Nếu như Thạch Khắc Phàm mà nghe nói thế thì có lẽ sẽ nhanh chóng suy tính trong lòng một phen, tìm cách để vừa không đắc tội đám người Thần Quốc này mà vẫn có thể uyển chuyển từ chối. Dù sao thì Thiên Hạ Thương Minh của hắn cũng là thế lực lớn nhất Trung Vực, đắc tội đám người Thần Quốc này, chỉ sợ sẽ phiền phức.
Còn nếu là Mạc Hải Sơn thì có lẽ sẽ im lặng không nói, chỉ là nhất định cũng2sẽ không giúp bọn họ xua vận xui.
Nhưng thế mà lại trúng ngay Yên Duyệt Sơn – người nóng tính nhất.
Ngay từ đầu, Yên Duyệt Sơn đã chẳng ưa đám người đến từ Thần Quốc này rồi. Có điều bọn họ vẫn chưa nhắm lên đầu hắn, nên hắn cũng chẳng hơi đâu vô duyên vô cớ đi chọc vào đám cường địch này làm gì.
Kết quả anh chàng kia có chuyện phải cầu đến hắn mà còn trưng ra bản mặt vênh váo hất hàm, giọng điệu5sai khiến. Mập mạp? Biệt hiệu này của Yên Duyệt Sơn hắn, trừ vợ hắn ra thì ai dám gọi!
“Ngươi! Ta chính là Thần Quốc…” Anh chàng định mở miệng nói ra thân phận của mình.
Yên Duyệt Sơn nói thẳng: “Cho dù ngươi có là Thái tử Thần Quốc thì cũng vô dụng!”
Vừa rồi La Chinh đã cười nhạo hắn là hoàng tử Thần Quốc, bây giờ Yên Duyệt Sơn lại tăng thẳng thêm một cấp, dù là Thái tử Thần Quốc cũng vô dụng, bảo hắn không6cần nói gì nữa.
Giờ phút này, chàng trai bị chọc cho tức chết tới nơi rồi. Thật ra hắn đúng là một trong các vị hoàng tử của tứ đại Thần Quốc!
Nhưng đúng lúc này, lão Cung trong đám người Thần Quốc kia lại bất ngờ lên tiếng: “Anh bạn, có thể xua vận xui giúp Thánh Nữ của tộc ta được không? Tất nhiên Thần Quốc ta sẽ cảm tạ thật lớn…”
Dù tính cách Yên Duyệt Sơn có nóng nảy thật đấy nhưng hắn cũng không ngốc.5Nếu như hắn đã lấy được một cơ hội để xua vận xui, mà đúng lúc trước mắt lại có đến hai người bị gán vận xui vào người thì dù thế nào cũng phải so sánh trước đã rồi nói.
“A? Không biết Thần Quốc các ngươi lấy gì để cảm tạ chúng ta?” Yên Duyệt Sơn hỏi.
Lão Cung định chấp thuận hứa hẹn rất nhiều chuyện, nhưng trong thời gian ngắn như thế hắn đâu kịp suy nghĩ rõ ràng được? Hắn còn chưa kịp mở miệng3thì đã có một giọng nói thản nhiên vang lên từ hướng khác: “Nếu có thời gian, sẽ bố trí một đại trận hộ tông giúp các ngươi!”
Giọng nói kia, chính là của La Chinh.
Nghe nói như thế, ánh mắt Yên Duyệt Sơn lập tức sáng lên. Đại trận hộ tông kia của Vân Điện đúng là rất lợi hại, nghe nói suýt chút nữa đã chôn sống luôn Thôi Tà trong đó, vậy nên nếu nói Thiên Hạ Thương Minh không hứng thú thì nhất định là giả.
Nếu không có chuyến đi đến mộ Tiên Thiên Miểu này thì phần lớn các tông môn đều chuẩn bị đi thăm hỏi Vân Điện, cho dù phải trả cái giá lớn thế nào cũng nhất định phải mời La Chinh bố trí cho bọn họ một đại trận hộ tông!
Không chỉ những tông môn tứ phẩm này mà một số tông môn tam phẩm cũng đang nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Mặc dù thế lực của những tông môn tam phẩm có chênh lệch rất lớn với tông môn tứ phẩm, thế nhưng trong tông môn tam phẩm bọn họ cũng có một số bảo vật bí mật không muốn người ngoài biết, nên vẫn có cơ hội khiến La Chinh và Vân Điện động lòng! Chỉ cần trả cái giá đủ lớn thì sợ gì La Chinh không dao động?
“Được, thành giao.” Yên Duyệt Sơn phóng khoáng cười nói, trên mặt Thạch Khắc Phàm và Mạc Hải Sơn cũng toát ra vẻ tươi cười. Bọn họ vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của La Chinh hơn, chỉ cần hắn chịu đồng ý, cho dù chỉ nói là “nếu có thời gian”, không nói chính xác là ngày nào thì bọn họ cũng tin rằng La Chinh nhất định sẽ làm.
“Đợi một chút!” Sắc mặt lão Cung đen lại: “Đại trận hộ tông, Thần Quốc chúng ta cũng có thể cho các ngươi!”
“A?” Yên Duyệt Sơn cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên nói: “Ta cũng đã nghe nói qua về thuật phù văn của Thần Quốc các ngươi, thế nhưng nếu so với La Chinh thì vẫn còn kém quá xa, vì vậy ta từ chối!” Vừa nói xong, Yên Duyệt Sơn đã chỉ về phía Ninh Vũ Điệp đang đứng đằng xa một cái.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu trắng đã chiếu về phía Ninh Vũ Điệp. Dưới sự cọ rửa liên tục của những tia sáng ấy, cuối cùng mảng mây mù màu đen trên đầu Ninh Vũ Điệp cũng tiêu tan đi hết, vận xui của nàng đã bị xua tan rồi.
“Cảm ơn Yên minh chủ.” Ninh Vũ Điệp nở một nụ cười xinh đẹp.
“Cảm ơn thằng nhóc nhà các ngươi là được!” Yên Duyệt Sơn cười hắc hắc với Ninh Vũ Điệp.
Còn đám người Thần Quốc, vẻ mặt đều trở nên khó coi vô cùng.
Người quan trọng nhất trong chuyến đi này của bọn hắn chính là thánh nữ, nhưng cô nàng lại bị La Chinh gán cho vận xui, nếu vận số tiếp tục không tốt một lần nữa, khiến thánh nữ bỏ mạng như vậy thì e là bọn hắn khó có thể báo cáo kết quả, cho dù là vị hoàng tử kia cũng chẳng gánh nổi cơn giận từ các bậc bề trên!
Thế nhưng đám người Trung Vực này rõ ràng không thèm coi Thần Quốc bọn họ ra gì…
“Muốn trách thì chỉ có thể trách hai tên nhóc này còn quá trẻ.” Lão Cung thở dài một hơi. Một người là hoàng tử, một người là thánh nữ, từ nhỏ đến lớn đều lớn lên ở Thần Quốc, trong mắt làm gì chứa được đám người ở nơi nhỏ bé như Thiên Bắc Vực cơ chứ?
Nhưng mà bây giờ đã chọc vào người ta rồi, người ta cũng chẳng kiêng nể hay nương tay với bọn họ chút nào. Thánh Nữ vừa mới gán vận xui xong thì đã bị người ta trả lại ngay lập tức, đáng chết hơn là người ta có nhiều người! Ở đây trừ đám người Thần Quốc bọn họ ra thì những người khác đều là người Trung Vực cả. Mặc dù mâu thuẫn giữa đám người Trung Vực bọn họ với nhau cũng rất sâu, nhưng lại có một câu nói rất hay thế này: Đóng cửa lại thì chính là người một nhà.
Vì thế tình huống thực tế bây giờ rất bất lợi với đám người Thần Quốc, đã thế lại đúng vào lúc não của hoàng tử có vấn đề, nhưng lão Cung cũng chỉ biết oán hận mà nghĩ thầm chứ cũng chẳng dám nói ra.
Sau đó luồng sáng kia lại tiếp tục chuyển động, mặc dù chùm sáng cứ hướng về đám người Thần Quốc kia nhiều lần, nhưng vận số của bọn họ cũng coi như không tệ, ngoài một lần bị trừng phạt ra thì những lần khác đều là ban thưởng, hơn nữa hình phạt kia cũng không khiến võ giả phải bỏ mạng.
Nhưng cuối cùng vẫn không ai nhận được “xua tan”, nếu không có xua tan thì chỉ cần đến lượt của thánh nữ Thần Quốc thôi là có lẽ cô ta sẽ phải chết! Vì vậy mỗi lần chùm sáng lướt qua người nàng đều khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Chỉ một lát sau, luồng sáng kia chỉ về phía Độc Vương Vu Chiêm Hà, sau đó trước mặt Vu Chiêm Hà xuất hiện ba vòng tròn, mà trên vòng tròn thứ ba là một màu trắng!
“Xua tan?” Trên mặt hoàng tử Thần Quốc loé lên chút vẻ hy vọng.
Lão Cung và mấy lão giả Sinh Tử Cảnh cũng nhìn chằm chằm vào Vu Chiêm Hà.
Vu Chiêm Hà cười hắc hắc, hai chân lập tức bước lên bàn tròn thứ ba, bên tai mọi người lại vang lên giọng nói kia: “Ngươi nhận được một cơ hội xua tan…”
Hoàng tử Thần Quốc đang chuẩn bị mở miệng, trong lòng lão Cung lại mắng thầm một câu, trực tiếp dùng giọng nói càng vang dội hơn để lấn át lời hoàng tử. Nếu để tên hoàng tử này mở miệng nữa thì chỉ sợ lại hỏng việc: “Anh bạn này, bây giờ trên người tất cả mọi người đều không bị gán vận xui, chỉ có thánh nữ tộc ta là vị vận xui quấn thân thôi, xin hỏi ngươi có thể xua tan vận xui trên người nàng giúp chúng ta có được không?”
Vu Chiêm Hà lại cười hắc hắc vài tiếng: “Được. Có điều, lợi ích thế nào?”
“Chỉ cần Thần Quốc ta có thể thì ngươi cứ việc nói, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để thoả mãn yêu cầu của ngươi!” Lão Cung chắp tay nói.
“Được! Chi bằng, các ngươi phái người đến đây, tiêu diệt hết đám đại tông môn này, sau đó xây dựng một Thần Quốc cho ta, thế nào?” Vu Chiêm Hà vỗ tay cười nói.
Nghe như thế, khoé mắt lão Cung lập tức co giật một hồi. Mặc dù lão ta cũng đã chuẩn bị về việc đối phương sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, thế nhưng lại không ngờ rằng vị “Độc Vương” này lại tham lam đến thế. Xây dựng một Thần Quốc? Thằng cha này tưởng muốn xây một Thần Quốc đơn giản như dựng nên một quốc gia bình thường hay sao?
Tông chủ của tất cả các đại tông môn ở Trung Vực cũng lạnh lùng nhìn Vu Chiêm Hà. Dã tâm của thằng cha này hình như còn lớn hơn cả Thôi Tà! Có điều, muốn diệt sạch các tông môn này ở Trung Vực, rồi còn thành lập Thần Quốc? Nào có đơn giản như vậy!
Nếu võ giả muốn thành lập một quốc gia thì cũng chẳng khó khăn. Giống như Thạch Kinh Thiên của Thanh Vân Tông, hiện là võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ, nếu hắn muốn lật đổ đế quốc Phần Thiên thì cũng không phải là việc khó. Chỉ có điều Thạch Kinh Thiên là một phần của Vân Điện nên sẽ không làm loại chuyện như thế mà thôi.
Nhưng Thần Quốc… thì không khó ở mức thông thường nữa.
Trước hết, để tạo được Thần Quốc thì phải có thực lực mạnh mẽ, chỉ khi thực lực của mình đủ mạnh thì mới có thể buộc các võ giả khắp thiên hạ cúi đầu xưng thần được!
Cho dù là tứ đại Thần Quốc thì cũng phải mất mấy vạn năm mới có thể xây dựng lên từng chút, từng chút!
“Anh bạn này, thành lập Thần Quốc thật sự không phải là chuyện một sớm một chiều là xong, vì vậy yêu cầu này của ngươi cũng hơi làm khó người quá…”
Ai ngờ lão Cung còn chưa nói hết thì Vu Chiêm Hà đã lập tức cười lạnh: “Đã như vậy, ta cứ tuỳ tiện tìm một người nào đó để dùng “xua tan” cho xong!” Nói rồi, Vu Chiêm Hà định duỗi tay ra.
“Khoan đã!” Lão Cung cau mày nói: “Anh bạn, lời ta nói là thật, cũng không phải cố ý muốn gạt ngươi. Xây dựng một Thần Quốc cho ngươi đúng là không làm được, có điều nội bản công pháp mà ngươi tu luyện, ta có thể cho ngươi!”
“Cái gì? Nội bản?” Vẻ mặt Vu Chiêm Hà kinh ngạc.
Lão Cung cười nhạt nói: “Ngũ Độc Chân Kinh vốn là công pháp vô cùng quý giá, có điều Thần Quốc chúng ta không chỉ có được ngoại bản ngươi đang tu luyện mà còn có cả một phần nội bản. Nội bản này vô cùng tinh diệu, vượt xa ngoại bản rất nhiều. Hơn nữa trong ngoại bản có rất nhiều ghi chép về tu luyện không hợp lý lắm, nhưng lại có thể tìm ra đáp án trong cuốn nội bản!”
Vu Chiêm Hà nhìn chằm chằm vào lão Cung một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Nếu như ngươi lấy cái tâm võ đạo ra thề, ta sẽ xua tan vận xui trên người thánh nữ của Thần Quốc các ngươi ngay lập tức!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com