Cho dù là trong một La gia nhỏ bé không có phẩm cấp cũng có nhiều tranh chấp đến vậy.
Huống hồ Công Tôn Trấm lớn lên trong một thế lực gia tộc tam phẩm.
Cho dù Công Tôn Trấm có thiên phú cấp Thiên nhưng nếu không cố gắng thì cũng sẽ bị đào thải trong gia tộc. Gia tộc Công Tôn nhà lớn nghiệp lớn, muốn trổ hết tài năng trong gia tộc như vậy thì không chỉ dựa vào thiên phú mà còn phải nỗ lực.
Vì vậy cho dù trong lòng Công Tôn Trấm cảm thấy La Chinh rất yếu, nhưng hắn vẫn sẽ không mất cảnh giác. Bởi vì trên thế gian này võ giả thiếu cảnh giác bị đối thủ giết chết đủ để viết kín sổ sinh tử của Diêm Vương rồi. Công Tôn Trấm hắn là nhân vật cỡ nào? Sao có thể rơi vào trong vết xe đổ này?
Nghe thấy những lời đó của Công Tôn Trấm, hào quang trong đôi con ngươi của La Chinh sáng lên, khẽ cười nói: “Không tồi.”
“Ngươi có ý gì?” Công Tôn Trấm đột nhiên nghe được sự tán thưởng của La Chinh thì hơi khó hiểu.
“Có thể hiểu được đạo lý sư tử vồ thỏ thì ngươi thông minh hơn đám ngu kia một chút. Vì vậy có tư cách trở thành đối thủ của ta.” La Chinh tiếp tục cười nói.
Đột nhiên nghe được câu nói này của La Chinh, Công Tông Trấm ngây người ra.
Hắn vừa đoán La Chinh có thể nói một số lời yếu thế, ví dụ như hạ thủ lưu tình… thậm chí là trực tiếp xin hắn tha cho. Nếu tâm trạng của Công Tôn Trấm hắn tốt thì còn có thể tha cho La Chinh một mạng.
Không ngờ La Chinh lại trực tiếp phun ra lời như vậy, dẫn tới sự tương phản cực lớn khiến cho Công Tôn Trấm nhất thời hơi không tiếp nhận được.
Kẻ cuồng vọng luôn có lý do và thực lực làm chỗ dựa. Nhưng tên nhóc này có gì? Chiếu Thần Tứ Trọng, nhìn ngang nhìn dọc đều là dê đợi làm thịt mà thôi.
Bị cường giả coi thường thì Công Tông Trấm còn có thể chấp nhận được. Trong thế giới võ giả nắm đấm của ai lớn thì người đó chính là đạo lý, thực lực của bản thân không đủ bị coi thường là đáng đời. Nhưng bị một kẻ yếu coi thường… Công Tôn Trấm không chịu nổi.
“Nghe thấy chưa? Thằng nhóc Chiếu Thần Tứ Trọng lại dám nói Công Tôn Trấm có tư cách làm đối thủ của hắn!”
“Đây là câu nói đùa buồn cười nhất mà ta nghe được trong cuộc đời…”
“Từ lúc nào trên đại hội võ đạo lại đến lượt một tiểu bối Chiếu Thần Cảnh khoác lác vậy?”
Nghe thấy lời nói của La Chinh, đám võ giả bản địa thành Thiên Khải bắt đầu nhao nhao huyên náo, nhất thời các loại lời gì cũng đều có.
Trên mặt Công Tôn Trấm đã đầy vẻ tức giận: “Tốt lắm! Một câu nói là đã chọc giận được ta. Nếu đã như vậy thì ngươi phải chuẩn bị tốt để nhận lễ của ta!”
Vù vù…
Hai thanh trường kiếm tiên khí trung phẩm một xanh một vàng bắt đầu động.
Ngay lúc này, đường kết giới giữa võ đài cũng biến mất.
Tỉ thí bắt đầu…
“Một chiêu, chết đi cho ta! Để cho ngươi hiểu biết một chút, thế nào gọi là kiếm ý viên mãn!”
Hai luồng xoáy khí kiếm ý màu tím và màu vàng đột nhiên giao kết với nhau, Công Tôn Trấm vung vẩy hai thanh kiếm ép thẳng về phía La Chinh. “Công Tôn Kiếm Vũ!”
Công Tôn Kiếm Vũ thời xưa là một câu chuyện được đời đời tương truyền làm kinh động toàn võ đài. Kĩ xảo Công Tôn Trấm tu luyện là do Công Tôn thế gia hắn truyền lại từ đời này qua đời khác!
Có thể tôi luyện ra hai loại kiếm ý viên mãn, đủ để nói thiên phú của Công Tông Trấm trong kiếm đạo rất kinh người. Công Tôn Trấm bước ra bộ pháp theo một quy luật nhất định, lấy bước lướt cực kì ưu nhã chém hai kiếm về phía La Chinh!
“Đây cũng là một loại Kiếm Vũ! Vô cùng huyền ảo. Nhưng so với Kiếm Vũ của Yêu Dạ thì vẫn kém hơn rất nhiều. Huống hồ… một người đàn ông múa kiếm thì thật sự quá ẻo lả!” Cơ thể La Chinh đột nhiên cũng lay động.
Trong nháy mắt, cơ thể La Chinh vặn vẹo, cương nguyên cũng nhanh chóng bộc phát!
Người luyện thể thực ra có rất nhiều chỗ trùng khớp với chân nguyên. Ví dụ người luyện thể tu luyện tới hậu kì cũng có thể hóa hình cương nguyên, có điều đó không phải là điểm mạnh của cương nguyên! Ưu thế lớn nhất của cương nguyên so với chân nguyên là tốc độ bộc phát!
Chân nguyên tập trung ở đan điền trong cơ thể người, khi võ giả dùng chân nguyên cần phải lấy từ đan điền ra.
Nhưng cương nguyên lại phân bố khắp nơi trong cơ thể, tốc độ bộc phát nhanh hơn, đồng thời sức mạnh bộc phát cũng mạnh hơn rất nhiều. Có điều vẫn cần cơ thể võ giả mạnh hơn thì mới có thể chịu được sự bộc phát của cương nguyên! Đương nhiên, điều này đối với La Chinh thì không phải là vấn đề.
Khi cương nguyên toàn thân La Chinh bộc phát thì cơ thể hắn liền bao trong một lớp ánh sáng màu vàng nhạt. Đối mặt với Kiếm Vũ của Công Tôn Trấm, hắn giống như một con chồn nhỏ linh hoạt, vừa tránh khỏi song kiếm của Công Tôn Trấm vừa nhanh chóng lùi về sau.
“Chạy? Nếu để ngươi chạy thoát thì ta không còn là Công Tôn. Ha ha ha…” Công Tôn Trấm đã triệt để bước vào trạng thái. Đặc điểm của bộ Công Tôn Kiếm Vũ này chính là liên tục không dứt, chiêu này nối tiếp chiêu sau, chiêu sau lại mạnh hơn chiêu trước!
Vì vậy Công Tôn Trấm sợ nhất chính là đối phương vừa vào trận đã liều mạng, như vậy thì uy lực phía sau của “Công Tôn Kiếm Vũ” sẽ không cách nào bộc phát được. Đối phó với La Chinh? Rõ ràng không cần thiết!
Nhìn thấy La Chinh từng bước lùi về sau, đám võ giả trên khán đài lập tức cũng bắt đầu sôi nổi.
“Ép hắn vào góc chết xem hắn trốn thế nào!”
“Không thoát được rồi. Một khi bị Kiếm Vũ của Công Tôn Trấm dính vào, ngoài liều mạng với hắn ra thì không còn cách nào khác!”
“Nhưng Công Tôn Trấm có hai loại kiếm ý viên mãn, La Chinh này thậm chí đến vũ khí cũng không lấy ra. Dùng quyền để đấu sao? E là còn chưa đến gần đã bị kiếm ý chém thành thịt băm rồi!”
Kiếm Vũ của Công Tôn Trấm ngày càng ổn định, chiêu thức cũng ngày càng mạnh.
“Đối Ảnh Giai Nhân!”
“Cố Phán Sinh Huy!”
“Minh Nguyệt Đương Không!”
Tên những chiêu kiếm này được diễn dịch ra từ các bước múa, vì vậy vô cùng có ý thơ, nhưng trong ý thơ lại ẩn chứa tầng tầng sát ý.
“Chết đi! Ngươi đã không còn đường để chạy nữa rồi!” Chiêu số của Công Tôn Trấm cuối cùng đã ép La Chinh vào gần góc chết: “Cho dù quỳ xuống xin tha cũng không có tác dụng nữa! Hoa Mãn Nguyệt Viên!”
Nói xong, song kiếm của Công Tôn Trấm cùng lúc chém ra hai hình vòng cung, hợp lại với nhau chính là một hình trăng tròn hoàn mỹ! “Keng! Keng! Keng! Keng…”
Khi kiếm ý cực hạn của Công Tôn Trấm chém lên cơ thể La Chinh thì đột nhiên phát ra vô số âm thanh nhỏ giòn vang.
Kiếm ý viên mãn sắc bén chỉ có thể lưu lại từng vết hằn màu trắng trên da thịt La Chinh. Sau đó La Chinh liền dùng thủ pháp vô cùng chính xác túm chặt hai thanh trường kiếm một xanh một vàng của Công Tôn Trấm.
“Hử?” Công Tôn Trấm rõ ràng không kịp phản ứng lại, hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm La Chinh ở ngay trước mặt.
Phần đông võ giả trên khán đài cũng ngây người…
La Chinh lấy cơ thể chống đỡ kiếm ý viên mãn của Công Tôn Trấm, sau đó tóm chặt hai thanh kiếm của hắn?
“Rắc rắc!”
Hai tiếng truyền tới, trong chớp mắt hai thanh trường kiếm của Công Tôn Trấm bị La Chinh dùng tay không bẻ gãy! Đây là tiên khí trung phẩm đó!
Cùng lúc chém gãy thanh kiếm này thì nắm đấm của La Chinh đã đột nhiên in lên lồng ngực của Công Tôn Trấm!
“Ầm…”
Công Tôn Trấm vừa bị một quyền của La Chinh đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi, để lại giữa võ đài một vết máu dài hơn mười trượng.
Cuối cùng cả người hắn hung hăng đập vào mép võ đài, nằm trên mặt đất không hề động đậy, tính mạng suýt nữa mất đi một nửa.
La Chinh không chọn giết người là vì không cần thiết. Huống hồ hắn tham gia đại hội võ đạo lần này, mục tiêu là giết chết Tư Diệu Linh. Trước lúc đó La Chinh có che giấu thực lực đi nữa thì vẫn sẽ bị người ta ép ra một phần sát chiêu.
Nếu hắn biểu hiện quá khát máu thì rất có khả năng sẽ khiến cho Tư Diệu Linh cảnh giác!
Những võ giả bản địa của thành Thiên Khải trên khán đài ai nấy đều im lặng như người chết. Bởi vì tình thế xoay chuyển quá nhanh nên bọn họ không kịp phản ứng. Kì thực đến cả Công Tôn Trấm cũng không kịp phản ứng, trước khi hắn ngất đi cũng vẫn không hiểu rõ bản thân rốt cuộc có vấn đề ở đâu?
Điều Công Tôn Trấm không biết rõ chính là không phải hắn có vấn đề, chỉ là thực lực của hắn quá yếu, mà La Chinh lại quá mạnh…
Trên đài cao, Tiểu Giới của Hư Linh Tông chớp chớp mắt: “Đại sư ca, hắn thực sự rất mạnh! Khi đệ là Chiếu Thần Tứ Trọng e là cũng không đánh lại được hắn.”
Đại sư huynh của Hư Linh Tông lắc lắc đầu nói: “Không giống nhau. Không ngờ đến cả ta cũng nhìn nhầm. Vừa rồi La Chinh dùng cương nguyên, không ngờ hắn lại là một người luyện thể. Có lẽ là có bí pháp nào đó, trong lúc không kịp đề phòng đã phá vỡ kiếm ý của Công Tôn Trấm nên mới đạt được hiệu quả này… Nếu ta nhớ không nhầm thì Tiểu Giới đệ khi là Chiếu Thần Tứ Trọng đã lĩnh ngộ được một nửa quy tắc không gian rồi? Hắn có lẽ không phải là đối thủ của đệ lúc đó.”
Chiếu Thần Cảnh đã có thể lĩnh ngộ một nửa quy tắc không gian tầng đầu tiên, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì những người Đại Mộng chân nhân của Vân Điện và đám lão quái vật Hư Kiếp Cảnh e là đều tìm một miếng đậu phụ mà đập đầu đến chết.
“Chưa chắc đâu…” Tiểu Giới ước tính vô cùng chính xác về thực lực của mình.
Đại sư huynh tiếp tục nói: “Tiểu Giới, đệ là người có thiên phú mạnh nhất Trung Vực từ trước đến nay, cũng là thiên phú cấp Thần duy nhất của Hư Linh Tông ta, đừng đánh đồng với tên nhóc La Chinh đó, tránh hao tổn tâm võ đạo của đệ.”
Tiểu Giới khẽ cười: “Ừm! Đệ hiểu! Dù sao chỉ cần tên này có thể đi tiếp, sớm muộn gì đệ cũng sẽ khiêu chiến hắn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com