Ý cười trên mặt Cảnh đại nhân càng nồng đậm hơn.
Có lẽ hắn cảm thấy, sự xuất hiện của La Chinh sẽ khiến số mệnh của Đại Thánh Địa nhà mình được cải thiện.
Trong cuộc tranh bá của2trăm tộc trên đại lục Hải Thần, năm đó không phải Nhân tộc không có chút hy vọng nào.
Đặc điểm của Nhân tộc nằm ở chỗ tu luyện chân nguyên, phương diện này là ưu thế tuyệt vời5hơn so với các chủng tộc khác rất nhiều. Ba trăm năm trước và một trăm năm trước, Nhân tộc từng xuất hiện hai thiên tài cấp Thần.
Hai thiên tài cấp Thần này đều có khả năng rất6lớn sẽ lên tới đỉnh Thần Hải Cảnh!
Đáng tiếc là thiên tài đầu tiên vừa mới ra khỏi thánh địa Tử Tâm xuống núi rèn luyện thì đã bị chủng tộc khác giết chết. Thiên tài cấp Thần5còn lại tuy đã trưởng thành, nhưng cuối cùng cũng chết trong động Huyền Minh. Mặc dù trong động Huyền Minh có nhiều cơ duyên lớn, nhưng cũng rất nguy hiểm, cho dù là Chiến Tướng tiến vào3trong đó rèn luyện mà không chú ý thì cũng sẽ mất mạng, thậm chí còn chẳng có đường phản kháng.
Nhưng Cảnh đại nhân lại nhìn ra, người tên La Chinh không rõ lai lịch này có thực lực vô cùng mạnh, vượt xa các Chiến Giả thông thường. Chỉ đơn thuần dựa vào thực lực khủng bố của mình, hắn đã có thể liều mạng với Chiến Tướng cấp mười, còn linh hồn cường đại của hắn thì dường như có thể áp chế cường giả Chiến Tôn.
Nếu chàng trai này bước vào Thần Hải Cảnh, chỉ sợ trong khắp đại lục Hải Thần này cũng chẳng ai có thể ngăn cản hắn lớn mạnh hơn được.
Căn cứ vào điểm này để phán đoán, Cảnh đại nhân cảm thấy thánh địa Tử Tâm có đem bao nhiêu tài nguyên ra để bồi dưỡng La Chinh cũng chẳng đủ.
Mục đích khi Cảnh đại nhân gặp mặt La Chinh đại khái đã đạt được. Thực tế, Cảnh đại nhân còn muốn tiến thêm một bước, mời La Chinh đi tới thánh địa Tử Tâm một chuyến. Trong mảnh đất nguyền rủa này có một truyền tống trận đi thông tới thánh địa Tử Tâm. Nếu những đại năng Thần Hải Cảnh trong thánh địa đồng ý chỉ điểm cho La Chinh, thậm chí còn dùng Tử Tâm Bàn để truyền dạy, khai thông cho La Chinh thì là tốt nhất.
Thế nhưng Cảnh đại nhân cũng hiểu rõ rằng mình suy nghĩ nhiều quá rồi. Cho dù là thiên tài cấp Thần trong thánh địa cũng chẳng được đãi ngộ thế này, mà loại chuyện này cũng không phải là thứ hắn có thể quyết định, vậy nên giờ phút này hắn cũng không nói ra.
Cảnh đại nhân dẫn theo Hạ Sương rời đi, ngay khi mấy người vừa mới ra khỏi quán rượu thì Hạ Sương bỗng nhiên quay đầu nói: “Ngươi còn chưa biết tên ta nữa!”
“Ngươi tên là gì?” La Chinh khẽ cười nói.
“Hạ trong mùa Hạ, Sương trong sương Thu!” Nói xong, Hạ Sương mỉm cười tự nhiên hào phóng, quay đầu đi theo Cảnh đại nhân rời khỏi đó.
Trở lại khu sinh hoạt, La Chinh lại tiếp tục thuê một gian mật thất tu luyện, tiếp tục luyện hóa ánh sáng tạo hóa thu được từ Tử Ngọc, dựa vào ánh sáng tạo hóa, tu vi của La Chinh tăng lên cực nhanh!
Mục tiêu của La Chinh là trở thành cường giả Chiến Tôn trong tháp Tội Ác!
Cũng chỉ có đạt tới cấp bậc Chiến Tôn này, La Chinh mới có khả năng chiến một trận với Thôi Tà, mới có khả năng đánh bại hắn ta.
Từ khi tiến vào tháp Tội Ác, La Chinh mới chỉ trải qua mấy trận chiến đấu mà thôi. Khi giao đấu với các Chiến Giả ở tầng đầu tiên, lượng ánh sáng tạo hóa La Chinh đạt được đã giúp hắn tăng từ Chiến Giả cấp bảy lên tới Chiến Giả cấp tám. Thế nhưng, cũng bởi vì lúc đó La Chinh sắp đột phá đến nơi rồi, nên ánh sáng tạo hóa cũng chỉ là chất xúc tác mà thôi.
Ở tầng thứ hai, số lượng ánh sáng tạo hóa La Chinh đoạt được trên người Tử Ngọc cũng không ít, thế nhưng sau khi hấp thu hoàn toàn chỗ ánh sáng tạo hóa này mà La Chinh cũng không đột phá được. Vậy nên La Chinh đoán, có lẽ còn phải hấp thu một lượng ánh sáng tạo hóa ngang mức như vậy nữa thì mới đủ để đột phá.
Ánh sáng tạo hóa của Tử Ngọc đến từ chính những Chiến Tướng khác, mà ánh sáng tạo hóa của các Chiến Tướng lại được tích lũy từ việc chiếm đoạt trên người các Chiến Giả từ tầng một lên tầng hai, số lượng đương nhiên sẽ không quá nhiều.
“Xem ra phải nhanh chóng đi lên các tầng cao hơn của tháp Tội Ác mới được. Số lượng ánh sáng tạo hóa ở các tầng dưới này ít quá.” Mục tiêu của La Chinh là các Chiến Tướng trong tháp Tội Ác.
Những Chiến Tướng đó cũng là từng bước từng bước mà bò lên, sau năm tầng chiến đấu, số lượng ánh sáng tạo hóa trong tay đương nhiên nhiều hơn hiện tại không ít.
Đáng tiếc là quy tắc trong tháp Tội Ác khá hạn chế, hắn buộc phải leo lên từng tầng một. Cứ cho là lúc nào cũng gặp phải “sàn trống” thì cũng cần một khoảng thời gian không ngắn.
Nghỉ ngơi cả một đêm, ngày hôm sau, La Chinh đi ra khỏi mật thất tu luyện. Đấu trường vốn không phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng có Chiến Giả chém giết trên sàn đấu, vậy mà khi hắn tiến vào, cả hiện trường lập tức im lặng như tờ.
Bởi câu chuyện La Chinh dùng khí thế ép hai Chiến Tôn Ma tộc đã truyền đi khắp tầng hai, hoặc nên nói là phần lớn những người trong tháp Tội Ác này đều đã biết rằng trên tầng thứ hai này xuất hiện một tên sát tinh khủng bố. Mặc dù xuất thân là Nhân tộc, nhưng sức chiến đấu đã vượt qua những người cùng giai, hơn nữa tạm thời còn không thể nhìn thấy giới hạn về thực lực!
Ngày hôm qua La Chinh đã đánh bại Tử Ngọc – Chiến Tướng thiên tài cấp Thần của Yêu Dạ tộc, vậy nên lúc này nào còn ai dám khiêu chiến hắn nữa?
Khi vừa mới tiến lại đây, trên đấu trường vốn vẫn còn hai sinh linh tộc khác đang chém giết lẫn nhau. Sau khi bọn họ phân định thắng bại, người chiến thắng vừa thấy La Chinh đang đứng bên ngoài sàn đấu, sắc mặt đột nhiên thay đổi ngay, cứ như là bị rắn cắn vậy, nhanh chóng nhảy ra khỏi sàn đấu.
Trong tháp Tội Ác có quy định, trên sàn đấu thì có thể tùy tiện chém giết, thế nên nếu La Chinh mà lên sàn, rồi giết mình trong nháy mắt thì thật oan uổng…
Nhìn thấy sinh linh kia chạy trốn, nhóm phần lớn các Chiến Giả cũng chẳng hề cười nhạo.
Tính mạng ai cũng vậy, chẳng phải là thứ chỉ cần cúi xuống đất là nhặt được. Nếu bị La Chinh giết thì thật uổng, chẳng qua chỉ là một viên đá kê chân cho La Chinh tiến lên mà thôi. Loại tình huống mà biết trước sẽ chết trên sàn đấu thế này thì ai cũng chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng điều đáng châm chọc ở đây chính là, trước đây sinh linh kia đã thắng mười sáu trận liên tiếp, là nhân vật thuộc cấp bá chủ của tầng thứ hai!
Đáng tiếc, mấy ngày nay gã bá chủ này đều vô cùng buồn bực, đầu tiên là đụng phải một cô nàng Tử Ngọc, thế nên gã không dám ứng chiến mà trực tiếp chọn cách bế quan, bây giờ vừa mới nhảy ra đã gặp phải một tên La Chinh…
Đối với hành động của bọn họ, La Chinh coi như không thấy. Người ở vị trí cao hơn chính là như vậy, đương nhiên La Chinh sẽ không suy xét đến suy nghĩ của nhóm Chiến Giả. Chiến Giả nào cản bước hắn đi lên thì chỉ có một vận mệnh, chính là bị nghiền áp.
Sau khi lên sàn đấu, La Chinh lại thản nhiên hỏi: “Có ai dám khiêu chiến ta không?”
Không ai lên sàn chính là kết cục tốt nhất khiến mọi người đều vui mừng. Chỉ cần hôm nay sàn trống, ngày mai sàn trống thì nhóm Chiến Giả tầng thứ hai sẽ vô cùng phấn chấn mà tiễn bước sát thần La Chinh này đi. Vậy nên giờ khắc này làm gì có sinh linh nào dám đi lên tìm cái chết?
Tất cả sinh linh đều yên tĩnh không một tiếng động, trong lòng đều muốn đuổi người này cút đi nhanh lên một chút. La Chinh gây sức ép ở trong này nhiều thêm một ngày, thì đối với bọn hắn mà nói chính là một loại tra tấn.
Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng nói truyền đến: “Ta tới khiêu chiến ngươi!”
Nghe giọng nói này, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, lông mày La Chinh cũng nhíu lại.
“Có ai còn dám khiêu chiến La Chinh? Mẹ nó! Ngươi sống hay chết thì liên quan chó gì đến chúng ta, thế nhưng ngươi đã khiêu chiến thì lại phải mất ba ngày sàn trống nữa La Chinh mới có thể lên tầng ba được! Đây không phải là hại người à?”
“Nói đúng! Để La Chinh tự do tiến lên thì tốt rồi. Muốn khiêu chiến? Cút lên tầng ba mà khiêu với chiến!”
“Xem ra La Chinh còn phải ở lại tầng thứ hai vài ngày…”
Khi phần lớn các sinh linh đang tức giận ra sức mắng chửi thì người vừa hô khiêu chiến lại bình thản đi ra, không ngờ lại là Tử Ngọc của Yêu Dạ tộc!
Ánh mắt Tử Ngọc lạnh lẽo nhìn nhóm Chiến Giả đang hăng say chửi rủa kia, cả giận nói: “Các ngươi… nói cái gì!”
Đông đảo võ giả lập tức câm miệng.
Bọn họ đã quên, nơi này còn có một sát tinh khác!
La Chinh thực sự rất khủng bố, nhưng Tử Ngọc cũng chẳng hề kém cạnh. Dù sao thì đối với đám Chiến Giả mà nói, cả hai người đều là sự tồn tại không thể đánh bại. Hôm qua cô gái này bị La Chinh kết thúc chuỗi “sàn trống” nên tâm tình vốn đã không tốt, nhỡ đâu thật sự đắc tội khiến nàng cứ ở lại tầng hai mãi, thì sẽ gây nên phiền phức rất lớn.
Phiền phức của kẻ yếu, vô cùng nhiều…
Vận mệnh của các Chiến Giả từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm chính là bi kịch như thế. Nếu không đi lên thì vĩnh viễn chỉ có thể làm đá kê chân cho người khác ở tầng này. Đây còn là quy tắc đã từng được thay đổi một lần của tháp Tội Ác.
Trước kia, ngay từ hồi đầu, trong tháp Tội Ác không có quy tắc được tự do tiến lên tầng tiếp theo thế này, cho nên các chủng tộc lớn liền để một đám Chiến Tướng ở tầng dưới để quét sạch điểm tích lũy. Bởi vì không càn quét đủ điểm tích lũy thì căn bản không thể tiến lên tầng trên. Thời điểm đó, tính mạng võ giả hoàn toàn là một công cụ để kiếm điểm tích lũy của các Chiến Tướng, mà các Chiến Tướng cũng trở thành công cụ để kiếm điểm tích lũy của Chiến Tôn.
Hơn nữa khi đó, tháp Tội Ác lại càng hỗn loạn hơn hiện giờ, đến ngay cả một khu vực an toàn cũng không có, nếu gặp phải một vài thiên tài của các tộc khác thì lúc này muốn giết cứ giết, tàn khốc vô cùng.
Nhìn thấy Tử ngọc của Yêu Dạ tộc này lại chạy đến, trong lòng La Chinh cũng chẳng vui vẻ gì. Chẳng lẽ do hôm qua mình đã kết thúc chuỗi “sàn trống” của nàng nên hôm nay nàng đến quấy rối? Hay là, cô gái này thật sự cho rằng mình không dám giết cô ta? Nghĩ đến đây, trong đôi mắt La Chinh hiện lên nét hung dữ, nhìn chằm chằm Tử Ngọc.
Không biết vì sao, sau khi bị La Chinh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Tử Ngọc liền cảm thấy hơi hoảng hốt. Thế nhưng, nàng cũng không trực tiếp đi lên sàn đấu, sau đó bổ sung thêm một câu: “Ta muốn khiêu chiến ngươi, thế nhưng không phải ở tầng hai! Tạm thời chờ ngươi lên tầng ba đi. Nếu ta đuổi kịp, lại khiêu chiến ngươi!”
Nghe thấy Tử Ngọc nói vậy, phần lớn các sinh linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm than một tiếng. May quá! Cô gái Yêu Dạ tộc này cũng không phải ngu ngốc, thiểu não. Hôm qua La Chinh đã tha cho nàng rồi, hôm nay còn muốn khiêu chiến La Chinh để chấm dứt “sàn trống” của hắn? Vậy chẳng phải là muốn chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com