điệp, nếu nàng đã cố chấp thì cho dù là kẻ nào cũng chẳng thể khuyên bảo được. Chính bởi loại cố chấp này, kết hợp với thiên phú của nàng nên nàng mới lên được vị trí Điện chủ.
Được phần đông các trưởng lão đề nghị, cuối cùng Đại Mộng chân nhân đành cắn răng xông vào Băng Cung.
Trong Băng Cung, xung quanh đều tỏa ra từng luồng khí màu xanh lạnh như băng, đó là chân nguyên do lúc Ninh Vũ Điệp tu luyện phóng ra mà ngưng tụ thành. Lúc Ninh Vũ Điệp còn ở Hư Kiếp Cảnh, luồng khí lạnh như băng này phân tán ra không gây ảnh hưởng gì quá lớn tới Đại Mộng chân nhân. Nhưng hiện tại nàng đã là cường giả Sinh Tử Cảnh, nên luồng khí lạnh được nàng phân tán ra cũng có uy hiếp lớn tới Đại Mộng chân nhân!
Cho nên sau khi tiến vào Băng Cung, Đại Mộng chân nhân cũng cẩn thận tránh những luồng khí tức không ngừng di động. Không chỉ có thế, hắn còn phải vận chân nguyên để chống đỡ hơi lạnh trong Băng Cung.
Đợi đến khi hắn vượt qua từng tầng khí lạnh như băng, tìm được Ninh Vũ Điệp thì trên mặt Đại Mộng chân nhân lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười. Ninh Vũ Điệp thế mà lại nằm ngủ ở đây!
Võ giả có tu vi tới cấp này thì rất ít khi mệt đến mức đi ngủ, bình thường chỉ cần tĩnh tọa là có thể điều chỉnh lại tinh thần của mình. Đại Mộng chân nhân cũng không biết rốt cuộc nàng đã tu luyện chăm chỉ tới mức nào mới có thể khiến mình mệt mỏi tới mức này.
Hiện tại chỉ có mấy con Băng Phượng nho nhỏ cuộn tròn bên cạnh nàng. Sau khi phát hiện Đại Mộng chân nhân tiến vào, những con Băng Phượng này đều mở rộng cánh, cảnh giác nhìn chằm chằm Đại Mộng chân nhân.
Sau đó, Ninh Vũ Điệp cũng mở to hai mắt cảnh giác, nàng lạnh nhạt liếc Đại Mộng chân nhân một cái, thốt ra hai chữ: “Chuyện gì?”
Đại Mộng chân nhân do dự một chút, sau đó nói: “Minh chủ Thạch Khắc Phàm của Thiên Hạ Thương Minh đã phái người đến cầu kiến Điện chủ vài lần. Bọn họ nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Vân Điện ta!”
Ninh Vũ Điệp khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Đã biết.” Nàng lập tức đặt đôi chân trần lên bàn, lại ngẩng đầu hỏi: “Hiện tại Thiên Hạ Thương Minh muốn thế nào?”
“Ý của bọn họ là không thể ngồi chờ chết.” Đại Mộng chân nhân và Thiên Hạ Thương Minh từng trao đổi với nhau.
Thật ra, sau khi chiến tranh tông môn xảy ra thì tình hình rất rõ ràng. Trong lúc các đại tông môn giao chiến với nhau, chỉ có giao đấu giữa nắm đấm và xác thịt thuần túy, âm mưu quỷ kế gì cũng vô ích.
Hiện tại Thiên Tà Tông lại nhanh chóng bành trướng, nên không phải Thiên Tà Tông sốt ruột, mà là Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh. Cho nên bọn họ án binh bất động chính là lựa chọn tốt nhất.
Ninh Vũ Điệp suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Hiểu rồi.”
“Điện chủ định xử lý chuyện này thế nào?” Đại Mộng chân nhân hỏi.
“Cùng Thiên Hạ Thương Minh bàn cách. Chúng ta liên thủ lại rồi đánh dẹp Thiên Tà Tông!” Dường như Ninh Vũ Điệp đã hạ quyết tâm nào đó.
Lúc này Đại Mộng chân nhân mới gật đầu: “Ta sẽ báo tin này cho Thiên Hạ Thương Minh.”
Hiện tại, thực tế Vân Điện cũng không gấp, người gấp là Thiên Hạ Thương Minh.
Vân Điện vẫn còn Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận để dựa vào. Tuy sớm muộn gì Thiên Tà Tông cũng sẽ lựa chọn tấn công thành Vân Hải và Vân Điện, nhưng chung quy lại thì vẫn khó nuốt hơn thành Thiên Khải nhiều. Ngược lại, Thiên Hạ Thương Minh nằm ở nơi giàu có nhất thiên hạ là thành Thiên Khải, là nơi có khả năng lớn sẽ bị Thiên Tà Tông lựa chọn tấn công!
Mặc dù Thiên Hạ Thương Minh có một vị trùm thiên cổ kia, còn có ba vị Minh chủ có thực lực sâu không lường được, thực lực ẩn giấu trong Thương Minh có thể so với tông môn lục phẩm.
Nhưng đối mặt với Thôi Tà và Thiên Tà Tông, một người chẳng thể chống đỡ được cả cục diện, bọn họ không vội mới lạ.
Cũng may, truyền tống trận giữa thành Vân Hải và thành Thiên Khải vẫn còn tốt. Tuy hai tòa thành này cách nhau mấy ngàn dặm, nhưng thực tế cũng chỉ cách nhau một tòa truyền tống trận mà thôi.
Một tháng sau…
Bóng dáng Ninh Vũ Điệp tung bay ở phía bên phải Vân Điện, ánh mắt lơ đãng dừng trên người Khê Ấu Cầm.
Khê Ấu Cầm vẫn kiên nhẫn như trước, ngồi ở cửa mật thất mà La Chinh tu luyện, tay chống cằm, ngơ ngác nhìn cửa lớn màu xám.
“Khê Ấu Cầm là nữ nhân của ta…” Những lời này vẫn quanh quẩn bên tai Ninh Vũ Điệp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi trầm xuống, ánh mắt lập tức lộ vẻ hâm mộ. Nếu có thể vứt bỏ thân phận Điện chủ, chờ đợi La Chinh giống nàng ta cũng là một loại hạnh phúc.
Đúng lúc này, Khê Ấu Cầm cũng cảm nhận được ánh mắt phía trên, nàng hơi ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ Điệp cách đó không xa.
Ánh mắt hai người giao nhau, Khê Ấu Cầm chớp mắt một cái, sau đó nhe răng, nở một nụ cười với Ninh Vũ Điệp.
Trong lòng Ninh Vũ Điệp lúc này không biết là cảm giác gì, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lướt qua.
Còn Khê Ấu Cầm quay đầu lại… tiếp tục nhìn mật thất mà La Chinh tu luyện, trên mặt lộ ra một nụ cười như có như không, giống như nụ cười của người chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com