Khê gia là đại thế gia trong thành Hư Thiên, vốn từ đầu Khê gia chẳng qua chỉ là một thế lực gia tộc nhị phẩm ở thành Hư Thiên mà thôi, lúc đó trong khắp thành Hư Thiên này Khê gia chẳng được xếp vào hạng nào cả, dù sao thành Hư Thiên đã truyền thừa được mấy nghìn năm rồi, thế gia tam phẩm trong đó cũng có không ít.
Từ khi Khê gia có một Khê Minh Viễn, một mạch trèo lên vị trí2tông chủ Hư Linh Tông. Tất nhiên, địa vị của Khê gia nước lên thì thuyền lên, trở thành người đứng đầu trong đám thế gia tam phẩm ở thành Hư Thiên.
Từ trên xuống dưới toàn bộ Khê gia có gần vạn miệng ăn, đều được sắp xếp trong lâu đài của Khê gia ở vùng Trung Đông thành Hư Thiên.
Khi đêm đến, từng ngọn đèn chong trước cửa lâu đài Khê gia đều được thắp sáng, những ngọn đèn chong kia đều dựa vào chân8nguyên để toả ra hào quang, một viên đá chân nguyên hạ phẩm là có thể giúp một ngọn đèn chong chiếu sáng suốt mấy năm, đá chân nguyên hạ phẩm đối với dân chúng bình thường mà nói cũng là một khoản tiền không nhỏ, là thứ mà người nhà bình thường không thể nào dùng được.
Nhưng từng ngọn từng ngọn đèn chong ở Khê gia được lắp trọn trên các bức tường vòng quanh lâu đài Khê gia, những dân chúng bình thường ngoài6sợ hãi thán phục sự giàu có của Khê gia, còn thường xuyên đến đây để thưởng thức cảnh đêm.
Về sau, đến khi vào đêm, tốp năm tốp ba người đến quảng trường ở trước cửa Khê gia để đi dạo, hoặc là đứng dựa trên cầu nhỏ, có nói chuyện phiếm việc nhà, cũng có giám định và thưởng thức đèn sáng, khắp cả thành Hư Thiên cũng chỉ có nơi này là sáng sủa nhất.
Cũng bởi vì thế mà thu hút không ít người3bán hàng rong đến đây bày quầy bán hàng. Mùi thơm ngào ngạt của khoai nướng than, thịt xiên tản ra bốn phía, thậm chí còn có người ngồi trên mặt đất bày bán châm tuyến nữ công, còn có các loại vật phẩm trang sức nhỏ mới lạ…
“Đèn chong của Khê gia, thật sự dùng đá chân nguyên để thắp sáng hay sao? Nhiều đèn chong như vậy, chẳng phải là cần đến mấy trăm viên đá chân nguyên à!” Một vị du khách có5lẽ là lần đầu tiên đến thành Hư Thiên, nhìn một hàng đèn chong kéo dài không ngừng, nhịn không được phát ra tiếng cảm thán.
“Sợ là phải khiến Hàn huynh kinh ngạc rồi, e rằng đèn chong này của Khê gia đã thắp được hơn mấy chục năm, cũng không biết đã thiêu rụi hết bao nhiêu đá chân nguyên.” Một vị du khách khác lắc đầu nói.
“Đây đúng là có tiền mà, nghe nói nghìn vàng cũng khó đổi được một viên đá chân nguyên, Khê gia này có khác gì đang đốt vàng đâu?”
“Hừ, Khê gia đường đường là thế gia tam phẩm, không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng được đâu! Vàng bạc đối với thế gia võ giả như bọn họ mà nói, quả thật chỉ như rác rưởi mà thôi, không đáng một đồng.” Một vị du khách khác lắc đầu nói.
“Ai, đúng là không cách nào tưởng tượng được, không biết cuộc sống của những võ giả này trôi qua thế nào, sớm biết như vậy khi còn bé ta nên bỏ văn theo võ, cái gì mà tất cả đều là cấp thấp chỉ có đọc sách là cao, ta thấy câu này chó má thật mà!” Du khách kia ai oán nói.
“Vậy cũng chưa chắc, thế giới võ giả vô cùng máu tanh, gia nghiệp Khê gia này to như vậy, còn không phải là dùng mạng để đổi lấy sao!” Du khách kia cười ha ha nói: “Nghe đồn tiểu thư Khê gia đang kén rể, Hàn huynh ngươi tài trí hơn người, phong thái hiên ngang, có thể đi thử một chút xem sao.”
Suốt một tháng qua, Khê gia đang tất bật vì việc kén rể.
Cho dù phần lớn có liên quan đến chuyện Âm Thể Tử Cực, nhưng dù gì Khê gia cũng là thế gia lớn nhất thành Hư Thiên, cũng không thể thật sự tìm đại một người đàn ông để gả vội vị tiểu thư Khê gia kia đi được.
Lần chọn rể này của Khê gia cũng thu hút rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đến đây, dù sao đây cũng là tiểu thư đại thế gia, huống chi sau lưng Khê gia này còn có tông chủ Hư Linh Tông, nếu như có thể cưới tiểu thư Khê gia, e rằng có thể một bước lên trời.
“Ta? E là ta không được đâu.” Du khách họ Hàn kia lắc đầu nói.
“Ha ha, xem như ngươi cũng có chút tự biết lượng sức mình. Những ngày qua, thanh niên tuấn kiệt đến Khê gia đã không dưới nghìn người rồi, trong đó lại có không ít thiên tài thiên cấp, những thiên tài kia tuổi xương chỉ mới hai ba chục tuổi, tu vi cao hù chết người. Có điều, ánh mắt của tiểu thư Khê gia này cũng cao thật đấy, chẳng vừa ý ai cả!”
Tiểu thư trong một đại thế gia như vậy, địa vị cao hơn công chúa ở thế giới người phàm không biết bao nhiêu lần, chuyện kén chồng của tiểu thư Khê gia, được xem là một chuyện lớn ở thành Hư Thiên, đầu đường cuối ngõ không đâu là không bàn tán về chuyện này.
Sâu trong lâu đài Khê gia, ở một tiểu uyển vắng vẻ, bên dưới hai tấm bình phong làm từ ngọc bích, một thiếu nữ vừa đến mười sáu tuổi đang ngồi ngay ngắn trong đó, tĩnh toạ tu luyện.
Thiếu nữ này mặc một áo tơ màu trắng, trên bờ vai có hai sợi dây lụa màu xanh nhạt buông xuống, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ trang nhã.
Chính vào lúc đó, ở cửa ra vào tiểu uyển truyền đến tiếng gõ cửa.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, vốn không muốn đứng dậy mở cửa, chẳng qua tiếng gõ cửa kia lại vô cùng cố chấp, giống như nếu nàng không mở thì sẽ không chịu dừng, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Vào đi!”
Cửa tiểu uyển bị đẩy ra, trước mặt có ba người đi tới, dẫn đầu là một thiếu niên mặt mũi sáng sủa như sao, mang theo nụ cười thản nhiên, bóng người nhoáng lên một cái, trực tiếp xuyên qua không gian, vượt qua tấm bình phong kia, đi tới trước mặt thiếu nữ.
“Tỷ.” Thiếu niên kia ngọt ngào gọi một tiếng.
Thiếu nữ mở hai mắt ra, trong mắt lại toàn là vẻ buồn khổ, tức giận nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt nói: “Tiểu Giới, ngươi có thể đi đường bình thường một chút được không?”
Thiếu niên này chính là thiên tài thần cấp Tiểu Giới của Hư Linh Tông, tên đầy đủ của hắn là Khê Tiểu Giới. Thiếu niên này không phải là người Khê gia mà chỉ là con nuôi của Khê gia, có điều từ nhỏ hắn đã lớn lên tại Khê gia, cảm tình với Khê gia cũng vô cùng sâu đậm, đặc biệt là quan hệ với thiếu nữ trước mắt này.
Khê Tiểu Giới cười tủm tỉm cầm lấy một đống quyển trục từ phía sau ra, ném rầm rầm xuống ngay trước mặt thiếu nữ thiếu nữ, cười hì hì nói: “Hôm nay lại thu được nhiều như vậy!”
Thiếu nữ nhìn thấy những quyển trục kia, vẻ tức giận trên mặt lại càng thêm phần dữ dội, chân nguyên trong tay chấn động một trận, theo đó là một ngọn lửa nổ mạnh và bắn ra, muốn thiêu hủy toàn bộ những quyển trục này.
Khê Tiểu Giới thấy tình hình không ổn, thò tay nhẹ nhàng chỉ một cái, không gian phía trước bỗng nhiên vặn vẹo, mặc dù ngọn lửa kia mãnh liệt bắn tới, nhưng vô hình trung lại bị không khí cách ly, không có ngọn lửa nào lan tới được đống quyển trục ấy.
“Tỷ, đây chính là nhiệm vụ đại bá giao cho ta, dù gì thì ngươi cũng phải nghe ta nói xong đã chứ.” Trên mặt Khê Tiểu Giới cũng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: “Vậy ngươi tiếp tục nói mấy lời nhảm nhí đấy đi!”
Khê Tiểu Giới cũng giống như làm việc theo thói quen, tiện tay chọn một quyển trục rồi mở ra trước mặt thiếu nữ kia, sau khi quyển trục kia mở ra, trong đó lại vẽ hình một nam tử tuấn mỹ dị thường, bên cạnh còn đề cả thơ.
“Người trong bức hoạ này là công tử Bác Tôn ở thành Hư Thiên, tu vi Thần Đan Cảnh trung kỳ! Tuổi còn trẻ đã nắm giữ vị trí tộc trưởng rồi…” Tiểu Giới cười hì hì nói.
“Kế tiếp.” Hai mắt thiếu nữ nhắm chặt, mặt không biểu cảm nói.
“Người trong bức hoạ kế tiếp là Cửu Huyễn chân nhân của Huyễn Thần Tông, ba mươi mốt tuổi, là trưởng lão của Huyễn Thần Tông…”
“Kế tiếp…”
“Cuốn hoạ này…”
Hai người cứ một hỏi một đáp như vậy, giới thiệu hết từng người trong mấy bức hoạ này. Sau khi xong, Khê Tiểu Giới mới cười nói: “Không biết hôm nay tỷ có thấy người nào hợp ý không?”
“Không có.” Thiếu nữ yên lặng một hồi, máy móc trả lời.
Trên thực tế, chuyện một hỏi một đáp này đã lặp đi lặp lại hơn trăm lần trong tháng này rồi, mỗi ngày ba lượt từ sáng đến tối!
Khê Tiểu Giới cũng lơ đễnh, lúc này mới cười nói: “Không có thì đành chờ đến mai tiếp vậy! Không biết đến khi nào tỷ ta mới gả được ra ngoài!”
Thiếu nữ này chính là nữ tử có Âm Thể Tử Cực kia, tên là Khê Ấu Cầm.
Đúng là bây giờ Khê gia đã rất sốt ruột rồi, dã tâm của Thôi Tà bao phủ khắp Trung Vực này, người của tất cả tông môn đều cảm thấy bất an, mà Hư Linh Tông lại có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với sự hưng thịnh của Khê gia, nếu Hư Linh Tông ngã thì cuộc sống của Khê gia cũng vô cùng chật vật!
Bây giờ chuyện nguy cấp nhất là chuyện liên quan đến Thôi Tà, là Thiên Ma Hợp Hoan Đại Trận, vì cái Thiên Ma Hợp Hoan Đại Trận này mà Thôi Tà đã đợi mấy chục năm, nhưng cuối cùng Tư Diệu Linh lại bị giết, nên không thể không lùi lại thời gian bày trận.
Mà bây giờ Khê gia lại có một nữ tử có Âm Thể Tử Cực, thử hỏi làm sao mà Khê gia bọn họ lại không căng thẳng được chứ?
Khoảng thời gian trước đã phát hiện thám tử của Thiên Tà Tông lẻn vào thành Hư Thiên, chứng tỏ Thiên Tà Tông đã bắt đầu theo dõi Khê Ấu Cầm, dẫn tới toàn bộ thành Hư Thiên thần hồn nát thần tính, trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, đều nói là Thôi Tà sắp đánh tới rồi.
Mấy đại gia tộc ở thành Hư Thiên đã chạy tới Khê gia ba lần bốn lượt rồi, đều là muốn Khê gia nhanh chóng gả nữ nhi bảo bối này ra ngoài, đúng là lời của bọn họ uyển chuyển hơn một chút, chứ nếu không phải vì Thanh Hư đạo nhân, chỉ sợ bọn họ đã trực tiếp ra tay cướp người rồi.
Nói trắng ra là trước mặt Khê Ấu Cầm chỉ có hai con đường, hoặc là nhanh chóng lập gia đình, hoặc là bị giết chết, tóm lại là không thể để rơi vào tay Thôi Tà được.
Trong tình huống này, khiến từ trên xuống dưới Khê gia đều phải chịu áp lực rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com