Từ Trung Vực hay cũng chính là Thiên Bắc Vực đi đến đại lục Hải Thần, hai đại lục cách xa nhau tới vài chục vạn dặm, ngoài truyền tống trận cỡ lớn trong mộ Tiên Thiên Miểu kia ra, thì La Chinh cũng không nghĩ ra cách nào khác có thể truyền tống đi xa như vậy.
Nhưng trong thiên hạ còn có chuyện trùng hợp như thế sao?
Quần áo, trang phục, hình dạng, khí chất đều giống Vân Lạc như2đúc, không có chút khác biệt nào, chỉ là tu vi và công pháp tu luyện thì lại khác.
Vân Lạc trong thành Bạch Đế chủ tu một loại công pháp kết giới, còn Vân Lạc ở đây lại chủ tu chỉ pháp.
Ngay lúc La Chinh còn đang suy tư, người thú trên võ đài bỗng nhiên gào thét một tràng, chiếc búa lớn trong tay vút ra từng đường gió lớn, điên cuồng vung vẩy bay về phía Vân Lạc.
Còn thân5thể mềm mại của Vân Lạc nhìn như lá cây trong cơn gió lớn, không ngừng xuyên thẳng qua giữa những đường búa đó. Mỗi một lần né tránh đều chỉ cách chiếc búa một khoảng gần trong gang tấc, nhìn qua thì rất nguy hiểm gay cấn.
Hạ Sương nhìn vẻ mặt của La Chinh, bỗng nhiên mỉm cười: “Ngươi hình như rất lo lắng cho nàng? Thực tế không cần đâu… Vân Lạc là một người rất kỳ quái.”
“Kỳ quái?6Chỗ nào kỳ quái?” La Chinh hỏi.
“Nàng vào tháp Tội Ác sáu năm rồi, thế nhưng lại cứ dừng lại ở tầng mười.” Hạ Sương cười nói.
“Sáu năm? Cứ dừng lại ở tầng mười?” La Chinh mở to hai mắt nhìn.
Hạ Sương gật gật đầu: “Đúng. Hơn nữa mỗi tháng nàng đều xuất chiến sáu lần trở lên. Số ánh sáng tạo hóa nàng tích lũy được, chỉ sợ có thể bồi dưỡng ra hai mươi Chiến Tôn rồi. Thế nhưng5nàng cũng chưa từng luyện hóa, mà lại tặng hết cho người khác rồi.”
Nghe thấy lời Hạ Sương nói, La Chinh lập tức bó tay, nghẹn họng mất một lúc lâu, sau đó mới hỏi: “Tặng ánh sáng tạo hóa cho người khác?”
“Đúng. Võ giả Nhân tộc chúng ta khiêu chiến Vân Lạc, nhưng nàng lại trực tiếp nhận thua, bao nhiêu ánh sáng tạo hóa tích lũy được đều cho đối phương hết.” Hạ Sương nháy mắt nói.
Dựa theo quy3tắc của tháp Tội Ác thì hoàn toàn có thể làm như vậy. Thế nhưng mục đích của Vân Lạc là gì? Cứ duy trì mãi ở cấp mười mà không đột phá tu vi? Mục đích của nàng là gì?
Võ giả tiến vào tháp Tội Ác cũng là vì ánh sáng tạo hóa trong đó có thể giúp tăng tu vi rất nhanh, nhưng Vân Lạc lại không chỉ không cần ánh sáng tạo hóa, hơn nữa còn tặng ánh sáng tạo hóa đạt được cho người khác?
“Nàng có thể ở trong tháp Tội Ác lâu như vậy, vì sao còn có người dám khiêu chiến nàng?” La Chinh hỏi.
Hạ Sương cười nói: “Thưởng lớn như vậy nên ắt có người dũng cảm. Vân Lạc thích tích góp từng chút ánh sáng tạo hóa thành số lượng lớn, mà cũng luôn có người đánh giá cao thực lực của mình. Chỉ cần đánh bại Vân Lạc là có thể đoạt được lượng ánh sáng tạo hóa vô cùng kinh người!”
“Thì ra là thế…” La Chinh gật gật đầu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì tình thế trên sàn đấu bỗng nhiên nghịch chuyển. Bóng dáng Vân Lạc bỗng nhiên nhanh hơn, chiếc guốc gỗ nho nhỏ bỗng nhiên bay ra từ một khe hở trong những đòn tấn công của chiếc búa, một cước đạp lên mặt người thú kia.
Sau đó Vân Lạc lộn một cái trên không trung, trong tay tụ tập một luồng cương nguyên vô hình, một tiếng nói trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng vang lên.
“Ngón Tay U Minh!”
“Bụp!”
Một ngón tay của Vân Lạc bắn ra một đòn, trực tiếp xuyên qua đầu người thú, bắn vào võ đài làm thủng cả một lỗ lớn!
“Cương nguyên trong suốt.” Lông mày La Chinh giật khẽ. Khi xưa ở trong thành Bạch Đế, chân nguyên do Vân Lạc thi triển cũng là không màu vô hình, hoàn toàn trong suốt, vô cùng đặc thù! Cho đến tận bây giờ, La Chinh chưa từng gặp qua người nào khác có chân nguyên tinh khiết trong suốt, nhưng lại không biết giữa hai người này có liên hệ gì.
Hạ Sương lại nói: “Người của tầng chín sợ là lại gặp nạn rồi…”
Nhìn cái lỗ lớn trên sàn đấu, La Chinh cũng sâu sắc đồng ý với lời của Hạ Sương. Uy lực của một ngón tay này đã trực tiếp xuyên thủng sàn đấu, phần thực lực này cực kỳ đáng sợ. Tuy Vân Lạc là Chiến Tướng cấp mười, nhưng La Chinh lại không chắc có thể thắng nàng!
Sàn đấu không ngừng động đậy, khép lại, giống như miệng một con quái thú, còn trên đầu tên người thú kia đã có một cái lỗ nhỏ đang đổ máu, sau một lúc lâu mới ngã ầm xuống đất, máu tươi chậm rãi chảy ra, rất nhanh đã bị võ đài hút hết.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Không nên khiêu chiến Vân Lạc, nàng đã sớm có được thực lực của cường giả Chiến Tôn rồi, khiêu chiến nàng chính là muốn chết!”
“Thế nhưng hấp dẫn lớn quá. Lúc này Vân Lạc đã tích lũy ánh sáng tạo hóa được sáu tháng rồi, thế mà vẫn chưa tặng cho người khác. Nếu khiêu chiến thành công thì chúng ta có thể trực tiếp tăng cấp lên Chiến Tôn rồi!”
“Hấp dẫn càng lớn thì nguy hiểm càng cao. Thời gian mấy năm gần đây, Chiến Tướng chết trên tay Vân Lạc chỉ sợ phải tới hơn trăm người? Nhân tộc là chủng tộc nhỏ yếu, thế mà lại xuất hiện một kỳ tài hiếm thấy như vậy. Vân Lạc căn bản chính là tầng chủ của tầng mười này! Nàng lại cố tình không lên tầng trên… Hừ! Tốt nhất là nàng lên đỉnh tháp đi, bị những Chiến Tôn kia giết chết thì mới tốt!”
“Lần này Nhân tộc hình như lại có thêm một tên yêu nghiệt. Tên nhóc La Chinh cũng vừa tiến đến tầng mười rồi. Ta nghi không biết có phải Nhân tộc quật khởi rồi không?”
Mặc kệ loài người nhỏ yếu như thế nào, trong tầng mười đã tồn tại một Vân Lạc đặc thù tới mức chẳng ai có thể xem nhẹ được.
Một luồng ánh sáng tạo hóa bắn về phía ngực Vân Lạc từ trong mắt người thú kia. Mặt Vân Lạc không hề đổi sắc, thản nhiên nhìn xung quanh một vòng, lạnh giọng nói: “Còn ai khiêu chiến?”
Các sinh linh xung quanh không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Vân Lạc chớp mắt một cái, sau đó đi xuống khỏi sàn đấu.
“Không phải cứ sàn trống ba ngày liên tiếp thì sẽ có cơ hội tự do đi lên sao?” La Chinh hỏi.
Ai ngờ Hạ Sương lại nhún vai cười nói: “Biết làm sao? Vân Lạc gặp sàn trống chắc phải tới mấy trăm lần ấy chứ? Nhiều nhất là lúc nàng sàn trống suốt một tháng liên tiếp, không ai dám lên khiêu chiến nàng. Thế nhưng nàng lại cứ nhất quyết đứng yên ở tầng mười, tuyệt đối không tiến lên. Nếu như nàng đồng ý tiến lên thì chắc loài người đã có thêm một chỗ ngồi rồi.”
Đúng lúc này, Vân Lạc đi xuống võ đài rồi đi thẳng về phía La Chinh.
La Chinh nhìn cái váy dài kia lắc lư, đôi guốc gỗ giẫm lên đất kêu “cạch cạch” liền nhớ lại người được xưng là Sát Lục Thiếu Nữ trong thành Bạch Đế kia. Hắn muốn nhìn phía sau lưng Vân Lạc, xem liệu nàng có vết thương giống Vân Lạc kia hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com