Năm đó Ninh Vũ Điệp được người ta cứu rồi sau đó đưa vào Vân Tông bồi dưỡng, lưng mang thù hận vì toàn gia bị diệt, nhưng Ninh Vũ Điệp cũng chưa từng khóc.
Trong bộ não bé nhỏ của nàng chỉ có một ý niệm duy nhất chính là báo thù cho gia tộc.
So với Thanh Vân Tông, cạnh tranh trong Vân Tông lại càng thêm quyết liệt hơn.
Dù sao thì Thanh Vân Tông cũng chỉ an phận ở một góc, những người cạnh tranh với La Chinh cũng chỉ là một vài đệ tử sĩ2tộc mà thôi, cái gọi là đại sĩ tộc đấy cũng chẳng đáng nhắc tới ở Trung Vực này.
Mà trong Vân Tông các đệ tử còn lại đều là các đệ tử của các thế gia tam phẩm. Có thể bộc lộ được tài năng ở Vân Tông thì tất nhiên cũng là do Ninh Vũ Điệp có tư chất xuất chúng bẩm sinh, nhưng quan trọng hơn còn là nghị lực của nàng.
Ngước mắt lên chẳng quen ai, cứ thế lẻ loi một mình. Khi đó nàng cũng chỉ là một cô bé mà thôi, hơn8nữa còn không được thông minh như những đệ tử khác, huống chi còn là người ở đất khách quê người. Vậy nên rõ ràng lúc nào nàng cũng bị mọi người xa lánh.
Nhưng Ninh Vũ Điệp cũng chỉ biết dựa vào nghị lực của chính mình, cắn răng mà bước từng bước. Dưới tình cảnh không có ai giúp đỡ, nàng đã bộc lộ hết tài năng trong mấy trăm vạn đệ tử của Vân Tông, đồng thời còn giành được danh hiệu đệ nhất trong Thử Luyện Giả Chi Lộ!
Sau khi tiến vào Vân Điện,6nàng lại trở thành ngôi sao mới chói mắt, bái Ngọc bà bà làm sư phụ, được truyền dạy Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh. Sau khi tán công tám lần, Ninh Vũ Điệp mới có thể ngồi vào vị trí Điện chủ.
Thực ra Ninh Vũ Điệp cũng không phải người đặc biệt kiên cường gì, trong thâm tâm của nàng thật ra vẫn chỉ giống những cô bé bình thường, nhưng nàng đã chôn chặt tất cả những nỗi oan ức, sợ hãi, lười biếng, những tình cảm của chính mình sâu tận đáy lòng, chưa3từng trút hết ra trước mặt người khác!
Cho dù đối mặt với cái chết thì nàng cũng vẫn điềm tĩnh thong dong như thường.
Nhưng kể cả khi nàng đã có khả năng kiềm chế như thế thì sau khi nhìn thấy La Chinh, nàng lại không thể kiềm chế được mà mơ mơ hồ hồ khóc nấc lên.
Từ lúc tranh đoạt Thăng Long Đài, tâm hồn thiếu nữ của Ninh Vũ Điệp đã ngầm thừa nhận La Chinh rồi, thiếu niên này cứ bất ngờ xông vào lòng nàng như vậy. Nhưng lúc đó, trong lòng Ninh5Vũ Điệp vẫn còn tồn tại rất nhiều lo ngại. Đúng là bởi vì chút cố kỵ này đã khiến nàng không thể nhận ra ý nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng mình một cách rõ ràng.
Sau khi đốt Tiên Mộ Linh Đăng lên, tiến vào mộ Tiên, tuy rằng nàng thu được rất nhiều bảo vật, nhưng La Chinh lại biến mất.
Lúc này Ninh Vũ Điệp mới phát hiện ra, La Chinh quan trọng với nàng tới mức nào.
Chỉ là hai năm qua, một chút tin tức của La Chinh cũng không có, Ninh Vũ Điệp từng phái người trong Vân Điện tìm kiếm khắp cả Trung Vực. Thậm chí từng phát ra mấy nhiệm vụ tìm kiếm La Chinh, phần thưởng của nhiệm vụ khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Nghe nói lúc ấy có rất nhiều đệ tử Vân Điện đã chia sẻ nhiệm vụ này với tông môn, thậm chí ngay cả đệ tử của Thiên Hạ Thương Minh và Hư Linh Tông cũng tham gia vào, chỉ để nhận phần thưởng của Vân Điện!
Bởi vì những nhiệm vụ này, Ninh Vũ Điệp đã bị rất nhiều trưởng lão Vân Điện chỉ trích.
Chẳng qua nàng vừa nói một câu đã khiến bọn họ ngậm miệng lại.
Trước tiên, phần thưởng đều là của chính bản thân Ninh Vũ Điệp bỏ ra, huống hồ chẳng cần nói thì ai cũng biết tầm quan trọng của La Chinh đối với Vân Điện. Đại trận hộ tông chắc chắn nhất khắp Trung Vực, người tài giỏi như thế thì ở trong tông môn nào cũng được cung kính như tổ tông ngay. Vân Điện không có lý do gì để không coi trọng.
Nhưng cho dù có phát động vô số võ giả đi tìm kiếm tung tích của La Chinh thì vẫn không hề có chút tin tức gì, cứ như La Chinh đã tan biến vậy. Một năm trước, Ninh Vũ Điệp đành phải hủy bỏ nhiệm vụ này.
Cho dù không tìm thấy La Chinh, nhưng Ninh Vũ Điệp vẫn tin, một ngày nào đó hắn sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Chỉ là nàng không ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện như thế, đúng lúc như thế…
“Khóc xong chưa?” La Chinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như bạch ngọc đã được gọt giũa của Ninh Vũ Điệp rồi hỏi.
Đôi mắt của Ninh Vũ Điệp như hoa lê dưới mưa, lúc này cảm xúc như vừa được phát tiết xong, nàng dần lấy lại trạng thái của mình. Nghĩ đến mình thế mà lại thất thố trước mặt La Chinh như vậy, sắc mặt nàng tức khắc lại ngượng ngùng, đỏ ửng lên, sau đó xoay người rời khỏi vòng ôm ấp áp của La Chinh. Nàng mở miệng nói: “La Chinh, hai năm nay ngươi đã đi đâu?”
Nhìn Ninh Vũ Điệp chỉ nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái, bộ dạng nghiêm trang mà lại vô cùng vội vàng, trong lòng La Chinh lại thấy buồn cười. Nhưng chẳng qua hắn biết Ninh Vũ Điệp da mặt mỏng, có lẽ chỉ khi nói chuyện với mình bằng tư cách Điện chủ thì mới phù hợp với kiểu hành động của nàng.
La Chinh gật đầu sau đó cười nói: “Đi đến một nơi ngươi không biết.”
Nhìn thấy bộ dáng cợt nhả của La Chinh, cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Vũ Điệp chu lên: “Đứng đắn chút! Ngươi thân là đệ tử của Vân Điện, vậy mà lại tự ý rời khỏi Vân Điện, theo quy tắc thì phải chịu phạt.”
Cách đó không xa, Huân nghe thấy lời Ninh Vũ Điệp nói thì không nhịn được mà trợn mắt lên. So với Ninh Vũ Điệp, tính cách Huân có vẻ ngay thẳng hơn. Nếu nàng là Ninh Vũ Điệp thì chắc chắn lúc này sẽ không nói như vậy với La Chinh. Tội gì phải kiềm nén suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình?
Tốt nhất là muốn ôm La Chinh thì cứ ôm thôi, tự kiềm chế chính mình như vậy thì rốt cuộc cũng chỉ khổ cho mình. Đúng là đáng đời mà, trong lòng Huân nghĩ như vậy.
Nói trắng ra thì Huân đang cho rằng Ninh Vũ Điệp chỉ “giả vờ”.
Chính Huân cũng không biết, trong quá trình trưởng thành, Ninh Vũ Điệp đã trải qua những gì. Hai cô gái ưu tú như nhau nhưng lại trải qua quá trình trưởng thành hoàn toàn khác nhau. Ninh Vũ Điệp kiềm nén lòng mình dường như đã thành thói quen. Vừa rồi chẳng qua nàng cảm thấy quá mức vui sướng tới mức không kiểm soát được, cho nên mới không thể kiềm chế được. Lúc này đã khôi phục được sự bình tĩnh vốn có, tất nhiên cũng sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường của nàng.
Nhưng trong mắt La Chinh, Ninh Vũ Điệp “giả bộ” như vậy cũng có chút đáng yêu, hắn vẫn cười hì hì đáp lại: “Phạt ta thật ư?”
Ninh Vũ Điệp lại mỉm cười: “Còn chưa nghĩ ra! Chờ ta nghĩ xong sẽ xử ngươi sau!”
Nhưng đúng lúc này, Huân đã chậm rãi bay đến, nói với Ninh Vũ Điệp: “Hay là để ta nghĩ giúp ngươi đi?”
Ninh Vũ Điệp không phải không phát hiện ra sự tồn tại của Huân, chẳng qua vừa rồi khoảng cách quá xa nên nàng cũng không chú ý tới hướng đi của Huân, vẫn nghĩ rằng Huân chỉ là kiếm linh của La Chinh mà thôi. Lúc này Huân bay đến, lại còn mở miệng nói chuyện, nhất thời khiến nàng hoảng sợ.
Sau khi nàng nhìn Huân một lát rồi mới quay đầu lại hỏi La Chinh: “La Chinh, kiếm linh của ngươi làm sao vậy?”
La Chinh lại nhún vai: “Như ngươi đang nhìn thấy đấy, có một linh hồn ở trong kiếm linh của ta, cũng có thể nói nàng chính là bản thể của kiếm linh này, tên là Huân.”
“Huân? Ngươi là người dị tộc?” Ninh Vũ Điệp nhìn chằm chằm Huân rồi hỏi, trong ánh mắt mơ hồ có một tia cảnh giác.
Lúc trước, Ninh Vũ Điệp đã cảm thấy rất quái lạ, vì sao La Chinh lại hóa kiếm linh thành một mỹ nhân xinh đẹp như thế, từ mũi đến chân, từ khuôn mặt đến dáng người, ngoại trừ đôi tai nhọn ra thì không có chỗ nào là không thực sự hoàn mỹ cả. Cho dù là Ninh Vũ Điệp thì cũng không thể so sánh được, suy cho cùng thì Ninh Vũ Điệp cũng là một người đang bị thương nặng.
Huân cũng không thấp hơn La Chinh là mấy, cho nên Ninh Vũ Điệp thấp hơn Huân cả một cái đầu.
Huân thản nhiên nhìn thoáng qua Ninh Vũ Điệp một cái, sao nàng lại không cảm nhận được Ninh Vũ Điệp mơ hồ có một tia địch ý với mình chứ?
Ninh Vũ Điệp chứng kiến La Chinh tiến vào Vân Điện, chỉ hai ba bước đã vùng dậy. Nàng coi mình là Điện chủ của La Chinh, là người thầy, là người dẫn đường, hơn nữa còn nảy sinh tình cảm với hắn. Bây giờ bỗng nhiên bên người hắn lại xuất hiện một cô gái xa lạ, mặc dù chính là kiếm linh của hắn, nhưng cũng sẽ có chút kiêng kỵ và cảnh giác.
Huân đứng ở vị trí rất cao, cho nên thấy rất rõ mọi việc. So với La Chinh nàng đã sống lâu hơn, lại càng hiểu lòng người hơn so với Ninh Vũ Điệp. Đối mặt với sự truy hỏi của Ninh Vũ Điệp, Huân lại cười nhạt: “Đúng, ta là người Yêu Dạ tộc.”
Trung Vực đã từng xuất hiện người Ma tộc và người Yêu tộc, nhưng chỉ người Yêu Dạ tộc là không có. Ninh Vũ Điệp hoàn toàn xa lạ với chủng tộc này. Nhìn thấy ý cười của Huân, Ninh Vũ Điệp không còn thấy khó chịu nữa. Vì thế nàng lại hỏi: “Vì sao ngươi lại ở bên cạnh La Chinh?”
Huân chớp mắt một cái, trong đôi mắt cũng có vẻ nghịch ngợm. Ngươi đã thích kiềm nén tình cảm của chính mình, vậy để ta cho ngươi kiềm nén thêm một chút nữa. Vì thế nàng cười hì hì: “Ta là kiếm linh của La Chinh, ta và hắn vốn là một thể.”
Vốn là một thể…
Lời này nghe thế nào cũng thấy mờ ám, giống như một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai người yêu nhau. Trước khi Huân tìm được một cơ thể mới thì vẫn ở bên trong La Chinh, Huân vẫn tồn tại với hình dạng thân thể kiếm linh, hơn nữa lại ở bên trong thân thể La Chinh.
Lời này của Huân quả thực không sai.
Ninh Vũ Điệp lại cau mày, nhìn chằm chằm La Chinh, rõ ràng là muốn hắn giải thích nguyên nhân trong đó.
Lúc này La Chinh lại nói với Huân: “Huân, không được nói lung tung. Chuyện của nàng ấy rất dài, sau này ta sẽ giải thích với ngươi, hiện tại ngươi vẫn nên xử lý chuyện của Vân Điện đi đã.”
Vân Điện vừa mới gặp phải một trận phản loạn, hiện tại căn bản Ninh Vũ Điệp còn chưa biết chuyện này. Tuy nói La Chinh đã chạy tới đúng lúc nên đã trấn áp được, nhưng chung quy lại thì vẫn cần Ninh Vũ Điệp đưa ra một nhận định xem nên xử lý những người nổi loạn đó thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com