Trong đại sảnh nào đó ở khu sinh hoạt tầng thứ mười, những người không có phận sự đều nhanh chóng lui đi.
Mặc dù dựa theo quy tắc thì khu vực an toàn là có thể tự do ra vào, nhưng bây giờ đám Chiến Tôn cấp cao này vốn chính là người đặt ra quy tắc, huống chi tình hình đã đến nước này, thì nào còn chỗ để nói chuyện quy tắc với ngươi nữa?
Mặc dù có một vài Chiến Tướng tầng mười có lời oán thán, nhưng đối2mặt với đám Chiến Tôn cấp cao này thì cũng làm gì dám nói nhiều hơn một câu?
Trong đại sảnh, Mạnh Thiên ngồi thẳng tắp một bên, Ma tộc vô cùng cao lớn, mà Mạnh Thiên lại thuộc về loại cao lớn trong Ma tộc, cho dù là ngồi cũng cao hơn nhân loại bình thường một đoạn.
Sau lưng Mạnh Thiên có ba gã Chiến Tôn cấp cao đang đứng, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế như đao.
Cái chết của hai gã Chiến Thánh là một đả kích tương đối lớn5đối với Ma tộc nên tất nhiên trong lòng bọn chúng không thể nào dễ chịu cho được!
Phiền toái hơn là thằng nhóc La Chinh này lại khiến cho Ma tộc rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc một trái một phải canh giữ bên người La Chinh. Cho dù La Chinh có thể điều khiến tháp Tội Ác, nhưng bọn họ vẫn đề phòng chuyện Mạnh Thiên bất ngờ gây khó dễ.
Cũng may Lăng Yên cũng dẫn theo ba vị Chiến Tôn cấp6cao của Yêu Dạ tộc, nếu như Ma tộc thật sự muốn đánh nhau ở chỗ này, có lẽ cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Đợi đến lúc tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Mạnh Thiên mới cười nói: “Không hổ là thiếu niên anh hùng. Mấy nghìn năm nay, chưa từng có bất kỳ một sinh linh nào có thể khống chế hoàn toàn được tháp Tội Ác này. Có điều, ngươi lại làm được. Trước kia ta không tin số mệnh, nhưng bây giờ nghĩ lại5thì đây là do số mệnh đã định trước rồi!”
La Chinh cười nhạt nói: “Ta cũng không tin số mệnh, ta chỉ tin chuyện do người làm, người sẽ thắng trời.”
“Nhân tộc các ngươi có một câu nói rất hay. Nhân lực có hạn, đôi khi phải biết cân nhắc đúng mực, xem xét thời thế, nếu không người thua thiệt cuối cùng vẫn chính là mình.” Mạnh Thiên bỗng nhiên cười nói.
Mạnh Thiên đang gián tiếp nhắc nhở La Chinh rằng, có lẽ La Chinh có thể liên hợp với3Yêu Dạ tộc để chiếm hết ưu thế trong tháp Tội Ác, thậm chí đuổi hết Ma tộc ra khỏi tháp cũng được, nhưng tuyệt đối không nên bỏ qua sự tồn tại của thánh địa Viêm Ma và thánh địa Khủng Ma!
La Chinh cười ha hả, cũng không phản bác những lời này của Mạnh Thiên.
Mạnh Thiên lập tức nói thêm: “Có điều, ta lại thấy tò mò. Ngươi khống chế tháp Tội Ác được đến mức nào? Tương truyền tháp Tội Ác này thật ra là một món thần binh của một vị đại năng chi sĩ ở Thượng Giới, không phải là ngươi đã luyện hoá nó rồi chứ?”
Có rất nhiều phỏng đoán về tháp Tội Ác. Có người nói đây là tháp tu luyện của một chủng tộc nào đó, cũng có người nói đây là thần binh lợi khí của một cường giả tuyệt thế.
Cho dù là loại phỏng đoán nào thì những lời này của Mạnh Thiên đều là để thăm dò xem, La Chinh có thể khống chế tháp Tội Ác đến đâu!
Theo Mạnh Thiên thấy, hơn phân nửa là La Chinh sẽ lảng tránh.
Nhưng mà La Chinh lại gật đầu, nói: “Ta không luyện hoá tháp Tội Ác này. Có điều…” La Chinh vung tay lên, từng tầng vách tường xung quanh đại sảnh bắt đầu biến mất!
Đại sảnh này vốn nằm ngoài khu sinh hoạt, xung quanh cũng có không ít mật thất tu luyện, nhưng giờ phút này những vách tường kia liên tục hoà tan, tiêu tán đi.
Một số Chiến Tướng đang ngồi ngay ngắn, tĩnh tâm tu luyện trong mật thất, nhưng bỗng nhiên vách tường bốn phía biến mất khiến bọn họ hoảng sợ. Sau đó lại nhìn thấy đại sảnh bên này có mấy vị Chiến Tôn cấp cao đang ngồi, trên mặt đám Chiến Tướng đang tu luyện kia lại càng toát ra vẻ hoảng hốt lo sợ hơn.
Nhìn thủ đoạn của La Chinh, trên mặt mấy gã Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc đều lộ ra vẻ nặng nề, ánh mắt Mạnh Thiên cũng trở nên sâu xa hẳn.
Biểu hiện của La Chinh tương đối tự tin, nếu như ngươi muốn thăm dò ta, vậy thì ta sẽ cho các ngươi nhìn đủ.
Tuy nói hắn không luyện hoá tháp Tội Ác, nhưng đúng là La Chinh có thể điều khiển tất cả mọi thứ trong tháp Tội Ác thông qua khí linh!
Hắn cũng không thèm giấu giếm làm gì, mà thật sự cho đối phương biết, mình có thể điều khiển tất cả mọi thứ trong tháp Tội Ác. Nếu muốn chống lại bản thân trong tháp Tội Ác thì không thể nghi ngờ gì mà đó chính là mơ mộng hão huyền!
Trong mắt Lăng Yên và đám người Triệu Phần Cầm đều loé sáng. Với trình độ khống chế tháp Tội Ác của La Chinh mà nói, Ma tộc hoàn toàn không có vốn liếng để cò kè mặc cả với hắn.
Mạnh Thiên duỗi bàn tay khổng lồ lớn như cái quạt hương bồ ra, vỗ tay: “Cho dù ngươi không luyện hoá tháp Tội Ác, nhưng có thể làm được đến mức này đã là không thể tưởng tượng nổi rồi! Có điều…”
“Có điều?” Lông mày La Chinh nhướng lên, trong mắt loé ra ánh nhìn vô cùng có tính xâm lược: “Có điều trước đây các ngươi cứ luôn muốn giết chết ta, khoản nợ này phải tính thế nào đây?”
Mạnh Thiên cười ha hả hai tiếng: “Ngươi quả nhiên là một người ngay thẳng, lần đàm phán này, thật ra ta hy vọng mọi người có thể chung sống hoà bình!”
Thấy giọng điệu và vẻ mặt của Mạnh Thiên, trong lòng đám người Lăng Yên và Triệu Phần Cầm đều đang cảm thán. Có lúc nào mà tên Mạnh Thiên này nói đến chuyện chung sống hoà bình cơ chứ?
Cho dù Mạnh Thiên thua dưới tay Lăng Yên ở tầng cao nhất của tháp Tội Ác, thế nhưng gã chưa từng khiêm tốn bao giờ. Không chỉ là Mạnh Thiên, mà Ma tộc trong tháp Tội Ác cũng chưa từng thu mình dù chỉ một chút!
Ngoài Yêu Dạ tộc ra, khi Ma tộc xảy ra tranh chấp với những chủng tộc khác thì chưa bao giờ chịu nhượng bộ!
Cho dù là mặt mũi của Yêu Dạ tộc, Mạnh Thiên cũng còn chẳng nể nữa là. Sáu tháng trước, Mạnh Thiên và Lăng Yên cũng từng xảy ra tranh chấp một lần. Lần tranh chấp ấy cũng không lớn, chỉ là tên Mạnh Thiên này lại có thái độ cá chết lưới rách. Lúc ấy Lăng Yên suy nghĩ vì đại cuộc, mà chút chuyện nhỏ ấy cũng không đáng để làm ầm ĩ quá lớn nên cuối cùng trở thành Lăng Yên nhượng bộ.
Từ trước tới nay, tính cách Mạnh Thiên ngang ngược, để gã nói ra việc chung sống hòa bình, công bằng với những người khác, thậm chí là những chủng tộc khác thì còn khó hơn việc lên trời nữa. Có điều, cuối cùng hôm nay Mạnh Thiên cũng phải thoả hiệp, không ngờ gã lại quyết định nhượng bộ!
Trong lòng Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đều kinh hoàng không thôi.
Nếu như Ma tộc chọn chung sống hoà bình thì ít nhất cũng phải dùng một vài điều kiện để trấn an La Chinh. Mà thứ đáng giá nhất trong tháp Tội Ác này là gì? Cơ duyên trong động Huyền Minh!
Trong tháp Tội Ác đương nhiên không thể tự dưng mà đạt được cơ duyên trong động Huyền Minh. Chỉ là nếu có được chỗ ngồi thì có thể dẫn theo càng nhiều người trong tộc tiến vào động Huyền Minh hơn, nên khả năng đạt được cơ duyên lại càng lớn!
Một cái động Huyền Minh đã thay đổi cơ duyên của biết bao nhiêu chủng tộc?
Cho dù là xây dựng thánh địa Tử Tâm hay là thánh địa Thiên Vũ, thì đều cần một vài võ giả có số mệnh nghịch thiên lấy được cơ duyên lớn trong động Huyền Minh. Khi đó mới từng bước xây dựng được thánh địa, hoặc là phát triển thánh địa của bản thân.
“Ba chỗ ngồi, chỉ cần ba chỗ ngồi thôi cũng đủ rồi!” Trong lòng Triệu Phần Cầm nghĩ như vậy.
Trong lòng Triệu Phần Cầm, nếu Ma tộc chịu nhường ra ba chỗ ngồi đã là chuyện phải thắp nhang mà cầu nguyện rồi! Còn Chu Chử Hạc nhìn thấy vẻ mặt có chút kích động của Triệu Phần Cầm thì suy nghĩ trong lòng dường như cũng giống vậy. Có điều Triệu Phần Cầm nghĩ chỉ cần ba chỗ ngồi, còn Chu Chử Hạc thì lại càng ít hơn, chỉ cần hai chỗ ngồi thôi là hắn đã thoả mãn rồi…
So sánh ra thì Lăng Yên – người nắm giữ chỗ ngồi đứng đầu trong số 128 ghế, nên tất nhiên ánh mắt cũng cao hơn Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc.
Hiện tại La Chinh gần như đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Trong tình huống này, không biết thừa thắng xông lên thì chính là thằng ngu. Ma tộc bằng lòng nhường ra bao nhiêu chỗ ngồi, cái này còn phải xem điểm giới hạn của Ma tộc và yêu cầu của La Chinh.
Nếu như đổi chỗ mà nói, yêu cấp thấp nhất của Lăng Yên chính là mười chỗ ngồi!
“Để bày tỏ thành ý muốn chung sống hoà bình, Ma tộc chúng ta có thể nhường ra năm chỗ ngồi cho Nhân tộc các ngươi.” Mạnh Thiên tiếp tục cười nói.
Trên mặt mấy gã Chiến Tôn cấp cao sau lưng Mạnh Thiên toát ra vẻ căm giận bất bình. Năm chỗ ngồi, hơn nữa còn tặng cho loại chủng tộc rác rưởi như Nhân tộc, đối với bọn chúng mà nói đúng là vô cùng ức chế. Huống chi Ma tộc ít đi năm chỗ ngồi, có nghĩa là có năm người mất đi chỗ ngồi!
Lời Mạnh Thiên nói ra lập tức khiến tim hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đập thình thịch!
Điều kiện này đúng là không tệ chút nào. Năm chỗ ngồi, trong nháy mắt Nhân tộc đã có thêm 25 suất tiến vào động Huyền Minh rồi! Cộng thêm bốn chỗ ngồi lúc trước thì Nhân tộc có tổng cộng chín chỗ ngồi. Mặc dù không thể xếp trong tốp ba của tháp Tội Ác, nhưng cũng có thể xếp vào hạng tư rồi!
Vào lúc này, trong mắt hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc dường như có những ngôi sao nhỏ lóng la lóng lánh. Bọn họ rất muốn đồng ý với yêu cầu của Mạnh Thiên thay La Chinh! Hơn nữa còn không chờ nổi muốn báo “tin vui” này về cho thánh địa Tử Tâm!
Dù sao thì lúc đầu khi thánh địa Tử Tâm chú ý đến La Chinh, chẳng qua cũng chỉ hy vọng tương lai hắn có thể lấy được một chỗ ngồi là đủ rồi.
Hoàn toàn không ngờ La Chinh còn chưa leo lên tới đỉnh tháp, chỉ mới đến tầng thứ mười thôi đã giúp Nhân tộc lấy được năm chỗ ngồi! Chuyện này dù có nghĩ bọn họ cũng không dám nữa!
“Nhanh lên đi, thằng nhóc kia!” Triệu Phần Cầm tha thiết mong mỏi La Chinh nhanh chóng đồng ý.
Đôi mắt Chu Chử Hạc thì sắp chảy ra nước rồi. Ma tộc xây dựng ảnh hưởng đã lâu, có thể chủ động nhường ra năm chỗ ngồi đã là ân lớn trời ban rồi, vì vậy hắn cũng tha thiết hy vọng La Chinh dứt khoát chấp nhận ngay. Nếu không, lỡ như Mạnh Thiên đổi ý thì biết làm sao bây giờ?
Lăng Yên nhìn vẻ mặt của Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc, trong lòng cũng nhịn không được mà thở dài một hơi. Nhân tộc yếu ớt đã nhiều năm, đúng là không thể khá lên nổi, may mà có một La Chinh xuất hiện. Rõ ràng vấn đề này có thể cò kè mặc cả, nhưng hai người này chỉ mới nghe thấy năm chỗ ngồi đã kích động như thế rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com