Bạch Thiển Dạ vừa rời đi không bao lâu, Ngô Phúc Vinh liền trở lại. Ông ta nói với Lý Kỳ, chuyện đặt hàng đậu hũ đã thương lương xong. Hơn nữa còn đơn giản hơn so với tưởng tượng. Bởi vì Thái viên ngoại đã thuê mấy người xay bột làm từ trước. Mà Trương Tam cũng ở trong đó. Cho nên cho dù ngày mai giao hàng cho Trương viên ngoại cũng không thành vấn đề.
Lý Kỳ nghe xong, mỉm cười nói: - Xem ra Thái viên ngoại đúng là phúc tinh của cháu.
Thái Mẫn Đức là phúc tinh?
Lời này cũng chỉ có Lý Kỳ mới dám nói.
Ngô Phúc Vinh dở khóc dở cười, lắc đầu hỏi: - Vậy cậu tính toán kéo dài bao lâu?
Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ: - Một tuầnÀ bảy ngày. Dù sao Dương Lâu tồn tại ở thành bắc lâu như vậy, đâu có thể dễ dàng suy sụp. Tuy nhiên chú phải nói cho phu nhân, sau khi đàm phán xong, phải ký kết khế ước với Trương viên ngoại. Xác định số lượng và giá cả. Còn bảo y phải giao trước một khoản tiền thế chấp.
- Ừ, lão hủ nhớ rồi. Ngày mai lão hủ sẽ tới phủ một chuyến.
Ngô Phúc Vinh gật đầu, bỗng nhớ tới cái gì đó, vội nói: - Lý công tử, phu nhân còn dặn lão hủ hỏi cậu, khi nào thì Túy Tiên Cư khai trương?
Lý Kỳ phất tay đáp: - Cháu nghĩ trước tiên nên trang hoàng Túy Tiên Cư như thế nào.
Hai mắt Ngô Phúc Vinh hiện lên tia thất vọng, nói: - Lý công tử, tiệm của chúng ta không có nhiều tiền vốn lắm. Việc này có nên để sau cùng không?
Tổng tiền vốn hiện tại của Túy Tiên Cư là hai nghìn xâu, đều là số tiền lợi nhuận được từ việc bán chao. Đối với một quán ăn lớn mà nói, số tiền này đúng là không nhiều.
Lý Kỳ biết Ngô Tiểu Lục là người cẩn thận tiết kiệm, bởi vậy kiên nhẫn giải thích: - Nếu chúng ta muốn khai trương lại lần nữa, thì phải tạo cho khách hàng một cảm giác mới, cảm giác hứng khởi. Để cho bọn họ biết rằng, Túy Tiên Cư hôm nay không còn là Túy Tiên Cư ế ẩm như lúc trước. Cho nên việc trang trí là điều bắt buộc, không thể thiếu. Tuy nhiên, chú cứ yên tâm, cháu chỉ muốn trang trí đơn giản thôi. Không tốn bao nhiêu tiền.
Ngô Phúc Vinh nghe có vẻ có lý, nghĩ bụng nếu chỉ là trang trí đơn giản, thì đúng là không tốn bao nhiêu.
Nhưng khi ông ta nghe xong kế hoạch trang trí Đơn giản của Lý Kỳ, thì ông ta không dám nghĩ như vậy nữa.
Lý Kỳ nói là trang trí đơn giản. Thực ra một điểm cũng không đơn giản.
Đầu tiên hắn yêu cầu toàn bộ bàn ghế phải sơn lại. Bát đũa cũng phải mua mới.
Tiếp theo, ghép phòng bếp và phòng để đồ linh tinh lại thành một. Tăng thêm năm cái bếp lò, mở thêm bốn cửa sổ.
Cuối cùng, hắn tính toán để tầng một tiếp đón thực khách bình dân. Tầng hai thì thiết kế trang nhã chút. Tầng ba thì dành cho khách quý. Đặc biệt ở tầng ba, yêu cầu mỗi đồ vật trên đó phải là đồ thượng đẳng.
Ngô Phúc Vinh nghe xong, sửng sốt nửa ngày, chợt đứng dậy, mặt không biểu tình đi về phía quầy hàng.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Ngô đại thúc, chú đi đâu vậy?
- Tìm bàn tính.
Ngô Phúc Vinh không quay đầu lại, đáp.
Hôm sau.
- Bốp chát!
- Ối chao!
- Lý ca, huynh không sao chứ?
Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam vội vàng đi lên nâng Lý Kỳ vừa bị ngã chổng vó.
- Các ngươi tránh ra cho ta. Lão tử không tin tà. Ngay cả con súc sinh này cũng không làm gì được.
Lý Kỳ vừa đứng dậy, liền đẩy hai người Ngô Tiểu Lục ra, chỉ vào còn lừa nhỏ mắng.
Lỡ hẹn lần đầu có thể tha thứ. Nhưng nếu liên tục lỡ hẹn, hơn nữa đối phương còn là một nữ nhân, thì là một sai lầm không thể tha thứ.
Lý Kỳ biết rất rõ lợi và hại trong đó. Huống hồ là hắn có việc cầu Bạch Thiển Dạ. Cho nên sáng sớm hôm nay, hắn liền tỉnh dậy, chuẩn bị tới cửa Vọng Xuân phó ước.
Nhưng bởi vì hôm qua bôn ba cả ngày, hai chân đều nhức nhối. Bởi vậy Lý Kỳ liền sai Ngô Tiểu Lục thuê cho hắn một con lừa nhỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn cưỡi lừa, nên trong lòng có chút chờ mong. Tuy nhiên hắn cưỡi lừa đi chưa được vài bước, đã ngã lên ngã xuống ba lần. Tình cảnh vô cùng thê thảm.
- Lý ca, không phải huynh nói trước kia thường xuyên cưỡi ngựa gì đó sao? Vì sao hiện tại ngay cả con lừa cũng không cưỡi được? Ngô Tiểu Lục nhịn cười, tò mò hỏi.
- Ngựa gì mà ngựa? Đó là xe hơi. Nhớ chưa? Lý Kỳ cả giận đáp.
- Nhưng trước kia tiểu đệ nhìn người ta cưỡi lừa, đều là hai chân đặt hai bên. Không giống như huynh, đặt cả hai chân ở một bên, hơn nữa còn không nắm lấy dây cương. Đương nhiên là dễ bị ngã rồi. Trần A Nam rất hoài nghi tư thế cưỡi lừa của Lý Kỳ.
- Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe chuyện Trương Quả Lão cưỡi lừa sao? Đấy mới gọi là có phong độ. Hiểu chưa?
Hai người đồng thời lắc đầu.
- Thôi, chẳng muốn nói nhảm với các ngươi.
Lý Kỳ phất tay, thấy sắc trời không còn sớm, lại nhìn con lừa không đủ dinh dưỡng này, thở dài một tiếng, xoay người trèo lên. Hắn dựa theo lời của Trần A Nam nói, hai chân kẹp chặt lưng con lừa, một tay nắm dây cương, tay kia hướng Ngô Tiểu Lục nói: - Cầm nón cho ta.
- Vâng.
Ngô Tiểu Lục vội vàng đưa cái nón rách một góc cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy cái nón, phong độ bóp đỉnh nón, hai chân đập vào bụng lừa, kêu lên: - Go, go!
Con lừa nhỏ thở phì phò vài tiếng, liền chậm rãi đi về phía trước.
Trần A Nam nhìn bóng lưng dần xa của Lý Kỳ, hướng Ngô Tiểu Lục hỏi: - Lục Tử, trước kia Lý ca đã từng cưỡi ngựa?
Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Sao ta biết. Tuy nhiên ta dám khẳng định, huynh đấy chưa từng cưỡi lừa bao giờ.
.
Lý Kỳ cưỡi con lừa nhỏ, lung lay đi tới cửa Vọng Xuân. Đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy thân ảnh của Bạch nương tử đâu cả.
"Không phải chứ? Chẳng lẽ cô nàng kia cố ý cho mình leo cây."
Đang lúc Lý Kỳ không yên bất an, thì bỗng có một cỗ xe ngựa đi tới, vừa vặn đỗ ở bên cạnh hắn. Lý Kỳ bị dọa thiếu chút nữa ngã xuống lưng lừa. Còn chưa nhìn, đã há miệng mắng: - Cái beep! Con mẹ ngươi có biết lái xe hay không? Không thấy ta đang ở đây sao? Hắn ghét nhất là những kẻ làm trái với luật giao thông. - Người thì ta không nhìn thấy, nhưng ta lại nhìn thấy một đầu lừa. Trên xe ngựa chợt vang lên một giọng nói thanh thúy.
Ủa? Nghe giọng có vẻ quen quen! Lý Kỳ nghiêng người, nhìn lên chiếc xe. Chỉ thấy một tiểu cô nương chính đang cười mỉm nhìn hắn.
Tiểu cô nương này chính là nha hoàn Hạnh Nhi của Bạch Thiển Dạ. Bên cạnh nàng là một xa phu già đầy nếp nhăn trên trán.
"Mịa! Lại là nha đầu thối kia. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà" Lý Kỳ cười lạnh nói: - Ơ, tưởng ai, hóa ra là Hạnh Nhi cô nương. Nói xong, lại hướng con lừa nhỏ, nói: - Huynh đệ được lắm. Bao nhiêu người như vậy, mà trong mắt Hạnh Nhi cô nương chỉ có một mình mày. Ngay cả một người đẹp trai như ta, nàng cũng không đếm xỉa tới. Xem ra diễm phúc của mày thật là sâu a!
Hạnh Nhi hơi sững sờ, lập tức phản ứng, hai mắt trợn tròn, chỉ vào Lý Kỳ, vừa định lên tiếng mắng, thì trong xe lại vang lên một giọng nói êm ái dễ nghe: - Trong số biển lừa mênh mông, Lý công tử lại chọn đúng con lừa này. Chắc hẳn đã chung tình với nó. Nha hoàn của ta sao dám đoạt người tình của công tử. Hơn nữa, con lừa này là một con lừa cái. Cùng với công tử quả thật là một đôi trời sinh.
Hạnh Nhi vừa nghe, lập tức đổi giận thành vui, đắc ý nhìn Lý Kỳ.