Hai cự thú vào giờ phút này đã không còn chú ý đến La Chinh, mà lao vào chém giết lẫn nhau.
Đã bị La Chinh đánh gãy một đoạn chi, thế nhưng lưỡi đao còn lại của Mẫu Hoàng vẫn là một vũ khí trí mạng, hữu lực vô cùng. Huống hồ hình thể của nó còn lớn hơn Hỏa Hạt Sư vài phần.
Tuy vóc dáng nhỏ bé hơn Mẫu Hoàng, nhưng Hỏa Hạt Sư lại nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Hơn nữa, huyệt động dung nham này vốn còn là nơi sinh sống của nó. Họa Hạt Sư chiếm ưu thế địa lợi.
Hai cự thú quấn lấy nhau, nhất thời khuấy đảo cả huyệt động.
Nóc vách đá phía trên không ngừng rơi xuống, nham thạch nóng chảy văng lên tung tóe, lại thêm Địa Tâm Hỏa liên tục bắn ra.
Tức thì, Mẫu Hoàng lợi dụng lục chi mạnh mẽ, chi sau đạp một cái, đẩy Hỏa Hạt Sư ra xa mười mấy trượng. Sau đó nó liền huy động lưỡi đao to lớn, cắt về phía Hỏa Hạt Sư.
Cự sư tránh được một đao kia, gào lên một tiếng rồi lại lao về phía Mẫu Hoàng Đao. Hỏa Hạt Sư đã đánh giá thấp lực công kích của Mẫu Hoàng. Loại sinh vật sinh tồn nhờ giết chóc như Đao Trùng này, hung tính của nó còn nhiều hơn dã thú thông thường.
PHỐC!
Lưỡi đao đỏ trực tiếp đâm thủng bụng của Hỏa Hạt Sư. Cả trái tim lẫn nội tạng đều bị lưỡi đao xé mở. Bị thương nặng, Hỏa Hạt Sư kêu rên một tiếng, đồng thời đuôi bò cạp linh hoạt đâm tới đầu Mẫu Hoàng.
BA~!
Đao Trùng Mẫu Hoàng không thể né kịp, lập tức bị cái đuôi kia đâm thủng đầu.
Mất đầu, thân thể Mẫu Hoàng cũng dần dần vô lực, mềm nhũn ra. Lưỡi đao khảnh mảnh run rẩy vài cái, rồi rủ xuống mặt đất. Hỏa Hạt Sư thì nội tạng đã bị cắt nát, cũng kêu rên vài tiếng rồi chợt nghiêng đầu qua một bên, tắt thở!
Hai cự thú, chỉ cần nghe danh một trong hai đã khiến người ta phải kinh hồn lạc phách, vậy mà nay cả hai lại đồng quy vu tận trong huyệt động này…
…
La Chinh vốn cho là mình chết chắc rồi.
Hắn đã từng bị Tà Lang nung khô trong lò luyện khí, lông tóc không bị tổn thương, trái lại nhục thể càng thêm cường hãn, có thể sánh ngang với Huyền Khí thượng phẩm.
Thế nhưng, Địa Tâm Hỏa so với Chân Hỏa Nhị phẩm của Tà Lang, không biết phải lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần.
Dù sao thực lực của Tà Lang cũng chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên, Chân Hỏa của hắn là do chân khí hóa thành. Thực sự không phải là Chân Hỏa diễn hóa chân nguyên.
Mà Địa Tâm Hỏa, so với Chân Hỏa diễn hóa ra từ chân nguyên của Luyện Khí Sư Tiên Thiên Bí Cảnh, còn lợi hại hơn rất nhiều!
Vừa nhảy vào bể dung nham, cảm giác nóng bỏng mãnh liệt lập tức truyền đến, phảng phất như cả cơ thể La Chinh đều bị nhiệt độ nóng chảy thiêu hủy.
Cảm giác đau đớn khi bị liệt hỏa đốt này, hắn đã trải qua hai lần. Lần đầu là ở trong hầm ngầm của La gia, lần thứ hai là bên trong lò luyện khí của Tà Lang. Lần này chính là lần thứ ba.
La Chinh biết rõ, ngoại trừ cắn răng đựng ra, hắn chỉ có thể khẩn cầu chính bản thân có thể ngăn trở được uy lực của Địa Tâm Hỏa, mong rằng thân thể không bị thiêu rụi mà thôi.
Rất nhanh, làn da bên ngoài đã bắt đầu thay đổi, cả người tựa như khối sắt bị nung đỏ, lộ ra quang mang màu đỏ sậm.
Ngay khi cả người hoàn toàn bị nung đỏ, vô số mảnh tiểu kim bạc trên người đều hiển lộ ra, sau đó bắt đầu không ngừng xoay tròn.
Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, hình thành nên một vòng xoáy màu vàng óng, bắt đầu hấp thu Địa Tâm Hỏa!
Địa Tâm Hỏa xung quanh nhanh chóng bị kéo đi, bị La Chinh hấp thu vào trong cơ thể. Thế nhưng, những lốc xoáy kia vẫn còn chưa hoàn toàn mở rộng, về sau, hấp lực ngày càng mạnh hơn, Địa Tâm Hỏa cuồn cuộn lần lượt bị kéo qua.
Từng sợi, từng đạo Địa Tâm Hỏa bị một lực hút mạnh mẽ điên cuồng kéo dẫn vào trong thân thể La Chinh.
Nhạ một mảng lớn nham thạch nóng chảy trong hồ nước địa tâm Hỏa, đều nhanh chóng hướng La Chinh trong thân thể tụ tập.
Nếu như lúc này có người đứng bên ngoài hồ nham thạch, trông thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ kinh hãi không thôi.
Ở phần trung tâm của hồ, vốn nham tương đang quay cuồng sôi trào, theo thời gian, màu đỏ hồng dần dần chuyển thành đen. Cuối cùng, nham thạch nóng chảy ngưng đọng, biến thành một mảng màu đen. Mảng màu đen này nhanh chóng lan ra. Ngày càng có thêm nhiều nham thạch nóng chảy đình chỉ sôi trào, đông cứng lại thành đá tro màu đen.
Sau cùng, cả hồ nham thạch nóng chảy dày đặc đều bị đọng lại.
Ngoại trừ vài nơi vẫn còn có màu đỏ sậm nhàn nhạt bên ngoài, huyệt động vốn sáng trưng nay đã trở thành một mảnh tối đen như mực.
Sau một hồi lâu, trung tâm hồ nham thạch bỗng dưng nứt vỡ, từ khe nứt có một cánh tay vươn ra. Trên cánh tay này có vài mảnh lá vàng đang tản ra kim quang. Sau đó, La Chinh dùng đầu mạnh mẽ húc vỡ nham thạch đông cứng, cả người dần dần ngoi lên.
Giờ phút này, trên mặt La Chim lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên, đó là nụ cười sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Không ngờ… Thật sự không ngờ dưới tình thế vô lộ khả tẩu, nhảy vào hồ nham thạch nóng chảy này. Vậy mà lại có thể hấp thu sạch sẽ Địa Tâm Hỏa ở bên trong. Thân thể ta sau khi bị Địa Tâm Hỏa nung khô, dường như độ cường hãn lại tăng thêm một phần!”
La Chinh cúi đầu quan sát thân thể của mình, để ý thấy trước ngực xuất hiện một đường vân như sóng gợn.
Nhìn thấy đường vân kia, La Chinh nhất thời nghi hoặc.
“Đường vân này, hình như đã gặp ở nơi nào!”
Suy nghĩ một hồi lâu, trong đầu bỗng có linh quang lóe lên, hắn vỗ tay một cái rồi nói:
- Nghĩ ra rồi, đây là Linh Văn!
La Chinh từng nhìn thấy đường vân này trong những quyển công pháp luyện khí mà Tà Lang để lại.
Binh khí, pháp bảo được chia làm nhiều cấp bậc khác nhau, Huyền Khí, Linh Khí, Tiên Khí,…
Ngoại trừ Huyền Khí mặt ngoài không có đường vân ra. Linh Khí, Tiên Khí, Thánh Khí, sau khi luyện chế thành công, sẽ sinh ra một loại đường vân đặc thù.
Tỉ như, Linh Khí sẽ sinh ra Linh Văn, Tiên Khí thì sinh ra Tiên Văn.
“Sinh ra một đạo Linh Văn này, cũng đã nói lên rằng, thân thể của ta đã vượt lên một cảnh giới mới. Từ giờ thân thể ta đã là Linh Khí Chi Thân!”
Giữa Huyền Khí và Linh Khí có một sự cách biệt rất lớn, bản thân La Chinh là người biết rõ nhất. Trong Huyết Sắc Thí Luyện, thanh Linh Khí, Trảm Không Nhận, của Phương Ngọc Thư đã khiến hắn chịu thương tổn vô cùng khủng khiếp. Nếu thân thể của hắn không phải là Huyền Khí Chi Thể thượng phẩm, chỉ sợ rằng hắn đã bị Phương Ngọc Thư hạ thủ rồi.
Sau khi thân thể trở thành Linh Khí, thực lực hiển hiển cũng sẽ có một sự nhảy vọt về chất. Bất luận là khả năng chịu độ hay tố chất thân thể, đều được tăng cường lên rất nhiều.
“Mà điểm mấu chốt nhất chính là…”
- Điểm khác biệt lớn nhất giữa Linh Khí và Huyền Khí, không phải là về độ cứng rắn hay mức độ sắc bén, mà là phần lớn Linh Khí đều có Linh Kỹ đặc thù. Tỉ như Trảm Không Nhận của Phương Thư Ngọc có thể tùy ý kéo ra từng đạo sợi tơ năng lượng có uy lực cực kỳ mạnh mẽ!
La Chinh thì thào nói.
“Thân thể ta hiện đã trở thành Linh Khí, không biết sẽ có Linh Kỹ gì đây?”
Nghĩ đến đây, La Chinh càng thêm nóng lòng.
“Làm sao phát động cái Linh Kỹ này?”
Đứng ở bên ngoài hồ nham thạch đã đông cứng, La Chinh duỗi duỗi tay đánh ra một quyền. Rồi lại tiến lên hai bước đá ra một cước, sau đó lại quay người đá xoay vòng.
…
Sau khi thử nghiệm được một lát, La Chinh sờ sờ đầu, ngây ngốc cười cười. Dường như nhận ra hành động của mình có chút ngu ngốc.
Không nói đến việc hắn thật sự có Linh Kỹ hay không. Cho dù có đi nữa, cũng sẽ không thử được bằng cách này.
Về sau, những mảnh tiểu kim bạc hình lá vàng chằng chịt trên người La Chinh cũng chầm chậm ẩn vào trong thân thể. Huyệt động lại trở nên tối om.
La Chinh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái mồi lửa. Cà một tiếng, huyệt động lại được ngọn lửa chiếu sáng.
Giờ phút này, ánh mắt hắn lại rơi vào xác của Mẫu Hoàng và Hỏa Hạt Sư.
Lúc nhảy vào hồ dung nham, hắn cũng có nghĩ qua, liệu hai cự thú này có đánh nhau hay không.
Hiện tại xem ra, ý nghĩ của hắn quá dư thừa rồi. Những sinh vật hung tính hoang dã này so suy nghĩ của hắn còn hung hãn hơn rất nhiều. Nhìn thảm trạng của Mẫu Hoàng và Hỏa Hạt Sư, La Chinh nhịn không được lắc đầu.
Tay giơ que lửa chuẩn bị rời đi. Vừa đi được hai bước, La Chinh bỗng vỗ vỗ đầu.
“Ta bị Địa Tâm Hỏa đốt cho hồ đồ rồi sao?”
“Hai mươi tinh thạch của Đao Trùng thông thường đổi được một điểm tích lũy, một tinh hạch của thủ lĩnh Đao Trùng đổi được cũng đổi được một điểm. Vậy tinh hạch của Đao Trùng Mẫu Hoàng có thể đổi được bao nhiêu điểm tích lũy đây?”
“Để tinh hạch của Mẫu Hoàng lại chỗ này, thật là phí của trời!”
Tim nảy lên thình thịch, La Chinh bước đến trước ngực Mẫu Hoàng, sau đó lấy tàn phá phi đao ra phanh ngực Mẫu Hoàng.
Leng keng!
Một viên tinh hạch màu tím lớn chừng quả đấm rơi xuống đất.
- Tinh hạch của thủ lĩnh Đao Trùng chỉ lớn bằng quả hạch đào, quả óc chó, vậy mà tinh hạch của Mẫu Hoàng lại to bằng cỡ nắm tay!
La Chinh không nói hai lời, liền bỏ viên tinh hạch màu tím vào nhẫn trữ vật.
Xử lý xong, ánh mắt lại rơi vào xác của Hỏa Hạt Sư.
Tinh hạch của Hỏa Hạt Sư có thể đổi được điểm tích lũy hay không, La Chinh cũng không rõ lắm. Nhưng hắn lại biết Hỏa Hạt Sư hiếm hoi như thế nào. Trong mắt Luyện Dược Sư, Luyện Khí Sư, thứ tinh hạch này cũng được coi như là chí bảo.
Không suy nghĩ nhiều, La Chinh lại chém một đao lên Hỏa Hạt Sư, lấy tinh hạch ra.
Toàn thân yêu thú đều là bảo vật. Nhân loại có thể trở nên cường đại hơn, cũng chính là nhờ lợi dụng những thứ này. La Chinh cũng không buông bỏ đuôi của Hỏa Hạt Sư, liền một đao cắt xuống.
Ngược lại, cái lưỡi đao to lớn của Mẫu Hoàng kia, mặc dù La Chinh nhìn có chút đỏ mắt, thế nhưng không gian của nhẫn trữ vật lại không đủ để chứa. Hắn cũng chỉ có thể buông tha. Khứu giác của Đao Trùng linh mẫn hơn nhân loại rất nhiều. Nếu đem cái lưỡi đao này theo bên người, chỉ sợ sẽ đưa đến một luồng sóng Đao Trùng khác.
Thu nhặt chiến lợi phẩm xong, La Chinh dựa theo đường cũ, đi ra khỏi huyệt động.
Huyệt động này quá tà dị, ngay cả yêu thú kinh khủng như Hỏa Hạt Sư cũng có. Ai biết liệu phía dưới huyệt động còn có thứ gì khủng bố hơn hay không?
Với thực lực hiện tại của hắn, có thể kiếm lời từ Mẫu Hoàng và Hỏa Hạt Sư đã là cực kỳ may mắn rồi. Nếu như không phải nơi này có hồ dung nham, nếu như không phải thân thể hắn đặc thù, có thể dục hỏa bất tử, chỉ sợ rằng hắn đã không còn tồn tại nữa rồi.
Vừa rồi một đường lao xuống, cấp bách chạy trốn, La Chinh còn chưa kịp phân biệt đường đi, cũng may một đường đi lên hắn đi không sai.
Đi qua mấy đường vòng quanh co, gặp một vài con yêu thú Tam cấp. Dưới tình huống hữu kinh vô hiểm, La Chinh tốn vài canh giờ mới đi ra khỏi huyệt động.
Giờ phút này, sắc trời đã tối. Ánh sao trên bầu trời đã sáng rõ. Hiện tại đã là đêm khuya.
La Chinh thận trọng đi qua khu rừng, vượt qua khe sâu lúc trước, theo hướng đi lúc ban ngày, nhắm về hướng Long Thành mà chạy như điên.
Cũng may Đao Trùng là loại yêu thú hoạt động vào ban ngày. Nếu như không có tình huống đặc biệt phát sinh, chúng sẽ không ra ngoài vào ban đêm. Mà những yêu thú khác thì đã bị Trùng Triều xua đuổi. Trên đường đi, La Chinh không gặp bất kì một con yêu thú nào.
Một lúc lâu sau, Long Thành cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt.
Trở lại Long Thành, La Chinh liền đi thẳng đến nơi ở của Lục Kiêu.
Lục Kiêu cùng Thanh Lam Đội đều ở trong quân doanh. Khi tiến vào trong quân doanh của Lam Thanh Đội, hắn liền thấy hai binh sĩ đang canh giữ ở cửa.
Hai binh sĩ nhìn thấy La Chinh, liền dựng thẳng trường mâu trên tay lên, nói:
- Nơi này là trọng địa của quân doanh. Thứ lỗi đêm khuya không tiếp khách, mời mau rời đi!