Đêm xuân một khắc ngàn vàng Hương hoa thanh khiết mơ màng ánh trăng
Lầu cao vẳng tiếng ca ngâm Vườn khuya vắng bóng giai nhân lặng buồn
(Xuân dạ - Tô Đông Pha)
Ở hiện tại, động phòng hoa chúc không thể nghi ngờ là một việc vui vẻ nhất trong cuộc đời, đương nhiên, ở hậu thế ấy mà, động phòng hoa chúc chỉ là một cái thủ tục mà thôi, cũng không quý báu, dù sao con người khi còn sống, nói không chừng sẽ có mấy lần động phòng hoa chúc ấy chứ.
Hôm nay vốn là ngày vui của ba người Mã Kiều, Ngô Tiểu Lục, Trần A Nam, nhưng có câu nói cực hay đó là, người cười cuối cùng, mới là người thắng, ba vị chú rể trong đó có hai vị đã uống đến bất tỉnh nhân sự, làm sao còn có năng lực động phòng, đều bị người khác mang tới tân phòng, chẳng những không có mang đến vui vẻ cho tân nương, ngược lại còn làm tân nương mệt nhọc cả đêm, cái tên ngốc Mã Kiều mặc dù vẫn còn tỉnh táo đấy, nhưng y cũng không có động phòng, mà là cùng Mỹ Mỹ sóng vai ngồi trên giường hồi tưởng trước kia, chia sẻ niềm vui trong long với nhau.
Ngược lại thằng cha không phải chú rể như Lý Kỳ, lại thực hiện nghĩa vụ động phòng, đây thật sự là người tính không bằng trời tính mà.
Hắn cả đời đều là người thắng, bất kể là ở hậu thế, hay là đương đại, cho dù là một chi tiết cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, hắn và Vương Dao coi như là trải qua nhiều lần trắc trở, mới đi đến được một bước này, trong đó từng có lời hứa sinh tử kinh thiên động địa, cũng từng có những lần tranh cãi như những người bình thường khác, hai người bọn họ đi đến một bước này, là bất ngờ, cũng là đương nhiên.
Bị trở mình đỏ lãng, trướng nảy sinh khinh vũ, trong này khoái hoạt không đủ vì người ngoài nói. (tác giả quân: Nói cũng muốn nói, chỉ là không thể thôi.)
- Lý Kỳ, Lý Kỳ, nhanh lên một chút. Lý Kỳ ---.
- Hả --- chuyện gì vậy?
Lý Kỳ chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn đã thấy một khuôn mặt tuyệt sắc, một kiện áo ngủ tơ lụa màu trắng căn bản không lấn át được song ngực tuyết trắng đầy đặn tuyệt luân như ẩn như hiện, kia ba búi tóc đen rối tung, tùy tiện rủ xuống trên gối, không thể không nói, đây là lần đầu tiên Lý Kỳ nhìn thấy hình ảnh này của phu nhân, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Nhưng Vương Dao lại bất chấp nhiều như vậy, lo lắng nói: - Lý Kỳ, chàng mau chút dậy về phòng đi.
Hai mắt Lý Kỳ đang ăn kem ly, trong đầu là đủ các loại méo mó, nhưng hai lỗ tai lại có chút buồn bực: - Về --- về phòng, đây không phải là phòng ta ở sao? Nói xong hắn lại híp híp mắt, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, phát hiện vẫn là một màu tờ mờ, thầm nghĩ, ta đã bảo mà, làm sao lại buồn ngủ như vậy, hóa ra còn chưa sáng.
Vương Dao vội vàng nói: - Đây là phòng của ta a!
Lý Kỳ ha hả nói: - Phòng của nàng thì không phải là phòng ta sao, yên tâm, sau này ta sẽ ở lâu như thế đấy.
Vương Dao sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: - Lý Kỳ.
Lý Kỳ a một tiếng, buồn bực nói: - Làm gì vậy chứ? Hôm nay trời còn chưa sáng, vì sao nàng lại vội vã đuổi ta đi ra ngoài vậy nha.
Hai gò má Vương Dao nổi hồng, vẫy tay nói: - Chàng nhanh lên đi là được. Ta tự có đạo lý của ta.
Tình huống khỉ gì thế này?
Lý Kỳ là lần đầu tiên động phòng, trời còn chưa sáng, đã bị tân nương đuổi ra ngoài, như biến thành yêu đương vụng trộm vậy. Không đúng, yêu đương vụng trộm, ồ, ta hiểu rồi, nàng đang lo lắng sẽ bị đám người Thất Nương nhìn thấy đây mà, ha hả, phu nhân thật là quá đáng yêu, lại không biết ta có thể đến đây, cũng là bởi vì Thất Nương, các nàng làm sao lại có thể không biết, ngoài miệng lại nói: - Được được được, ta đứng là được chứ gì.
Vương Dao thấy hắn rốt cục cũng ngồi dậy, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên, Lý Kỳ rất nhanh vươn hai tay ôm lấy nàng.
- A!
Vương Dao kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, cũng đã bị Lý Kỳ ôm vào trong ngực rồi, chăn trùm lên, bao bọc hai người gắt gao ở bên trong.
- Chàng làm gì thế, mau thả ta ra.
Tỉnh ngộ lại, Vương Dao không ngừng giằng co.
Nhưng Lý Kỳ làm sao đồng ý thả ra, gắt gao ôm nàng, cười hì hì nói: - Phu nhân, nàng thật sự là rất ngây thơ mà.
Vương Dao mặt đen lên nói: - Lời này của chàng là có ý gì?
Lý Kỳ cười nói: - Có phải nàng không muốn để cho đám người Thất Nương phát hiện hay không?
Vương Dao tựa hồ bị nói trúng tâm tư, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, xấu hổ không đáp lời.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Hiện tại nàng mới nghĩ đến sao, đã chậm rồi, chỉ sợ các nàng ấy tối hôm qua đã biết rồi, nếu các nàng ngay cả trượng phu của mình buổi tối qua đêm ở nơi nào cũng không biết, vậy thì các nàng rất tắc trách rồi.
Vương Dao thấp thỏm bất an nói: - Vậy phải làm thế nào mới tốt đây?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Nàng là phu nhân của ta, ta qua đêm ở chỗ nàng còn không phải là chuyện bình thường hay sao, chuyện này có cái gì phải lo lắng đâu, chúng ta lại đến một lần nữa đi. Nói xong hắn lại thêm vài phần lực đạo, gắt gao đem Vương Dao ôm vào trong ngực, khẽ hôn xuống mái tóc dài đen nhánh mềm mại của nàng, lẩm bẩm nói: - Có thể ôm nàng như vậy, thực là một loại hạnh phúc, hạnh phúc này có chút không chân thật.
Một câu đầy cảm xúc này được nói ra, cũng vừa lúc xúc động tâm linh của Vương Dao, thầm nghĩ, kỳ thật có thể được chàng ôm vào trong ngực làm sao lại không phải là một loại hạnh phúc chứ. Cũng không hề tiếp tục nghĩ rối rắm thêm nữa, lẳng lặng lưng dựa vào trong ngực Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ.
- Ừ?
- Chàng bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Vừa mới tròn mười tám, sao vậy?
Vương Dao nghe hắn dùng một loại giọng điệu vô cùng nghiêm chỉnh nói ra cái số này, không khỏi cười khúc khích, nói: - Nếu như chàng mười tám, ta đây cũng chỉ có mười sáu.
- Không phải sao?
- Nếu đúng ấy à, vậy thì tốt rồi. Vương Dao sâu kín thở dài, nói: - Nếu ta có thể gặp được chàng sớm hơn một chút, thì thật là tốt biết bao a! Trong giọng nói lộ ra một tia thương cảm.
Lý Kỳ cười nói: - Ta không cần gặp được nàng sớm một chút, khi đó gặp được nàng, ta cho rằng đó chính là cuộc gặp gỡ bất ngờ xinh đẹp nhất.
Vương Dao kinh ngạc nói: - Vì sao?
Lý Kỳ nói: - Bởi vì đó là thời điểm nàng bi thương nhất, có thể cùng nàng cùng nhau chia xẻ vui vẻ cố nhiên là một loại hạnh phúc, nhưng muốn ta lựa chọn, ta tình nguyện cùng nàng chịu đựng bi thương, nói vậy, ít nhất nàng sẽ không cảm thấy khổ sở, ta vẫn luôn cảm thấy có thể gặp được nàng là trời cao an bài.
Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống tóc mai, nhuận ánh mắt, cũng làm dịu tia buồn, gieo xuống hạt giống hạnh phúc. Vương Dao đã trầm mặc một chút, nói:
- Vì sao chàng lại đối với ta tốt như vậy, nhớ rõ trước kia ta cũng không cho chàng sắc mặt tốt.
Lý Kỳ cười nói: - Kỳ thật bộ dạng tức giận của nàng cũng vô cùng xinh đẹp, có thể nhìn thấy dung nhan của nàng, cũng đã là ban ân trời cao cho ta, hơn nữa đó cũng chỉ là nàng quan tâm đến ta, ta còn không có hồ đồ đến mức ai tốt với ta, ai xấu với ta cũng phân không rõ ràng được, sau này ta vẫn còn tiếp tục đối tốt với nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời. Trong lòng lại bổ sung một thêm Một trong .
Vương Dao đột nhiên xoay người lại, đối mặt với Lý Kỳ, mở to ánh mắt đang rưng rưng dừng ở trên người Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhìn khuôn mặt có thể làm nhật nguyệt thất sắc này, trong lòng tràn đầy đều là cảm ơn, vươn tay ra, nhẹ nhàng hủy diệt đi nước mắt ở khóe mắt nàng, khẽ hôn một cái lên làn môi đỏ mọng của nàng. Thâm tình chân thành nói: - Ta yêu nàng.
Ba chữ kia không thể nghi ngờ đã hòa tan trái tim Vương Dao, vui đến phát khóc nói: - Ta cũng yêu chàng.
Lý Kỳ lại gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, cảm thán nói: - Thật không thể tin được hết thảy những chuyện này, cho dù hiện tại ta đang ôm lấy nàng.
Vương Dao cũng vươn hai tay ôm Lý Kỳ, nói: - Ta cũng thế.
Hai người gắt gao ôm nhau, tại thời khắc này, hạnh phúc giống như làn mây trên trời, khiến bọn họ cảm giác có chút mờ ảo, đều muốn ra sức bắt lấy, không hề khiến hạnh phúc xói mòn, cho dù là một chút xíu.
Lý Kỳ hôn lên cái trán của Vương Dao, hôn lên chóp mũi của nàng, hôn lên môi của nàng, hai bàn tay to kia cũng duỗi đi vào bên trong áo ngủ rộng thùng thình, vuốt ve bộ ngực cực đại kia, nghe Vương Dao ưm một tiếng, lần đầu tiên chủ động dâng lên hôn môi, tình đến chỗ nồng, dù là phu nhân thì cũng không cách nào tự kềm chế. Hết thảy phát sinh tự nhiên như vậy.
....
....
Một lúc lâu sau, ánh nắng ngày xuân chiếu vào trong phòng, Vương Dao ngồi trước bàn trang điểm, nàng trong gương, hai gò má mang theo hồng nhuận, trán phóng ra những tia sáng chói mắt, nhưng ánh mắt của nàng lại không có thời gian thưởng thức chính mình, mà là nhìn ái lang phía sau nàng.
Lý Kỳ đứng bên cạnh Vương Dao, hai tay khoác lên trên vai thơm của nàng. Nhìn mỹ nhân trong gương, cảm thán nói: - Phu nhân, nàng thật sự là rất đẹp.
Vương Dao ngượng ngùng cười. Nàng nguyên bản đối với dung nhan từ lâu xem như nhạt nhòa, ăn mặc bình thường cũng chỉ là cần sạch sẽ, đứng đắn, một chiếc xiêm y mặc mười năm, cũng đã có chút phai màu, nàng vẫn còn đang mặc, nhưng lúc này nàng lại trở nên vô cùng để ý hết thảy những điều này, nàng chưa bao giờ cẩn thận chải mái tóc dài đen bong óng ả của mình như thế, cũng chưa bao giờ cầm lấy giấy son đặt ở trên môi đỏ mọng đã vô cùng kiều diễm nhẹ nhàng mím một cái.
Hết thảy những điều này đã thuyết minh rất rõ, nữ nhân trang điểm vì người mình yêu.
Lý Kỳ nhìn đôi môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm kia, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: - Nàng chờ một chút đã.
- A?
Còn chưa chờ Vương Dao kịp phản ứng, Lý Kỳ đã rời khỏi phòng ngủ, Vương Dao hơi hơi nhíu mày, có chút không vui.
Nhưng vẻn vẹn trôi qua một lát, Lý Kỳ liền đi đến, chỉ thấy hai tay của hắn giấu ra sau lưng, cười hì hì tiêu sái đến bên cạnh Vương Dao, nói: - Nàng nhắm mắt lại trước đã.
Vương Dao nói:
- Làm gì?
- Nàng cứ nhắm mắt lại trước đã.
Vương Dao nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
- Có thể mở ra rồi.
Vương Dao chậm rãi mở mắt ra, chợt thấy trước gương có thêm một bó hoa hồng kiều diễm nở rộ, lập tức mừng rỡ không thôi, nói: - Đây là ---
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Thích không?
Vương Dao nhẹ nhàng gật đầu, hai tay đón lấy bó hoa hồng kia, nhưng trong lòng thì vô cùng hiếu kỳ, đêm qua Lý Kỳ cũng không mang hoa đến, mà mới vừa rồi hắn chỉ đi ra ngoài một lát, ngay cả tiếng mở cửa cũng không có, hiển nhiên bó hoa này đã sớm ở trong phòng rồi, như vậy không cần phải nói, nhất định là đêm qua Lý Kỳ thừa dịp khi nàng ngủ say, chạy ra đi lấy về. Một bó hoa này bao hàm cả tâm ý của Lý Kỳ khiến nàng cảm động, hốc mắt hơi có chút ướt át: - Cảm ơn chàng.
Lý Kỳ hôn một cái trên gương mặt của nàng, nói: - Nàng thích là tốt rồi, buổi sáng tâm tình có cũng rất quan trọng yếu đấy, bởi vì đây là bắt đầu một ngày mới, ta đã hứa phải làm cho nàng mỗi ngày đều sống trong hạnh phúc, nên từ giờ khắc này bắt đầu.
Hạnh phúc này tới quá mau, quá mạnh, Vương Dao thật là có chút chịu đựng không nổi, nàng căn bản cũng không nghĩ đến, chính mình còn có thể hạnh phúc, có thể hạnh phúc như thế, giờ khắc này không thể nghi ngờ là thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng, hết thảy đủ loại đau khổ tại thời khắc này cũng tan thành mây khói, hai mắt mỉm cười, khóe mắt hơi hơi nhấc lên, lại bắt đầu tiếp tục trang điểm.
Mà Lý Kỳ thì ngồi ở một bên, một tay chống đầu, ngơ ngác nhìn Vương Dao.
Qua một hồi lâu.
Vương Dao kỳ thật đã trang điểm xong từ sớm rồi, nhưng nhìn ánh mắt đầy si mê kia của Lý Kỳ, lại làm cho nàng lại không muốn quấy nhiễu Lý Kỳ, hơn nữa trong lòng nàng cũng đầy mật ngọt ngào đấy, lại một lát sau, nàng thực có chút nhịn không nổi, khóe miệng xấu hổ nói: - Chàng --- chàng ngắm đủ chưa?
Lý Kỳ ngẩn ra, như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức cười nói: - Làm sao có thể ngắm đủ chứ.
Vương Dao hơi khẽ cúi đầu, nói: - Nhưng vậy cũng phải ăn cơm a!
Lý Kỳ ha hả nói: - Yên tâm, đợi lát nữa sẽ có người đưa bữa sáng đến, chỉ có điều --- chỉ sợ không phải đơn giản như vậy. Bỗng nhiên, tai phải hắn nhẹ nhàng giật giật, lặng lẽ đứng dậy, đi ra phía ngoài.
Vương Dao thấy bộ dáng lén lút của hắn, trong lòng cũng tò mò, không khỏi đứng lên, đi vào rướccửa phòng ngủ t, chỉ thấy Lý Kỳ tay chân nhẹ nhàng đi tới trước cửa, chậm rãi kéo mở cái chốt cửa, sau đó kéo mở cửa thật mạnh, chỉ nghe một A một tiếng, một đạo thân ảnh lảo đảo xông vào.
Lý Kỳ dường như sớm có chuẩn bị, ôm cổ người nọ, hì hì nói: - Nghi Nô, sáng sớm tinh mơ như vậy muội đã vội vã hướng nhào vào vòng tay của phu quân rồi, thế này cũng có chút quá sốt ruột rồi đó. Vừa dứt lời, hắn đột nhiên hai mắt vừa nhấc, không đúng, thân hình của Nghi Nô không có đầy đặn như vậy. Cúi đầu vừa thấy, hắn sợ tới mức mặt biến thành màu xanh lét: - Vương --- Vương di?