Vào chính lúc này, La Chinh liền đột ngột bổ người nhào về phía trước. Bàn tay to lớn kia chộp xuống mặt đất ở phía sau lưng La Chinh. Thanh âm rung chuyển đất trời vang lên, một ấn tay khổng lồ được hằn in trên mặt đất.
La Chinh cũng không suy nghĩ nhiều, thuận thế lăn một vòng về phía trước, sau đó đứng lên rồi lại tiếp tục chạy.
Tên Ma tộc được huyễn hóa ra đứng lên khựng người lại một chút, miệng lầm bầm vài từ ngữ nghe không hiểu, dường như là ngôn ngữ của Ma tộc, sau đó hắn tiếp tục đuổi theo bóng lưng La Chinh.
La Chinh cảm thấy vừa tức giận vừa khó chịu.
“Đang yên đang lành, sao tự dưng tên Ma tộc này sau lại hùng hồn chạy đến tìm ta cơ chứ?”
Tiếc rằng, hiện tại hắn không thể dừng lại để hỏi cho ra nhẽ. Ngoài ra, tên Ma tộc này, bản thân hắn là Huyễn Thú được huyễn hóa mà ra, cũng chẳng có chút chỉ số thông minh nào đáng kể. Hiển nhiên không thể giao tiếp với hắn được rồi.
…
Ở bên ngoài Huyết Sắc Sơn, giờ phút này cũng đã trở thành một mớ hỗn loạn.
Có không ít đạo sư thông qua Tin Khuê đã phát hiện ra tên Ma tộc kia, rõ ràng là từ tầng thứ năm chạy đến tầng thứ ba.
- Trọng Minh, đây là xảy ra chuyện gì?
- Tên Ma tộc này không phải là ở bên trong tầng thứ năm sao? Làm sao có thể thoát ra khỏi những ảo trận kia, chạy đến tầng thứ ba?
Bị chất vấn, Trọng Minh miệng lắp bắp nói:
- Ta… Ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, có thể là ảo trận của Huyết Sắc Sơn xảy ra vấn đề.
- Ta yêu cầu dừng Huyết Sắc Thí Luyện lại ngay lập tức!
Một vị đạo sư nói.
- Đúng vậy, cần phải dừng lần thí luyện này lại. Chỉ sợ rằng tên Ma tộc sẽ đào thải hết tất cả các thí sinh ra khỏi Huyết Sắc Thí Luyện mất. Ta đã sớm đề nghị bỏ con Huyễn Thú Ngũ cấp này đi rồi, để ở nơi này căn bản không có bất kì một chút ý nghĩa gì cả. Thật không biết cao tầng bên trên suy nghĩ như thế nào!
Một vị đạo sư khác đồng ý nói.
- Đợi, đợi đã nào…
Ngay lúc này, có một vị đạo sư ngăn lại, nói.
- Xảy ra chuyện gì?
- Các ngươi nhìn đi, tên Ma tộc này hình như là đang truy đuổi La Chinh a.
Vị đạo sư kia hoán đổi hình ảnh đến một đệ tử sĩ tộc, lại phát hiện ra La Chinh đang điên cuồng chạy bán sống bán chết.
- Ha ha, vậy thì sao? Thực lực mà tên tiểu tử này biểu hiện ra, đúng thật phải làm người ta cảm thấy kinh ngạc. Thế nhưng, liệu các ngươi có còn nhớ rõ? Năm đó, khi mà Tà Thiên, lấy thực lực Luyện Tủy Cảnh, tiến vào Huyết Sắc Thí Luyện, hắn tự phụ vào thực lực hơn người của mình, muốn đi tìm tên Ma tộc này gây phiền toái. Cuối cùng hắn không phải chật vật chạy trối chết trở ra hay sao?
Một vị đạo sư nói.
Lâm Tà Thiên, là đệ tử ưu tú nhất của Thanh Vân Tông trong vòng trăm năm trở lại đây. Sau khi tiến vào Thanh Vân Tông, chỉ ngắn ngủi với ba năm đã nổi danh khắp thiên hạ. Mười chín tuổi đã thông qua được Thanh Vũ Lộ, bước vào nội điện của Vân Điện. Xét thiên phú cùng thực lực, đều là thuộc loại hiếm thấy trong thiên hạ, hoàn toàn xứng đáng là siêu cấp thiên tài của Thanh Vân Tông.
Hiện tại, thực lực cùng thiên phú mà La Chinh thể hiện ra đều tương đối cao. Nhưng trong suy nghĩ của nhiều đạo sư, so với Lâm Tà Thiên, La Chinh vẫn còn kém hơn một khoảng khá lớn. Huống hồ, năm đó Lâm Tà Thiên đã là Luyện Tủy Cảnh, cao hơn La Chinh cả một cảnh giới.
Ngay cả Lâm Tà Thiên khi gặp tên Ma tộc Huyễn Thú Ngũ cấp này cũng phải chạy trối chết, La Chinh này làm sao có thể có khả năng chống cự cơ chứ?
Chỉ là, trong đầu thì nghĩ như vậy, thế nhưng La Chinh với tư cách hắc mã lớn nhất của năm nay, đa phần các vị đạo sư đều tương đối chú ý đến La Chinh. Hầu như tất cả đều dừng việc tranh luận lại, lặng lẽ chăm chú quan sát hình ảnh trên Tin Khuê.
Thấy các vị đạo sư không còn chỉ trích mình nữa, Trọng Minh liền hé lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Tiểu tử này chết chắc rồi! Để ta xem ngươi làm sao tránh né được công kích của Ma tộc!”
…
Nhờ vào thân pháp linh hoạt, cộng với sức bật mạnh mẽ, cùng với một chút vận khí, La Chinh cũng tránh được vài công kích của tên Ma tộc kia.
Nhưng, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách!
“Một mực chạy trốn như thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị tên Ma tộc này đánh chết mà thôi.”
Thời gian để cho La Chinh suy nghĩ cũng không nhiều, trong đầu liền nhanh chóng vận chuyển từng luồng suy nghĩ.
Nghe nói thân thể của Ma tộc hoàn toàn khác với thân thể của nhân loại. Từ khi vừa ra đời đã mãnh mẽ hơn nhân loại rất nhiều. Cũng vì vậy mà trong thời Thượng Cổ, nhân loại đã chịu rất nhiều thiệt thòi khi khai chiến với Ma tộc.
Thế nhưng, tạo hóa vốn rất công bằng. Ma tộc lại có một sự thiếu sót chết người, đó chính là bọn hắn có đến hai trái tim.
Có lẽ là một quả tim không thể chịu đựng được thân hình cường hãn của bọn chúng, cho nên mới sinh ra quả tim thứ hai.
Đây cũng không phải là vấn đề gì to tát cho lắm. Có đến những hai quả tim, giúp Ma tộc có thể bộc phát ra lực lượng lớn hơn. Nhưng điều mấu chốt là quả tim thứ hai lại ở đằng sau lưng.
Quả tim thứ hai cũng không bất kì sự bảo vệ nào, chỉ có một tầng da thịt rất mỏng mà thôi. Chỉ cần xuyên qua lớp da thịt này, đánh nát quả tim thứ hai, là có thể giết chết Ma tộc rồi.
Vì vậy, trên chiến trường, hầu như tất cả Ma tộc đều mang theo một khôi giáp dày cộm, trông khá nặng nề. Ở mặt sau của cái áo giáp kia có một phần cao cao nhô lên, cũng chính là để bảo vệ phần trọng yếu ở sau lưng của bọn hắn. Nhân loại gọi cái khôi giáp này là Xác Rùa Đen .
Trong khi vừa chạy vừa giao phong, La Chinh cũng đã xem xét qua, sau lưng tên Ma tộc này không hề có bất kì lớp phòng hộ nào.
Chỉ cần có thể phá nát quả tim kia, là có thể đánh bại được hắn rồi. Đây cũng là cơ hội duy nhất của La Chinh.
Đang mảy may suy nghĩ, bỗng bên cạnh có một đạo kình phong tốc thẳng vào mặt La Chinh. Lại là bàn tay to lớn của tên Ma tộc kia đập đến.
- Nguy rồi, không thể trốn được!
Ngay lúc này, La Chinh dù có muốn tránh cũng không còn tránh kịp nữa rồi.
Giờ đây, ngoại trừ việc liều mạng ra, cũng chẳng còn cách nào khác. La Chinh cắn chặt răng, quay người lại, nhảy lên mu bàn tay của tên Ma tộc. Sau đó hắn lại dậm mạnh chân, nhảy lên bả vai, rồi lại dậm chân nhảy thêm một lần nữa, cả người bay ngang qua đầu của tên Ma tộc kia. Vào thời khắc này, chóp mũi La Chinh chỉ cách hai cái sừng nhọn trên đầu của tên kia có vài tấc mà thôi.
Sau khi rơi tự do, đáp xuống mặt đất, rốt cuộc hắn cũng đã đứng ở phía sau lưng của tên Ma tộc. Giờ đây, La Chinh đang nhìn thẳng vào vật nhô lên ở lưng của tên Ma tộc kia!
- Đến lúc rồi! Tử Đàn Thốn Kình!
Một tia sáng màu tím từ trong thân thể lưu chuyển ra, La Chinh hắn đã vận dụng hết toàn bộ sức mạnh của cơ thể, hội tụ năng lượng vào đầu nắm đấm, sau đó nặng nề đánh tới cái vật nhô nhô lên kia, quả tim thứ hai của Ma tộc!
“Chỉ cần Tử Đàn Thốn Kình đánh vào là có thể hoàn toàn phá hủy đi quả tim của tên Ma tộc rồi.”
Tuy nhiên, khi nắm đấm của La Chinh chạm vào người của tên Ma tộc, bỗng hắn lại có cảm giác trơn trượt. Không ngờ lớp da của tên Ma tộc này lại làm quả đấm của hắn trượt ra ngoài.
Công kích Tử Đàn Thốn Kình thất bại, trong nội tâm La Chinh cũng cả kinh.
Bành!
Ngay lập tức, tên Ma tộc liền quay người lại vỗ mạnh vào La Chinh. Cả người La Chinh như diều đứt dây, bay xa cả mấy chục trượng.
…
Nhìn thấy một màn này, trong nội tâm những đạo sư đang đứng ở ngoài Huyết Sắc Sơn đều thổn thức cả lên.
- Ai, không được rồi. Cơ hội tốt như vậy mà!
- Da của Ma tộc rất cứng rắn. Há là thứ mà một tiểu gia hỏa Luyện Tạng Cảnh có thể phá vỡ sao?
- Nhưng đúng là có chút đáng tiếc. Nếu như tiểu tử này cầm trong tay một thanh Linh Khí, thì giờ đây người ngã xuống chỉ sợ không phải là hắn, mà chính là tên Ma tộc kia rồi.
Những đạo sự quan sát qua Tin Khuê cũng nhịn không được mà thở dài một hơi. Dù sao thì, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mỗi mình La Chinh là có thể tạo ra uy hiếp lớn đến như vậy đối với huyễn ảnh Ma tộc này a. Nhưng sau đi nghĩ đi ngẫm lại, bọn họ đều mong chờ một tiểu gia hỏa Luyện Tạng Cảnh đánh bại một Huyễn Thú Ngũ cấp, thật đúng là có chút phi thực tế!
- Này… này… này, đừng chạy a!
Một vị đạo sư gào lên.
Ban đầu những đạo sư này đều không có cách này để quan sát hình ảnh của La Chinh, chỉ có thể thong qua người khác để quan sát mà thôi. Mới đây còn có vài người can đảm chịu đi theo sau tên Ma tộc để dõi theo kì biến, giờ đây khi bọn hắn thấy Ma tộc đánh chết La Chinh, ngay lập tức cả bọn đều quay đầu bỏ chạy.
Khi bọn hắn chạy đi, những đạo sư ở bên ngoài hiển nhiên cũng không có cách nào để quan sát La Chinh nữa.
Bất quá, hầu hết các vị đạo sư đều hiểu rằng, việc xảy ra tiếp theo chắc cũng không cần phải dõi theo nữa làm gì. La Chinh hẳn đã bị đào thải ra ngoài rồi.
Chỉ còn một mình Tô đạo sư là đang mang thần sắc phức tạp, nhìn chằm chằm vào Tin Khuê. Đệ Tử Danh Bài của La Chinh đã bị nàng dùng một vài thủ thuật lên đó, nên hiện tại cũng chỉ có nàng là có thể trông thấy được nhất cử nhất động của La Chinh.
“Thân thể của người này quả nhiên là rất cường hãn. Trúng một kích của Ma tộc mà vẫn không có trở ngại gì. Đến lúc này mà vẫn còn chưa có từ bỏ, tâm tính của tiểu tử này thật sự là có thừa a! Chỉ xét điểm tâm tính này thôi, cũng đã hơn rất nhiều người rồi.”
…
La Chinh nằm dài trên mặt đất, ngực phập phồng lên xuống, nặng nề thở gấp.
Lực lượng của một kích vừa rồi, thật sự là quá mức kinh khủng! Gần như là đập vỡ hết xương cốt của La Chinh.
Cũng may là thân thể của hắn đủ rắn chắc, không ngờ lại có thể ngạnh kháng lại một kích này.
Hơn nữa, thân thể còn hấp thu hết phân nửa lực lượng đánh vào, đồng thời chuyển hóa thành dòng nước ấm, thẩm thấu vào tứ chi bách hài của hắn.
Mặc dù chỉ còn sót lại một phần lực lượng nhỏ mà thôi, nhưng phần lực lượng này cũng đã đủ để khiến La Chinh bị tổn thương nghiệm trọng rồi.
Ngay sau đó bỗng mặt đất rung động, lắc lư liên hồi. La Chinh cảm giác được tên Ma tộc kia đang từng bước, từng bước, tiến đến chỗ hắn.
Cho dù hiện tại toàn thân đau buốt nhức nhối, tựa hồ như cử động một chút thôi, cả cơ thể cũng muốn rã rời ra rồi, nhưng La Chinh vẫn không có ý định từ bỏ.
Chỉ cần có một tia cơ hội, La Chinh hắn cũng sẽ ngay lập tức liền nắm lấy, tiếp tục phản kích.
Tên Ma tộc kia nhìn thấy con mồi của mình nằm trên mặt đất, tốc độ cũng chậm dần lại, thậm chí sau đó còn dừng lại liếc nhìn, đánh giá La Chinh. Tiếp theo nó liền giơ chân lên, muốn giẫm đạp, đánh nát La Chinh.
Tốc độ của một cước này cũng không nhanh cho lắm. Có lẽ tên Ma tộc này cảm thấy rằng La Chinh đã không thể cử động được nữa, nên cũng không cần phải quá mức vội vàng làm gì.
Cũng nhờ vậy mà La Chinh có được một khoảng trống nho nhỏ, hắn liền lăn ra khỏi đó, cố nén đau nhức kịch liệt từ cơ thể, từ từ bò người dậy. Đồng thời hắn cũng đang suy nghĩ, muốn nhảy lên một cái.
- Đau quá!
Thế nhưng, hồi nãy hắn vừa bị trúng một kích kia, toàn thân đều bị thương. Dưới cơn đau, thân thể cũng theo đó mà mất đi sự linh hoạt, thậm chí còn không thể nhảy người lên.
“Đã như vậy…”
Dưới tình thế cấp bách, từ trong nhẫn trữ vật, La Chinh liền nhanh chóng lấy ra một cây phi đạo bị tàn phá. Sau đó hắn vận lực toàn thân, phóng phi đao bay về phía tên Ma tộc.
“Hi vọng nó có thể có chút hữu dụng a!”
Vào giờ phút này, trong nội tâm La Chinh ra sức đang cầu nguyện. Nếu một kích từ thanh phi đao này vẫn không thể tạo thành thương tổn cho con Huyễn Thú Ngũ cấp này, vậy thì La Chinh hắn chắc chắn sẽ bị loại trong Huyết Sắc Thí Luyện lần này rồi.
Một màn kế tiếp, ngay cả La Chinh cũng bị chính hắn làm cho kinh hãi!