Sau khi La Chinh nâng cấp tòa tháp nhỏ thì căn bản cũng không dừng lại mà tiến thẳng về lãnh địa của Triệu Hắc Nham.
Tuy đợt yêu thú thứ sáu sẽ mạnh mẽ hơn đợt thứ năm rất nhiều, nhưng dù sao nơi này cũng đã có Yêu Dạ bảo vệ, hơn nữa tòa tháp của hắn cũng hơn hẳn những võ giả khác một bậc.
Ngay khi La Chinh vừa rời khỏi thì vô số con rết màu tím ngọc dài cả một trượng uốn lượn bò tới trên mặt đất, mấy nghìn cái chân bò nhanh như bay.
Sáu cung thủ trên tòa tháp của La Chinh bỗng nhiên giơ trường cung trong tay lên, bắn ra sáu mũi tên nhọn trên không trung.
“Viu, viu, viu, viu, viu, viu”
Sáu mũi tên cắt về phía chân trời, mang theo một chuỗi ánh lửa cắm vào giữa đám rết kia.
“Ầm, ầm…”
Lập tức, sáu chuỗi ánh lửa kia nổ tung. Trong khoảnh khắc ấy, hai nghìn con rết rõ ràng đã bị bắn chết mất một hai trăm con. Mà đây mới chỉ là lượt bắn tên đầu tiên thôi.
Thấy cảnh ấy, võ giả trung niên thật sự không thể nào nhịn nổi, buồn bực nói: “Ta phải nói là La Chinh làm như vậy, chắc chắn sẽ phá vỡ thế cân bằng!”
Trên mặt Mặc Nhạc Chương cũng nở ra nụ cười khổ. Nói như vậy, muốn phòng thủ đám rết màu tím ngọc ở đợt thứ sáu này thì phải dùng tháp nhỏ cấp năm. Tháp cấp sáu thì được dùng để phòng thủ yêu thú tiến công mạnh mẽ hơn ở đợt thứ bảy.
Kết quả, La Chinh dùng nhiều điểm tích lũy hơn mức quy định, tăng tòa tháp nhỏ kia lên tới cấp sáu trước, như vậy thì uy lực của tháp quá lớn, đám rết kia căn bản không thể ngăn cản được hỏa tiễn nổ của tháp nhỏ cấp sáu.
Lão Tiêu râu cá trê ngẩng lên: “Người ta đã làm vậy rồi, giờ ngươi muốn thế nào?”
Võ giả trung nhiên nhìn quy tắc của ảo trận thật lâu, La Chinh làm như vậy thực sự đã vi phạm nội quy quá đáng. Sau khi nghĩ ngợi một lát, hắn lập tức nói: “Hay là đá La Chinh ra khỏi ảo trận đi?”
Lão Tiêu và Mặc Nhạc Chương liếc nhìn nhau một cái, đồng thời lắc đầu. Mặc Nhạc Chương nói: “Ta cảm thấy không ổn. Thế nhưng ảo trận này do chính ngươi chủ trì, ngươi tự mình quyết định vẫn là tốt nhất.”
Võ giả trung niên nhìn chằm chằm La Chinh trên Tín Khuê, La Chinh đang chạy trên lãnh địa của Triệu Hắc Nham, cướp giết rết của Triệu Hắc Nham. Chỉ chốc lát sau, cuối cùng võ giả trung niên cũng hạ quyết tâm“Ta vẫn quyết định đá La Chinh ra!”
Nói xong, võ giả trung niên sai người đem bàn ảo trận tới.
Cái ảo trận khổng lồ này dùng một bàn ảo trận cũng thật lớn để khống chế. Mấy người hầu vừa nhận được mệnh lệnh liền đem cái bàn ảo trận lại.
Võ giả trung niên đứng trên bàn ảo trận, tìm kiếm qua những ký hiệu phức tạp trên đó. Giải trừ La Chinh ra khỏi ảo trận là chuyện cực kỳ đơn giản, hơn nữa thân ở trong ảo trận, La Chinh căn bản không có năng lực chống cự.
Ngay lúc võ giả trung niên chuẩn bị giải trừ ảo trận của La Chinh thì cửa lớn lại có một người tới. Người này mặc một bộ váy băng liền màu xanh lam, làn váy thật dài kéo lê trên mặt đất, phát ra ánh sáng óng ánh.
Đám võ giả trung niên và Mặc Nhạc Chương nhìn đến người nọ, trên mặt lập tức nở nụ cười, chắp tay bái nàng một cái, đồng thời cũng nói: “Thì ra là Điện chủ Vân Điện đích thân tới!”
Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng nện bước, tao nhã mà khéo léo đi lên phía trước. Thoạt nhìn từ xa, trông nàng giống như tinh linh được sinh ra từ huyền băng vậy. Xung quanh thân thể nàng, chỗ nào cũng đều nổi lên từng điểm hàn khí, chỉ cần nàng thoáng tới gần thì luồng khí tức lạnh lẽo kia lập tức đập vào mặt, nhất thời khiến tinh thần người ta rung lên.
“Mặc minh chủ, Tiêu trưởng lão, và cả…” Ninh Vũ Điệp liếc mắt một cái đánh giá võ giả trung niên kia. Nàng biết lão Tiêu và Mặc Nhạc Chương, nhưng lại không biết vị võ giả trung niên này là ai.
Võ giả trung niên nào dám chậm trễ, vội vàng tự giới thiệu: “Ta tên Tang Dương, là người chủ trì ảo trận này!”
Ninh Vũ Điệp thản nhiên ừ một tiếng, nhìn hòn Tín Khuê thật lớn trên bức tường kia, ánh mắt hơi kinh hãi. Trên Tín Khuê vừa vặn hiện lên hình ảnh của La Chinh.
Nhìn thấy Ninh Vũ Điệp nhìn chăm chú vào La Chinh trên Tín Khuê, Mặc Nhạc Chương cười ha ha nói: “Ninh điện chủ, thiếu niên này là người Vân Điện các ngươi nhỉ?”
Về địa vị của La Chinh trong Vân Điện, Mặc Nhạc Chương vẫn luôn không nghĩ ra. Lần đầu tiên gặp gỡ La Chinh ở thành Vân Hải, ông ta đã không rõ, vì sao Vân Điện lại để mặc một phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ chạy loạn khắp nơi?
Cho nên Mặc Nhạc Chương đoán, có lẽ Vân Điện cũng không biết rõ việc này rồi. Vì thế ông ta còn đặc biệt hỏi qua Thương Lỗi, kết quả Thương Lỗi nói cho ông ta biết rằng không thể có chuyện đó, bởi vì phù văn sư đứng đầu Vân Điện rất rõ năng lực của La Chinh.
Thế nhưng rõ ràng có thiên phú về phù văn mạnh mẽ như vậy mà dường như Vân Điện còn không quản, không hỏi La Chinh gì cả?
Ngay cả tham gia đại hội võ đạo lần này, dường như Vân Điện cũng không bằng lòng cho La Chinh một suất, ngược lại còn muốn La Chinh tự đi thi vòng loại, tự tranh suất vào vòng trong. Chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Ninh Vũ Điệp gật gật đầu: “Đúng. La Chinh là đệ tử Tinh Anh Đường của Vân Điện ta. Biểu hiện của hắn thế nào?”
“Chuyện này… Biểu hiện cũng coi như không tồi, còn vấn đề trong đó ngươi có thể hỏi Tang Dương, hắn là người chủ trì ảo trận này.” Mặc Nhạc Chương cười ha ha hai tiếng, ánh mắt cũng hướng về phía Tang Dương. Người này vừa rồi còn muốn đuổi La Chinh ra khỏi ảo trận, để xem giờ ngươi định làm thế nào?
Ninh Vũ Điệp cũng nhìn Tang Dương, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ dò hỏi.
Trước khi đại hội võ đạo bắt đầu thì còn cần phải tổ chức cuộc thi vòng loại cho những người tham dự tự do, các suất vào vòng trong của tông môn cũng đã định xong rồi nên đã nhiều ngày, ngoài việc tu luyện thì Ninh Vũ Điệp cũng khá nhàn nhã.
Hôm nay tu luyện rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn luôn như người mất hồn, trong lòng cũng chỉ nghĩ tới La Chinh.
Vân Điện không cho La Chinh cơ hội được vào vòng trong, nếu muốn tham gia đấu vòng trong La Chinh phải tự mình thông qua đấu vòng loại, từng bước, từng bước tiến lên. Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà đến đây xem.
Thi đấu vòng loại còn diễn ra trong vài ngày nữa, mỗi ngày đều có ba suất vào vòng trong. Ninh Vũ Điệp cũng không biết hôm nay La Chinh thi đấu, không ngờ vừa đến đã thấy được La Chinh, dường như hắn còn bị vài trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh chú ý. Mặc Nhạc Chương ném lại vấn đề cho Tang Dương… Tang Dương đành cười gượng. Tính hắn vốn bướng bỉnh, võ giả tập kiếm thường đều như vậy, tương đối chính phái, không hợp nói dối. Vì thế Tang Dương nói: “Thực không dám giấu. Ninh điện chủ, vừa rồi ta đang định đá La Chinh ra khỏi ảo trận.”
“Vì sao?” Đôi con ngươi trong mặt Ninh Vũ Điệp chợt lóe lên một đường lạnh lẽo, giữa cái trán xuất hiện một chữ “xuyên” đáng yêu.
Thấy bộ dạng Ninh Vũ Điệp chú ý như thế, trong lòng Mặc Nhạc Chương thở dài một hơi. Xem ra mình đoán sai rồi, ai nói Vân Điện không quan tâm La Chinh? Điện chủ ngược lại còn thực sự quan tâm, nhưng không biết nàng quan tâm La Chinh như vậy mà tại sao lại không cho La Chinh một suất vào vòng trong nhỉ? Đáp án cho vấn đề này, Mặc Nhạc Chương đoán không ra.
Tang Dương cảm thấy mình có căn có cứ nên cũng không nhìn sắc mặt Ninh Vũ Điệp mà quay về phía Tín Khuê rồi nói: “Ninh điện chủ, ngươi xem qua sẽ biết ngay!”
Hình ảnh trên Tín Khuê chính là hình ảnh La Chinh không ngừng vung kiếm giết chết đám rết màu tím ngọc.
Ninh Vũ Điệp liếc mắt một cái rồi nói: “Đây không phải rất bình thường sao?
Tang Dương cười khổ một tiếng: “Điện chủ Vân Điện, ngươi có biết rõ ảo trận này của chúng ta không?”
Ninh Vũ Điệp gật đầu: “Ta vẫn rất rõ nội dung của trận đấu vòng loại.”
Tang Dương điều chỉnh một chút hình ảnh trên Tín Khuê, chỉ vào hình ảnh Triệu Hắc Nham trong đó rồi nói: “La Chinh đúng là chém chết mấy con rết, nhưng đó không phải là rết trên lãnh địa của hắn.”
“Ừ?” Ninh Vũ Điệp hơi không hiểu.
Vì thế Tang Dương lại cắt hình ảnh đến lãnh địa của La Chinh: “Ngươi xem, La Chinh sử dụng kiếm linh để bảo vệ lãnh địa của mình, còn bản thân lại chạy đến lãnh địa của người khác để đoạt điểm tích lũy. Kết quả, tòa tháp nhỏ trên lãnh địa của hắn cao hơn người khác một bậc. Cứ như vậy mà tình thì để giữ vững đến đợt thứ mười cơ bản không hề khó!”
Chỉ cần La Chinh duy trì tòa tháp nhỏ của mình lúc nào cũng cao hơn các võ giả khác một bậc thì uy lực của nó có thể khắc chế hết cả một đợt yêu thú. Kể từ đó, trận đấu vòng loại thứ nhất này đối với La Chinh căn bản không hề khó.
Ninh Vũ Điệp sửng sốt mất vài nhịp thở, chữ “xuyên” nho nhỏ trên trán dần dần giãn ra, đôi mắt đẹp lúc này chậm rãi cong lên, biến thành hai mảnh trăng lưỡi liềm cong cong.
Thế nhưng nàng thân là Điện chủ Vân Điện, trước mặt người khác cũng cần giữ vững trang nghiêm của mình, chú ý hình tượng của bản thân nên không thể thả lỏng như trước mặt La Chinh rồi thậm chí gào gào thét thét được.
Trong lòng Ninh Vũ Điệp thật sự rất vui. Tên La Chinh này dường như lúc nào cũng có thể làm ra những chuyện khác người.
Những lo nghĩ trong lòng nàng được chia làm hai phe mâu thuẫn với nhau. Nàng vừa hy vọng La Chinh không thông qua thi đấu vòng loại, bởi mặc dù vòng trong là đại hội võ đạo, nhưng trên thực tế là một hồi chém giết thảm thiết. Tu vi của La Chinh rất thấp, nếu hắn đã có thiên phú cấp Thánh thì nên giấu tài, chờ tới khi bản thân thực sự trưởng thành cái đã.
Nhưng mặt khác, nàng lại biết quyết tâm của La Chinh rất lớn, một khi là chuyện hắn đã quyết thì căn bản không có khả năng thay đổi, chỉ sợ hắn nhất định phải thông qua được vòng loại này. Vậy nên Tiểu Điệp lại âm thầm hy vọng La Chinh có thể thông qua.
Vì hai loại mâu thuẫn này cứ đan xen với nhau nên mới khiến Ninh Vũ Điệp hơi mất hồn, quyết định tự mình đến xem biểu hiện của La Chinh ở vòng loại. Không ngờ nàng vừa đến đã thấy được cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com