“Chiến Thánh!”
Đồng tử Lăng Yên bỗng co lại, khi nàng phán đoán hơi thở tỏa ra từ trên người Mông Xung thì không ngờ hắn đã bước vào cảnh giới Chiến Thánh!
Sắc2mặt Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc cũng lập tức trầm xuống…
Không phải Ma tộc đã rời khỏi tháp Tội Ác rồi sao? Sao hai tên này còn có thể xuất5hiện ở đây?
Chuyện quỷ dị này lập tức khiến bọn họ nhớ đến hai người Thiên Khung và Thiên Huy, bọn chúng cũng xuất hiện một cách bất ngờ trong tháp Tội6Ác. Ma tộc hoành hành trong tháp Tội Ác nhiều năm như vậy, quả nhiên còn có một vài bí mật không để người khác biết.
Có điều, mặc dù sắc mặt mọi5người đều không dễ nhìn, nhưng cũng không có vẻ gì quá e ngại, trái lại, hơi thở mỗi người vô cùng bình tĩnh. Đối mặt với gã Chiến Thánh Mông Xung3này mà lại bình tĩnh đến không ngờ.
Lúc này lại khiến Mông Xung hơi buồn bực, trên mặt xuất hiện vẻ nghi hoặc, thậm chí còn hơi cảnh giác hơn.
Bọn người kia thế là sao? Sắp chết đến nơi rồi mà hình như chẳng bối rối chút nào?
Không nói đến chuyện Huân và Vân Lạc là kẻ quái thai nên hoàn toàn không thể nhìn theo góc độ bình thường. Mà trên thực tế, vì Huân và Vân Lạc đều đến từ Thượng Giới, vì vậy còn lâu tâm võ đạo của đám người Hạ Giới này mới so được với các nàng.
Ví dụ như Vân Lạc hoàn toàn không nghĩ đến việc tiến vào cửa Luân Hồi, bởi vì phương pháp tu luyện luân hồi trong cửa Luân Hồi đối với nàng đã không còn dùng được nữa. Nàng tách linh hồn của mình ra thành trăm vạn mảnh, có trên trăm vạn phân thân đang liên tục rèn luyện, đến khi tập hợp những trải nghiệm này lại thì hiệu quả còn tốt hơn vô số lần so với cửa Luân Hồi!
Thế nhưng, sao hai người La Chinh và Lăng Yên lại bình tĩnh như thế?
Đến cả hai kẻ Chiến Tôn cấp cao Nhân tộc luôn nhát gan như Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc cũng mang một bộ mặt lạnh nhạt, thế này là sao?
Mông Xung hơi thất vọng, thậm chí còn có chút không cam lòng. Gã trốn trong lối mật đạo chật hẹp bên dưới tháp Tội Ác kia mấy tháng chính là để chờ đến giờ phút này. Gã vốn muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của đám người La Chinh, thậm chí còn muốn thấy cảnh chúng quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng không ngờ mấy tên này lại không có phản ứng gì quá lớn! Mông Xung suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh nói ngay: “Có phải các ngươi còn tưởng nơi đây là tháp Tội Ác hay không? Tưởng rằng La Chinh vẫn còn thứ năng lực không gì không làm được kia?”
Triệu Phần Cầm nghe thấy lời Mông Xung nói thì thản nhiên trả lời: “Đương nhiên chúng ta không ngốc như ngươi nghĩ, có điều nếu ngươi đã đến đây, chúng ta cũng chỉ có thể bình tĩnh đối phó thôi!”
Mông Xung không biết rằng, những người này vừa trải qua từng vòng luân hồi, bọn họ đã đứng ở góc độ sống chết mà nhìn cuộc đời của mình rồi, nên tất nhiên tâm thế đã được củng cố vô cùng vững vàng! Đây là hiệu quả của việc tu luyện tâm võ đạo!
Nếu tâm võ đạo dễ dàng bị kích động, như vậy thường dễ làm hỏng việc ngay thời điểm mấu chốt, thậm chí có khi còn không thể hiện ra được thực lực của mình!
Ví dụ như trước đây khi cả đám bị thứ quỷ dị kia đuổi theo, Triệu Phần Cầm đã sắp sụp đổ đến nơi, thậm chí ngay cả bản năng chạy trốn cũng biến mất. Nếu không phải La Chinh dùng Kinh Thần Thứ đâm Triệu Phần Cầm bất tỉnh thì có lẽ khi đó hắn đã chết rồi.
Mà Vân Lạc lại có thể suy nghĩ cách ứng đối, lợi dụng thuật phong ma để phong ấn thứ kia lại, dẫn mọi người cùng nhau chạy trốn ngay trong tình cảnh này!
Nếu tâm võ đạo của một người càng được củng cố thì lại càng có thể giữ vững được tỉnh táo, phát huy trăm phần trăm thực lực của mình ở bất cứ thời điểm nào.
Cái tâm võ đạo của mọi người được cửa Luân Hồi tăng lên trên diện rộng, nên tất nhiên lúc này vô cùng bình tĩnh!
“Ứng phó? Ha ha.” Mông Xung cười gằn nói: “Chỉ bằng mấy tên Chiến Tôn cấp cao các ngươi?”
Lăng Yên nhìn chằm chằm vào Mông Xung rồi nói: “Lúc ngươi còn là Chiến Tôn cấp cao, còn khuya mới là đối thủ của ta. Cho dù bây giờ ngươi có đột phá, trở thành Chiến Thánh thì đã sao? Ngươi, xác định có thể là đối thủ của ta ư?”
Trong 128 người nắm giữ chỗ ngồi, Lăng Yên xếp hạng đầu, nàng chính là Chiến Tôn cấp cao mạnh nhất. Mà trong đám Chiến Tôn cấp cao, Mông Xung chỉ xếp hạng trung bình, cho dù gã có bước chân vào cảnh giới Chiến Thánh thì cũng chỉ là Chiến Thánh cấp một mà thôi, chưa chắc Lăng Yên đã không có sức để đánh lại một trận!
“Hừ! Có phải đối thủ của ngươi hay không, chẳng phải thử là biết sao?” Mông Xung cũng không muốn đứng đây nhiều lời, ở tầng trong đã có thay đổi cực lớn, cho dù gã có là cường giả Chiến Thánh thì cũng vô cùng nguy hiểm, bây giờ gã phải tốc chiến tốc thắng!
Lúc tiến vào mật đạo bên dưới tháp Tội Ác, Mông Xung đã biết rõ, thật ra hắn đã trở thành một tử sĩ! Mà mục tiêu duy nhất của gã, chính là giết chết La Chinh!
Chỉ cần La Chinh chết, tất cả mọi cục diện bất lợi của Ma tộc sẽ tan thành mây khói! Ma tộc bọn chúng sẽ trở về tháp Tội Ác lần nữa!
Nếu như gã có thể giết chết La Chinh, lại an toàn trở về tháp Tội Ác, vậy thì Mông Xung gã chính là đại anh hùng trong Song Ma thánh địa. Ma tộc là chủng tộc vô cùng coi trọng vinh quang, loại vinh quang này đối với gã mà nói chính là vinh quang cao nhất, tựa như Huân chính là sự tồn tại cao nhất đối với Yêu Dạ tộc vậy…
“Lên!” Mông Xung ra lệnh, chính gã cũng tấn công, thân thể khổng lồ bỗng vọt lên, xông thẳng về phía La Chinh!
Bóng người Mông Xung khẽ động, Thiên Hổ cũng cùng lúc triển khai, cùng hành động với Thiên Hổ chính là ba gã Chiến Tôn cấp cao của Dạ tộc!
“Bảo vệ La Chinh.” Nếu như lúc trước gặp phải tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế này, chắc chắn Triệu Phần Cầm sẽ kinh hoảng mà mất phương hướng, nhưng vào lúc này sắc mặt hắn lại bình tĩnh. Mặc dù hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Mông Xung nhưng vẫn hành động đâu vào đấy! Đây chính là tác dụng mà cửa Luân Hồi mang đến!
“Đúng là ta chỉ vừa mới bước vào cấp bậc Chiến Thánh, lấy thực lực của Lăng Yên ngươi thậm chí có thể giết chết Chiến Thánh cấp hai bình thường! Có điều, các ngươi đừng quên, lúc trước Mông Xung ta cũng là thiên tài cấp Thần!” Cương nguyên trong cơ thể Mông Xung bỗng nhiên bộc phát, khí thế mãnh liệt bạo phát ra, đồng thời trong tay gã cũng xuất hiện một thanh chiến đao dài.
“Ác Thần Trảm!”
Đao đầu tiên của Mông Xung đã bộc phát ra một đòn mạnh nhất của gã với thế nhất định phải một chiêu giết chết được La Chinh!
Gã có thể phân rõ cái gì quan trọng và cái gì không quan trọng, đám người trước mắt này không quan trọng chút nào, người quan trọng nhất chính là La Chinh. Giết được La Chinh rồi thì mọi thứ sẽ chấm dứt! Chỉ cần Ma tộc nắm bí mật ở tầng dưới cùng của tháp Tội Ác trong tay, thì với thực lực Chiến Thánh của gã, trong tháp Tội Ác không còn ai có thể chống lại được Ma tộc!
Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc một trái một phải, cùng lúc giơ trường kiếm lên, từng đường kiếm ý bắt đầu đan xen lại với nhau, tạo thành một vòng xoáy.
“Song Ngọc Kiếm Khí!”
“Một kiếm phá!”
“Hai kiếm giết!”
“Ba kiếm diệt!”
“Bốn kiếm nạn…”
Chu Chử Hạc và Triệu Phần Cầm phối hợp đâu vào đấy, từng đường kiếm ý huyền ảo tinh diệu tuôn về phía một đao kia của Mông Xung.
Nhưng mà lúc những kiếm ý kia vừa mới va chạm với một đao Mông Xung vừa đánh ra thì trong nháy mắt đã bị chém vỡ nát!
Sắc mặt đám người Triệu Phần Cầm lập tức trầm lại. Hai người bọn họ liên thủ cũng được xưng là có thể đối phó được với Chiến Thánh bình thường, vậy rõ ràng chứng tỏ Mông Xung không phải Chiến Thánh bình thường.
Triệu Phần Cầm quát lạnh một tiếng: “Biến chiêu!”
Hai người tiếp tục ngăn chặn một đao kia của Mông Xung…
Tất nhiên La Chinh cũng không nhàn rỗi, đối mặt với công kích của Mông Xung, hắn nhanh chóng lùi về sau, ánh mắt loé lên, quanh thân lập tức loé ra ánh sao!
Đòn Ác Thần Trảm này của Mông Xung chém ra giống như thật sự có một vị ác thần hung ác vọt thẳng đến chỗ La Chinh vậy, dù cho hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc có dốc sức cản trở thì vẫn không ngăn lại được…
Nhưng mà mắt thấy một đao kia sắp đến trước mặt La Chinh, hắn lại đánh một quyền về phía trước mặt!
“Sao Rơi Đất Động!”
Ánh sao tạo thành vòng xoáy, lập tức cuốn cỗ ác thần kia vào trong.
“Phá cho ta!”
La Chinh rất rõ uy lực của “Sao Chiến Thể”, thực lực của quyền này đủ để giết Chiến Thánh sơ cấp nên hắn mới dùng để chống lại một đao của Mông Xung!
Nhưng, một cảnh tượng quỷ dị lại lập tức xuất hiện. Mắt thấy cỗ ác thần hung ác kia đã bị cuốn vào vòng xoáy do Sao Rơi Đất Động sinh ra, nhưng đúng vào lúc này lại chia ra làm ba, hoá thành ba đường đao khí còn hung hiểm hơn, từ ba hướng bủa vây về phía La Chinh!
“Không ổn!”
Vẻ mặt La Chinh trầm xuống. Rõ ràng hắn đã đánh giá thấp thực lực của Chiến Thánh, hoặc nên nói là hắn đánh giá thấp thực lực của Mông Xung!
Trước khi Ma tộc rời đi đã để lại Mông Xung và Thiên Hổ ở đây, nhất định là đã có kế hoạch chu đáo cả rồi! Sau khi Mông Xung đột phá Chiến Thánh, tuyệt đối không đơn giản như những gì đã biểu hiện ra!
“Hừ, phá cho ta!”
Lúc này Huân bên cạnh La Chinh lại chỉ đâm ra một thương, mũi thương bỗng nhiên đâm về hướng một luồng đao khí trong số đó rồi nhẹ nhàng vặn một cái, luồng đao khí kia lập tức bị cỗ chấn động vô hình làm cho vỡ nát.
Cùng lúc đó, ngón tay Vân Lạc cũng đánh ra một chiêu, đánh nát luồng đao khí khác!
Về phần đạo đao khí cuối cùng thì bị La Chinh miễn cưỡng dùng trường kiếm thánh khí thượng phẩm chặn lại!
Nhìn thấy đám người kia vậy mà tiếp được một đao của mình, trên mặt Mông Xung toát ra vẻ bất ngờ, gã lập tức lắc đầu: “Không tệ, La Chinh. Sự tiến bộ của ngươi trong mấy tháng này khiến ta phải lau mắt mà nhìn, có lẽ qua một năm nữa, còn lâu ta mới là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ thì… các ngươi còn khuya mới đủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com