Cũng vào lúc này, xung quanh mộ Tiên Thiên Miểu có khoảng tám vòng xoáy ánh sáng đang lơ lửng khác, một đám võ giả lục tục đi từ trong đó ra.
Phần2lớn trong số đó đều là võ giả Trung Vực, giống như không ít người ở Trung Vực đã phỏng đoán, mấy ngọn Tiên Mộ Linh Đăng này đúng là rơi vào5tay các đại tông môn.
Bình thường, nếu tông môn nhỏ, gia tộc võ giả nhỏ có lấy được ngọn Tiên Mộ Linh Đăng này thì cũng không có tác dụng lắm. Thực6lực bản thân không đủ thì làm gì dám tranh đoạt cơ duyên trong mộ Tiên Thiên Miểu với những võ giả đứng đầu Trung Vực kia chứ? Đúng là không biết5viết từ “chết” thế nào! Chi bằng giao thứ này cho đại tông môn để đổi về một chút lợi ích thực tế mới là thượng sách.
Vì vậy trong chín thế lực3tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu lần này, không chỉ có Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh mà còn có đám người Huyết Mộc Nhai, Huyền Âm Quán và Hắc Sơn Tông. Ngoài ra thì là một số võ giả độc lập lánh đời không xuất hiện ở Trung Vực, trong đó cũng không thiếu cường giả Sinh Tử Cảnh lánh đời!
Có điều, trong chín thế lực này, lại có một thế lực không phải đến từ Trung Vực.
Thế lực này cách mộ Tiên Thiên Miểu xa nhất, vì vậy thời gian đi xuyên qua lối đi không gian cũng dài nhất. Đợi đến lúc mọi người ở Trung Vực đã tiến vào lối đi vào mộ Tiên Thiên Miểu thì trong vòng xoáy ánh sáng kia mới có mấy người xuất hiện.
“Ồ! Đây chính là chỗ gọi là mộ Tiên Thiên Miểu sao?” Người nói chuyện là một cô gái mặc áo đen.
“Đúng. Sư muội, đây chính là mộ Tiên Thiên Miểu!” Một chàng trai dáng người vừa phải, tướng mạo tuấn tú cười nói.
Sau khi cô gái áo đen đánh giá một vòng, thì lại hỏi: “Không phải ngươi nói, lúc chín cái đèn nhỏ gì đó thắp lên cùng lúc mới có thể tiến vào sao? Nếu như hôm nay cả chín ngọn đèn đều được thắp sáng, vậy sao lại không thấy những người khác?”
Vấn đề này là hỏi chàng trai tuấn tú kia. Hắn hít mũi, lập tức nói: “Có lẽ có chín lối vào khác nhau tương ứng với chín ngọn đèn mộ Tiên này. Có điều sư muội này, không cần đặt mấy con kiến nhỏ kia trong lòng đâu. Theo ta được biết, tám ngọn đèn khác đều lạc trong ‘Thiên Bắc Vực’, những con kiến kia không đủ khiến chúng ta sợ hãi, chúng ta chỉ cần tìm được thứ cần tìm là đủ rồi.”
Cô gái áo đen gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Mấy thứ đồ chơi gì mà xương cốt Tiên Nhân, Sinh Tử Hoa ta cũng không thèm, ta chỉ muốn thứ kia thôi. Ai dám giành với ta, ta giết kẻ đó!”
Chàng trai tuấn tú cười ha ha: “Sư muội, lũ kiến nhỏ bé ấy làm sao dám tranh với ngươi được!”
“Đi!” Cô gái áo đen không suy nghĩ nhiều, hình như cũng không thèm để ý trong lối đi có nguy hiểm gì hay không, chẳng thèm dò xét gì mà cứ đi thẳng vào trong đó.
Chàng trai tuấn tú và cô gái áo đen này đều đến từ tứ đại Thần Quốc.
Mà Trung Vực chỗ La Chinh ở, theo cách gọi của tứ đại Thần quốc, chính là Thiên Bắc Vực. Có một vài người Thần Quốc xem thường Thiên Bắc Vực, thậm chí còn gọi Thiên Bắc Vực là Thiên Bắc Đảo…
Thật ra lấy Trung Vực và bốn vực Đông Tây Nam Bắc xung quanh cộng lại thì điện tích cũng rất khó có thể tưởng tượng được. Nhưng trong mắt tứ đại Thần Quốc thì lại tương đối cằn cỗi.
Năm đó nhờ duyên phận đưa đẩy nên Tiên Mộ Linh Đăng đã rơi vào trong tay gia tộc của chàng trai tuấn tú kia. Bọn họ cũng giữ bí mật này suốt hai nghìn năm, không dám tiết lộ chút nào, sợ rằng cường giả trong tứ đại Thần Quốc biết được, sẽ tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu để tranh giành bảo vật trong đó.
Những thế lực trong Thiên Bắc Vực? Bọn họ còn không thèm để vào mắt!
Một nam một nữ này, chẳng qua chỉ là cường giả Hư Kiếp Cảnh mà thôi, có điều sau lưng bọn họ lại có mấy hộ vệ là cao thủ Sinh Tử Cảnh.
Sau khi bọn họ tiến vào lối đi, trán cô gái áo đen hơi nhăn lại một chút: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chàng trai tuấn tú cũng toát ra vẻ hoài nghi: “Lực lượng áp chế mạnh mẽ thật. Hình như lực lượng áp chế này được kích phát ra bởi loại trận pháp mạnh mẽ nào đó! Không thể chống lại được!”
Giờ phút này không chỉ có đám người bọn họ cảm nhận được luồng lực lượng áp chế mạnh mẽ này, mà hầu như tất cả những võ giả tiến vào lối đi đều cảm nhận được điều đó.
Cho dù là Sinh Tử Cảnh, hay Hư Kiếp Cảnh, hoặc là võ giả Thần Đan Cảnh, không ai có thể thoát khỏi lực lượng áp chế này.
Trên ngón tay, một chút băng tinh loé ra, trên mặt Ninh Vũ Điệp cũng toát ra vẻ nghi ngờ: “Tu vi bị áp chế trọn một cảnh giới lớn. Bây giờ ta chỉ có thể phát huy được thực lực của Thần Đan Cảnh trung kỳ mà thôi!”
Tu vi của Ninh Vũ Điệp đã khôi phục về Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, sau khi áp chế hoàn toàn xuống một cảnh giới lớn, tất nhiên là Thần Đan Cảnh trung kỳ rồi.
Về phần những trưởng lão Hư Kiếp Cảnh khác, ví dụ như đám người Phí Hàm cũng giống như thế, giờ phút này bọn lão đều chỉ có thể phát huy được thực lực Thần Đan Cảnh mà thôi.
Mà tu vi của Ngọc bà bà vốn là Sinh Tử Cảnh, nhưng bây giờ chỉ có thực lực của Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ!
Vẻ mặt mọi người đều hơi khó coi. Thứ võ giả tin tưởng nhất chính là thực lực và tu vi của mình, bây giờ đến thứ này cũng bị tước đoạt mất, hạ thấp một cảnh giới lớn, vậy phải đối mặt với tầng tầng sát cơ trong mộ Tiên Thiên Miểu thế nào đây?
Về phần La Chinh…
Vốn tu vi của hắn là thấp nhất, trong khoảng thời gian này tu luyện khắc khổ, nhưng cũng chỉ đến Chiếu Thần Thất Trọng mà thôi. Nếu như bị áp chế một cảnh giới lớn, vậy thì sẽ trực tiếp lùi về Tiên Thiên Thất Trọng!
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Hắn không cảm nhận được lực lượng áp chế này!
Nhìn thấy trên mặt mọi người đầy vẻ nghi hoặc, trong lòng La Chinh cũng hơi giật mình.
Tu vi của ai cũng phải chịu áp chế, vậy vì sao bản thân lại không có chút phản ứng nào?
Lúc La Chinh còn đang nghi hoặc, thi hắn cảm nhận được nhẫn tu di của bản thân có hơi nóng lên. Cái nhẫn tu di này là thứ Ninh Vũ Điệp đưa cho mình, bởi vì là nhẫn kiểu nữ, nên La Chinh cũng không đeo lên tay.
Nhẫn tu di không thể chứa nhẫn tu di được, bởi vì không gian trong hai chiếc nhẫn sẽ xung đột lẫn nhau, cuối cùng tạo ra bão không gian trong nhẫn, phá nát tất cả những thứ được đặt bên trong. Vì vậy La Chinh tìm một sợi dây để đeo cái nhẫn kia trước ngực mình.
Bởi vì không gian trong cái nhẫn ấy rất lớn, nên lúc trước La Chinh đã chuyển một phần vật phẩm tương đối vào trong đó.
Mà giờ phút này, cái nhẫn có khắc hình chim phượng lại hơi nóng lên…
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? La Chinh cũng thầm hỏi, không phải là cái nhẫn tu di này giúp hắn chặn lực lượng áp chế kia lại đấy chứ? Nhẫn tu di của Tiểu Điệp còn có khả năng này à?
Rõ ràng là không thể nào. Ít có nhẫn tu di nào được bổ sung thêm những chức năng khác, cho dù có được năng lực đặc biệt nào đó thì không thể có chuyện Tiểu Điệp cũng không biết được.
Có lẽ vấn đề nằm ở thứ trong nhẫn tu di chăng?
La Chinh rót lực linh hồn của mình vào trong nhẫn tu di, bắt đầu nhìn lướt qua những thứ trong nhẫn. Rất nhanh, hắn đã thấy có một thứ nho nhỏ đang liên tục phát ra ánh sáng.
Đó là một tấm lệnh bài.
Từ Đông Vực đến Trung Vực, La Chinh đã có được rất nhiều tấm lệnh bài. Có lệnh bài của Thanh Vân Tông, có Chương gia, có Vân Điện, có Thiên Hạ Thương Minh, toàn bộ được chất đống ở một góc hẻo lánh trong không gian tu di…
Trong những tấm lệnh bài này, có một tấm đang lập loè ánh sáng, trên tấm lệnh bài này có khắc một từ “Tốn”.
Tấm lệnh bài này là thứ trên đường từ thành Bạch Đế trở về, La Chinh lấy được trong Tiên Phủ ở Ngọc Long Cốc tại quận Quảng Hán!
“Đây là lệnh bài của Tiên Phủ!” Tim La Chinh hơi nhảy lên.
Lúc trước sau khi La Chinh lấy được tấm lệnh bài này, rời khỏi Tiên Phủ, từ đó về sau vẫn chưa từng quay lại.
Theo lời A Phúc nói, lúc ấy La Chinh hoàn toàn không có tư cách khống chế toà Tiên Phủ này mà chỉ có thể coi là chủ nhân trên danh nghĩa mà thôi, không phải chủ nhân thật sự.
Vì vậy La Chinh cũng không quay lại toà Tiên Phủ kia làm gì. Dù sao thì hắn cũng hoàn toàn không có quyền được sử dụng phường luyện khí, phòng luyện đan trong Tiên Phủ.
Lúc rời đi, A Phúc cho La Chinh tấm lệnh bài này, bên trên khắc một từ “Tốn” trong bát quái.
Tấm lệnh bài này, chỉ có thể giúp La Chinh đi vào Tiên Phủ mà không bị hai con rối giống như hai ngọn núi nhỏ kia công kích. Vậy nên dù là Đông Vực hay Trung Vực, tất nhiên La Chinh cũng không dùng được, vì vậy hắn vẫn luôn ném ở một xó trong nhẫn tu di.
Không ngờ sau khi tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu, lệnh bài chữ “Tốn” này lại cản được luồng lực lượng áp chế này!
“Tiên Phủ… mộ Tiên.” La Chinh lại trầm ngâm trong lòng. Rốt cuộc giữa hai thứ này này có liên quan gì? Chẳng lẽ chủ nhân của toà Tiên Phủ này có quan hệ gì đó với Thiên Miểu Đạo Nhân hay sao? Thậm chí có thể nói Thiên Miểu đạo nhân chính là chủ nhân của Tiên Phủ kia?
Những bí ẩn này không có chút manh mối, nên La Chinh chỉ có thể đoán bừa lung tung. Nhưng cho dù thế nào, có thể giúp La Chinh thoát khỏi lực lượng áp chế đã là một tin tốt đối với hắn rồi.
Lấy tu vi Chiếu Thần Cảnh của La Chinh, vốn có thể đánh bại võ giả Thần Đan Cảnh, bây giờ đám cường giả Hư Kiếp Cảnh kia đều bị áp chế xuống Thần Đan Cảnh, mà tu vi của La Chinh lại không bị áp chế chút nào…
Nói cách khác, trong mộ Tiên Thiên Miểu này La Chinh sẽ có thực lực để đánh một trận với cường giả Hư Kiếp Cảnh!
Đương nhiên, bây giờ đi theo người của Vân Điện, nên La Chinh sẽ không có hành động gì.
Vừa mới đi xuyên qua con đường thật dài, đến cuối đường thì đã cảm nhận được từng trận âm phong, sau đó chợt nghe thấy tiếng Ngọc bà bà vang lên: “Mọi người cẩn thận, phía trước… có cái gì đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com