Cây to đón gió lớn, cây càng cao thì đón gió càng lớn.
Hạ Sương và La Chinh đều hiểu đạo lý này.
Trước khi tiến đến bia thiên phú, La Chinh cũng không yên lòng về thiên phú của mình. Nhưng dù cho thiên phú của hắn có cao thì việc thêm hai chữ “Thiên Vị” ở phía trước là có ý gì?
Đây chính là được Thiên Vị tộc thừa nhận?
Đúng vào lúc này, một luồng khí thế hào hùng áp chế tới La Chinh. La Chinh quay đầu xem xét, thế mà lại là một Chiến Tôn Ma tộc.
“Chiến Tôn2cấp mười?” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ nghiêm trọng.
“Đó là người nắm giữ chỗ ngồi của Ma tộc.” Hạ Sương nhẹ nhàng nói bên tai La Chinh.
“Nhóc con, ngươi cũng không tồi, có thể khắc tên mình lớn đến như vậy.” Giọng nói ồm ồm của Mông Xung vang lên, khiến lỗ tai mọi người đều kêu ong ong.
Nghe được lời Mông Xung nói, trái tim Hạ Sương chợt thắt lại, không ngừng đập loạn. Nếu như lúc này Mông Xung ra tay giết La Chinh thì có thể nói, Nhân tộc chẳng hề có biện pháp nào.
“Thế5thì sao?” Lông mày La Chinh nhướng lên, lập tức hỏi ngược lại, căn bản không e ngại Mông Xung đang đứng trước mắt.
Phần đông sinh linh đều dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn La Chinh, trong nội tâm đều muốn hỏi: Rốt cuộc tên nhóc này lấy tự tin ở đâu ra vậy? Không biết ngày chết của mình đã tới à?
Thiên tài như thế, Ma tộc căn bản không giết không được. Rất nhiều chủng tộc đại khái đều nghĩ như vậy.
Chẳng qua phiền toái trước mắt này là xung đột giữa Ma tộc và Nhân6tộc, không liên quan đến các chủng tộc khác nên mọi người cũng vui vẻ ngồi xem theo kiểu nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi(1).
(1)Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi: Là một thành ngữ chỉ việc con cò và con nghêu đánh nhau, chỉ có ông đánh cá là được lợi. Trong khi chúng đánh nhau thì ông lão làm nghề chài lưới đã bắt được cả hai con mang về làm thịt một cách dễ dàng. Nghĩa bóng muốn nói, hai bên tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba.
Mông5Xung nhe răng cười nói: “Ngươi hình như vẫn không rõ tình cảnh của mình…” Nói xong, gã liền cất bước đi về phía La Chinh.
Vào thời khắc này, hai bóng dáng một đen một trắng giống như quỷ mị, lóe lên rồi lập tức xuất hiện hai bên trái phải La Chinh. Hai người này đúng là Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc. Vì phòng ngừa Mông Xung bỗng nhiên ra tay, bọn họ đều đề phòng cao độ.
“Vù vù…”
Cương nguyên màu tím đen trong tay Mông Xung không ngừng vận chuyển, gã căn bản không coi Triệu3Phần Cầm và Chu Chử Hạc ra gì. Gã cười lạnh nói: “Hai vị, có nghĩ tới việc, ra tay sẽ phải trả một cái giá rất lớn hay không?”
Hai người Phần Cầm và Chử Hạc liên thủ lại thì Mông Xung tuyệt không phải đối thủ của bọn họ.
Thế nhưng mà sau đó thì sao?
Chiến Tôn Nhân tộc rất có thể sẽ bị Ma tộc thanh tẩy!
Chuyện có khả năng nhất chính là tất cả Nhân tộc, dù là Chiến Giả, Chiến Tướng hay là Chiến Tôn, toàn bộ đều bị thanh tẩy ra khỏi tháp Tội Ác.
Mà đây còn không phải là tình huống xấu nhất. Nếu như Song Ma thánh địa dám ra tay độc ác, thậm chí có thể trực tiếp làm thánh địa Tử Tâm biến mất khỏi đại lục Hải Thần, từ đó về sau Nhân tộc không thể tiếp tục sống yên ổn!
Đây chính là nỗi xót xa của những kẻ yếu. Không có thực lực thì chỉ có thể nhẫn nại, bằng không chính là diệt vong.
Nghe được lời Mông Xung nói, trên mặt Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đều toát ra vẻ thận trọng. Hai người bọn họ không sợ Mông Xung, tuy nhiên lại sợ nội dung trong lời nói của Mông Xung…
La Chinh tất nhiên quan trọng, cũng nhất định phải bảo vệ, nhưng cả Nhân tộc lại càng nặng hơn!
Tuy La Chinh không rõ lai lịch của hai người một đen một trắng này là thế nào, nhưng chẳng qua hắn cũng có thể đoán được.
Xem ra là thánh địa Tử Tâm muốn bảo vệ mình, còn Ma tộc thì vẫn muốn giết mình như trước. Có vẻ… quy tắc ở khu vực an toàn cũng không dùng được nữa rồi. Thật là cây cao thì đón gió rồi, La Chinh cười lạnh trong lòng. Nhưng lúc này hắn vẫn không nói gì, hắn muốn nhìn xem chuyện này có thể cứu vãn hay không.
Đang lúc hai bên giằng co thì Nguyệt Thủ lại bỗng nhiên tiến lên một bước, cao giọng nói: “La Chinh, ta khiêu chiến ngươi!”
La Chinh mỉm cười: “Được!”
Hắn hầu như không chút do dự mà đồng ý với Nguyệt Thủ.
Mông Xung nhìn Nguyệt Thủ một cái. Gã vốn cũng không muốn ra tay ngay lúc này. Đúng như Nguyệt Thủ nói, nếu như Nguyệt Thủ có thể giết chết La Chinh trên sàn đấu thì mọi phiền toái đều được giải quyết, chủng tộc khác cũng không có tư cách chỉ trích Ma tộc.
Cho dù Nguyệt Thủ thất bại thì Mông Xung lại ra tay tiếp cũng không muộn.
Vừa rồi gã chỉ muốn cho tên nhóc này một chút áp lực mà thôi. Chẳng qua gã tuyệt đối không ngờ được rằng tên nhóc này căn bản không hề e ngại gì mình.
Cho nên khi nhìn thấy cái mặt bình tĩnh kia của La Chinh, Mông Xung liền xúc động muốn xông lên xé nát hắn ra.
La Chinh đã đồng ý với lời khiêu chiến của Nguyệt Thủ nên hai chủng tộc cũng tạm thời ngừng giằng co. Sau đó La Chinh đi ra đầu tiên, Hạ Sương theo sát phía sau, mục tiêu dĩ nhiên là sàn đấu.
Đợi sau khi Nhân tộc đi về phía sàn đấu rồi, Nguyệt Thủ cũng bước ra, dẫn theo người Ma tộc cũng đi về sàn đấu…
Đa số người vốn tập trung trước bia thiên phú, lúc này cũng hối hả đi theo đằng sau.
Chỉ chốc lát sau, người xem xung quanh sàn đấu đã chen chúc chật cứng!
Tháp Tội Ác cũng như một thế giới trong kim tự tháp vậy, số lượng Chiến Giả ở tầng năm nhiều hơn số lượng Chiến Tướng tầng thứ sáu vài lần, mà bắt đầu từ tầng thứ sáu, số lượng Chiến Tướng lại nhanh chóng giảm bớt, còn ở trong tầng mười thì hầu như là thiên hạ của Chiến Tướng cấp mười, hội tụ thiên tài của tất cả các chủng tộc lớn!
Tuyệt đại bộ phận Chiến Tướng đều chọn vào mật thất tu luyện. Để tiến lên các tầng cao hơn của tháp Tội Ác, để trở thành Chiến Tôn, các Chiến Tướng này khắc khổ hơn so với những võ giả ở bất kỳ tầng nào khác.
Chẳng qua thời điểm này, rất nhiều Chiến Tướng cũng nhao nhao ra khỏi mật thất, mục đích là để xem Nguyệt Thủ thi đấu với La Chinh!
Trên khán đài quan sát có một cô gái Yêu Dạ tộc mặc áo xanh, mái tóc dài bồng bềnh, ánh mắt sắc bén. Đây chính là thiên tài cấp Thần của Yêu Dạ tộc – Mộc Thanh Dương!
Trong tầng mười của tháp Tội Ác, Mộc Thanh Dương được đặt ngang hàng với Nguyệt Thủ, hai người bọn họ coi như là hai thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất trong đại lục Hải Thần.
Mộc Thanh Dương vốn đã bế quan tu luyện trong mật thất, hơn nữa nàng chọn tu luyện trong mật thất có quy tắc thời gian nên tỉ lệ tốc độ thời gian là 10:1, mười ngày trong mật thất chỉ bằng một ngày ở thế giới thật.
Mộc Thanh Dương từng giao đấu với Nguyệt Thủ hai lần, hai lần đều hòa, nhưng trên thực tế Mộc Thanh Dương lại chịu thiệt.
Bởi vì dựa theo quy tắc trên sàn đấu, nếu như hai bên hòa nhau, vậy thì sẽ trao đổi ánh sáng tạo hóa cho nhau. Mà ở hai lần chiến đấu này, ánh sáng tạo hóa mà Mộc Thanh Dương dự trữ nhiều hơn Nguyệt Thủ nhiều. Từ đó Mộc Thanh Dương vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này!
Thân là người Yêu Dạ tộc, Mộc Thanh Dương tất nhiên có lòng kiêu ngạo của mình, lúc này nàng bế quan dường như là muốn bỏ xa Nguyệt Thủ! Cho nên mới không tiếc vận dụng điểm tích lũy để thuê mật thất có thể tăng tốc độ thời gian để tu luyện.
Trong quá trình tu luyện, nàng lại bị người ta gọi ra khỏi mật thất. Vốn Mộc Thanh Dương còn rất bực mình, nhưng khi biết được trên bia thiên phú lại bật ra một cái tên lớn như thế, hơn nữa chủ nhân cái tên này còn muốn khiêu chiến Nguyệt Thủ, sao Mộc Thanh Dương nàng có thể bỏ qua?
Lúc này, Mộc Thanh Dương thậm chí rất hâm mộ Nguyệt Thủ, bởi vì nàng cũng rất muốn khiêu chiến La Chinh.
Có thể đạt được danh hiệu “Thiên Vị”, hơn nữa còn dùng tu vi Chiến Giả cấp mười đánh từ tầng một lên tới đây. Vậy hắn mạnh tới mức nào?
Mông Xung khoanh tay, lạnh lùng chăm chú nhìn lên sàn đấu. Thiên phú của La Chinh tất nhiên đã được chứng minh trên bia thiên phú, nhưng thiên phú không phải là tất cả của một võ giả. Dù sao thì tu vi của Nguyệt Thủ cũng cao hơn La Chinh một đoạn, theo gã thấy thì khả năng rất lớn là trận này La Chinh sẽ bị Nguyệt Thủ giết chết!
“Cho dù Nguyệt Thủ có thất bại…” Mông Xung nhịn không được mà liếm liếm đầu lưỡi: “Ta cũng sẽ đích thân kết thúc tính mạng của ngươi!”
Ma tộc đã chịu thiệt lớn trên người Lưu Vũ, hiện tại chỉ dựa vào thực lực của một mình Lưu Vũ đã đủ để uy hiếp được sự tồn tại của Song Ma thánh địa rồi. Đối với Ma tộc mà nói, đây là chuyện khó có thể chịu được. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một “Lưu Vũ” thứ hai xuất hiện, hơn nữa thiên phú của tên nhóc này còn mạnh hơn cả Lưu Vũ!
Cho nên trong mắt Mông Xung lúc này, La Chinh đã là một người chết rồi. Chỉ là hắn sẽ chết trong tay Nguyệt Thủ, hay là trong tay mình mà thôi.
“Cố gắng lên, La Chinh!”
Chiến Tướng Nhân tộc nào đó trên khán đài bỗng nhiên hô lên.
Giọng nói này vừa vang lên thì những người khác cũng lập tức ra sức hét!
Chiến Tướng Nhân tộc trong tầng mười cũng có tới mấy trăm người, hôm nay hầu như toàn bộ đều đến đông đủ, một tiếng hét này cũng rất có khí thế!
La Chinh gật gật đầu với những đồng bào Nhân tộc trên khán đài.
Nguyệt Thủ tức thì cười lạnh: “Đợi ngươi lâu như vậy, rốt cuộc giờ cũng đứng trước mặt ta rồi. Chẳng qua người tộc ngươi hình như không coi trọng ngươi lắm?”
La Chinh cười nhạt một tiếng: “Sao lại nói vậy?”
“Nếu như bọn họ coi trọng ngươi, thì đã chẳng cần hô cố lên rồi. Giống như người tộc ta luôn tín nhiệm thực lực của ta vậy. Trong mắt bọn họ, ta không cần cố gắng cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại ngươi.” Nguyệt Thủ nói.
Trên mặt La Chinh tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, hắn chỉ đáp: “Nói nhiều vô ích. Trong mắt ta, Ma tộc nhiều người lỗ mãng, ngươi là một ngoại lệ, cho nên không cần phải dùng những thủ đoạn này chọc giận ta.”
“Nói cũng đúng. Thật ra ta cũng muốn ngươi dốc toàn lực ứng phó…” Trên mặt Nguyệt Thủ toát ra ý cười giảo hoạt.
Về công mà nói, đứng tại góc độ của Ma tộc thì Nguyệt Thủ chỉ cần ra tay giết La Chinh là được, luận bàn so đo gì đấy căn bản không quan trọng.
Nhưng Nguyệt Thủ có tư tâm của mình. Gã đang muốn dốc toàn lực ứng phó, đọ sức với La Chinh một lần, cho nên mới phải nghĩ đến việc chọc giận La Chinh. Chỉ là Nguyệt Thủ không ngờ La Chinh căn bản không dính bẫy.
“Nhiều lời vô ích.” La Chinh bỗng nhiên rút trường kiếm thánh khí trong tay ra.
Nguyệt Thủ gật đầu, cũng móc ra vũ khí của mình.
Người Ma tộc đầu óc đơn giản, vũ khí sử dụng đều nổi tiếng thô kệch, vũ khí của Nguyệt Thủ cũng không ngoại lệ. Đó là một thanh đao trảm mã(2) cực lớn, lưỡi đao hiện ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Thanh đao trảm mã này cũng là một thanh thánh khí!
(2)Đao trảm mã: là một dạng đao/ kiếm dáng dài, chuyên dùng để đối phó kỵ binh, chặt chân ngựa trong lúc chiến đấu.
Lúc Nguyệt Thủ cầm thanh đao trảm mã kia, ánh sáng màu đỏ lập loè trên mặt lưỡi đao vậy mà lại biến mất. Cùng lúc đó, trong đôi mắt Nguyệt Thủ lại bộc phát ra ánh sáng màu đỏ.
“Cái thanh đao trảm mã này là một thanh thánh khí hạ phẩm, tên là Phệ Huyết. Võ giả giữ thanh đao trảm mã này không cảm nhận được đau đớn, đến tận khi chết trận mới thôi! Không chỉ như thế, nó còn cho ta sức mạnh vô cùng dũng mãnh!” Sắc mặt vốn trầm tĩnh của Nguyệt Thủ dần dần thay đổi, trở nên đầy điên cuồng!
Mỗi thanh thánh khí đều có công hiệu riêng.
La Chinh xoay xoay trường kiếm trong tay, cảm thấy hơi buồn bực. Trường kiếm trong tay hắn tuy là thánh khí nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả gì, giống như một thanh thánh khí trắng, chỉ có được được độ dẻo dai và sức chống đỡ mạnh mẽ của thánh khí mà thôi. Chẳng qua với tư cách là binh khí tiêu chuẩn của Long Uyên Cung thì La Chinh cũng không thể yêu cầu quá nhiều…
“Kêu một Chiến Giả cấp mười làm đối thủ của mình, đối với ta mà nói là một chuyện rất mất mặt. Nhưng mà La Chinh ngươi đã nhận được danh hiệu Thiên Vị, vậy nên không thể coi ngươi như Chiến Giả bình thường! Hãy cho ta xem thực lực chân chính của ngươi!”
Nguyệt Thủ giương đao trảm mã lên, thân hình bỗng nhiên vọt tới, cương nguyên mãnh liệt bộc phát ra, hai tay cầm đao trảm mã vung vẩy lưỡi đao cực lớn, chém xuống đầu La Chinh!
Đao ý đậm đặc bổ tới thẳng mặt, thấy thế bóng dáng La Chinh hơi nghiêng đi, thoải mái lùi một bước, một đao kia dĩ nhiên là chém vào không trung.
“Ầm!”
Lưỡi đao lớn trực tiếp khảm trên sàn đấu, sau đó Nguyệt Thủ khẽ kéo, Trảm Mã Đao vẽ ra một hình bán nguyệt trên mặt đất rồi lại bổ về phía La Chinh!
Thân hình Nguyệt Thủ thấp bé hơn người Ma tộc bình thường nhiều, nhưng chính bên trong thân hình thấp bé này lại bộc phát ra sức lực mạnh mẽ như vậy!
La Chinh lại nhẹ nhàng, một lần nữa tránh được một đao kia.
Trên sàn đấu nứt ra hai đường lớn, giống như miệng con quỷ đang liều mạng vặn vẹo, không ngừng tự khép lại.
Lúc này xem như La Chinh đã hiểu, tại sao tháp Tội Ác này lại tự động khép lại. Đây cũng là bởi vì sự tồn tại của khí linh kia.
Khí linh kia thực sự là người khống chế tháp Tội Ác, chẳng qua chủ nhân của tháp đã chết, dưới tình huống không có chủ nhân điều khiển, khí linh vẫn sẽ giữ gìn tòa tháp Tội Ác này. Về phần ai rèn luyện trong tháp Tội Ác, thì nó cũng không quan tâm…
“Chỉ biết né tránh sao? Để xem bây giờ ngươi tránh thế nào!”
Nguyệt Thủ bỗng nhiên vung đao trảm mã trong tay, thanh đao trảm mã mau chóng chuyển động nhanh như quạt gió!
Sau khi tốc độ tay của Nguyệt Thủ chuyển động đạt tới mức nhất định, La Chinh đã không thấy rõ đao trảm mã trước mắt đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy một bàn quay hình tròn!
“Toái Sát Luân!”
Nguyệt Thủ nhìn chằm chằm vào bàn quay cực lớn, chém về phía đầu La Chinh. Tốc độ chuyển động của đao trảm mã đã đạt đến cực hạn, chặn kín hoàn toàn đường lui của La Chinh. Lúc này đây, La Chinh không cách nào tránh né.
“Đúng lúc này.” La Chinh quét ngang trường kiếm, lui về phía sau một bước, cương nguyên trong cơ thể bỗng nhiên bộc phát!
“Vô Thức!”
Một kiếm này của La Chinh xiêu vẹo giống như đường kiếm bất ổn của trẻ con, đâm ra mà không có mục đích gì.
“La Chinh muốn làm gì? Hắn đang đùa bỡn Nguyệt Thủ sao?”
“Dưới loại tình huống này còn dám trêu đùa đối thủ, sẽ phải trả giá lớn!”
“Một kiếm này rất cổ quái!”
Trên mặt không ít sinh linh đều toát ra vẻ kỳ lạ, bọn họ nghĩ không ra La Chinh bỗng nhiên thi triển loại kiếm pháp xiêu vẹo này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Toái Sát Luân của Nguyệt Thủ vô cùng bá đạo, bất cứ võ giả nào bị xoắn vào trong thì hầu như đều vỡ vụn. Sau khi khởi động Toái Sát Luân, Nguyệt Thủ liền trở thành một cối xay thịt sống sờ sờ. Trong tầng mười đã có không ít sinh linh bị xoắn tới mức máu thịt bay tứ tung, ngay cả xác cũng không hoàn chỉnh!
Trong mắt những Chiến Tướng đó, một kiếm này của La Chinh tự nhiên trông rất buồn cười, dường như hoàn toàn không đáng chú ý.
Nhưng vào giờ khắc này, Mộc Thanh Dương bỗng đứng dậy, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào một kiếm này của La Chinh!
Mộc Thanh Dương cũng là một kiếm khách, kiếm pháp của nàng được thánh địa Yêu Dạ tộc truyền thụ lại nên đương nhiên cũng vô cùng tinh diệu. Thế mà khi nàng nhìn thấy chiêu kiếm xiêu vẹo của La Chinh, thì trên mặt lại toát ra vẻ khiếp sợ.
“Một kiếm này thoạt nhìn tuy chẳng ra làm sao, thế nhưng dường như ta… không có cách nào phá giải!”
Tuy Mộc Thanh Dương rất không muốn thừa nhận, thế nhưng trong lòng vẫn phải đưa ra một cái kết luận như vậy!
Giờ phút này không chỉ Mộc Thanh Dương, kể cả Mông Xung, Bạch Huyễn và đám người Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc đều nhíu mày.
Vứt bỏ thành kiến chủng tộc thì trong một kiếm xiêu vẹo này của La Chinh dường như có ẩn chứa huyền cơ(1) vô cùng lớn. Tuy bọn họ có thể dùng thực lực của mình để tránh đi một kiếm này của La Chinh, rồi sau đó có thể dùng biện pháp khác để đánh bại hắn. Nhưng nếu chính diện đối mặt với một kiếm này, thì ngay cả bọn họ cũng không có cách nào để phá giải!
(3)Huyền cơ: cơ duyên huyền diệu nào đó.
“Hắn ta học được cái kiếm chiêu cổ quái này từ đâu ra vậy?” Triệu Phần Cầm lắc đầu.
Mà Bạch Huyễn lại hé miệng cười, nhẹ giọng nói: “Xem ra càng ngày càng thú vị…”
“Keng!”
Một kiếm này của La Chinh thoạt nhìn khá nhẹ nhàng, nhưng khi đâm ra lại vừa vặn chắn trên đao trảm mã của Nguyệt Thủ. Lúc này, trong thân thể La Chinh lập tức bộc phát ra một luồng sức mạnh khổng lồ, truyền từ trong trường kiếm ra ngoài!
Chỉ một kiếm, đã khiến thanh đao vốn đang vung như bàn quay kia của Nguyệt Thủ phải dừng lại!
Trên mặt La Chinh nở nụ cười thản nhiên nhìn Nguyệt Thủ, trường kiếm của hắn cứ như nam châm, gắt gao hút lấy đao trảm mã của Nguyệt Thủ.
Nguyệt Thủ muốn rút đao về, thế nhưng sức mạnh mà thanh trường kiếm thoạt nhìn tinh tế kia của La Chinh truyền tới lại như là một ngọn núi lớn!
Sức mạnh vẫn luôn là thứ mà Ma tộc kiêu ngạo!
Cho dù là Yêu Dạ tộc cũng phải dựa vào sự khéo léo mới có thể đánh bại được Ma tộc. Nhưng lúc này, Nguyệt Thủ thân là Ma tộc vậy mà lại bị sức mạnh của La Chinh áp chế.
Đây quả thực là nỗi sỉ nhục rất lớn!
Sắc mặt Nguyệt Thủ đỏ nguyên một mảng, cương nguyên toàn thân bỗng bộc phát, dùng hết sức mới vất vả kéo thanh đao trảm mã của mình về được. Gã thuận tay vung mạnh lên, đao trảm mã vẽ ra một hình cung cực lớn, sau đó chém về phía đầu La Chinh!
Đối mặt với một đao kia của Nguyệt Thủ, La Chinh vẫn rạng rỡ như trước, lại tiếp tục thi triển một kiếm xiêu vẹo.
Dùng vô chiêu phá hữu chiêu, Vô Thức mà La Chinh lĩnh ngộ căn bản không có chiêu thức. Cũng chính bởi vì không có chiêu thức nên chiêu kiếm của hắn mới mơ hồ bất định, bản thân cũng không hề có sơ hở, thu phát rất tự nhiên!
“Keng!”
Một kiếm này của La Chinh lại chặn được đao trảm mã của Nguyệt Thủ lần nữa!
“Lại nào!” La Chinh thản nhiên cười nói.
Nhìn thấy La Chinh cười tươi như vậy, Nguyệt Thủ tức đến sắp hộc máu, biểu cảm dần hiện rõ trên mặt.
Trong các Chiến Tướng, Nguyệt Thủ chỉ có một đối thủ, chính là Mộc Thanh Dương của Yêu Dạ tộc. Cho dù là một vài Chiến Tôn cấp thấp thì Nguyệt Thủ cũng tin rằng mình có thể chiến thắng. Nhưng hôm nay… hắn lại được nếm thử cảm giác bị trêu đùa! Đối thủ thậm chí còn không phải là Chiến Tướng mà là một Chiến Giả Nhân tộc!
Đối với Nguyệt Thủ mà nói, loại đả kích này thật sự không phải lớn bình thường!
“Người có can đảm trêu đùa ta, chỉ có một chữ: Chết!” Trong đôi mắt Nguyệt Thủ bỗng bộc phát ra ánh sáng màu đỏ kịch liệt!
Thanh thánh khí mang tên Phệ Huyết trong tay gã, có một loại võ kỹ đặc thù là cắn nuốt được lực khí huyết của người sở hữu, sau đó cho họ sức mạnh to lớn!
Lực khí huyết của Ma tộc nhiều hơn người bình thường nhiều, nhưng đối với võ giả, việc tổn hao lực khí huyết cũng có ảnh hưởng không nhỏ, cho nên dù có là Nguyệt Thủ thì cũng rất ít khi cung cấp lực khí huyết trong cơ thể để nuôi dưỡng thanh đao trảm mã này. Thế nhưng vào thời khắc này, Nguyệt Thủ biết rõ gã không có đường lui nữa rồi.
Tên nhóc loài người trước mắt này phải chết, dù là đứng ở góc độ của gã, hay là đứng ở góc độ của toàn bộ Ma tộc!
Sau khi để cho khí tức mãnh liệt trong người gã chui vào thanh đao trảm mã kia, khí thế trong cơ thể bỗng nhiên bạo phát ra mạnh mẽ hơn gấp mười lần lúc trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com