Trác Mã nữ vương hỏi: - Vậy không biết quý quốc đã nghĩ ra giải pháp gì?
- Đương nhiên, bằng không ta sẽ không đến đây. Lý Kỳ nói: - Triều đình định áp dụng hình thức quản lý châu tự trị, để cho các ngươi dung nạp vào Đại Tống ta.
- Châu tự trị?
Trác Mã nữ vương hiếu kì nói: - Cái gì gọi là châu tự trị?
Lý Kỳ giải thích: - Cái gọi là châu tự trị, nói đơn giản, chính là do người trong tộc các ngươi tự quản lí, nhưng có hai điều kiện cơ bản. Thứ nhất, cơ cấu chính trị nhất định phải thống nhất, các ngươi không thể sử dụng lại chính trị các ngươi, mà phải sử dụng chính trị Đại Tống ta. Trong đó có ba mấu chốt lớn, chính là Châu phủ, Nhị viện, Tthương vụ cục, ba cái này chính là cơ cấu chính trị cơ bản của Đại Tống ta. Thứ hai, các ngươi không thể độc lập quân sự, các ngươi cũng nên biết, ở Đại Tống ta, binh mã thiên hạ xuất phát từ Tam nha, binh quyền thiên hạ thu hết về Xu Mật Viện.
Nàng vẫn không nói gì, bên dưới bục đã xôn xao ồn ào, không ít nữ quan đã mở miệng nói.
Trác Mã nữ vương vung tay lên bảo các nàng im lặng, lại nói với Lý Kỳ: - Các nàng nói nếu giao binh quyền ra, vậy ai sẽ bảo vệ chúng ta?
Lý Kỳ cười nói: - Tất nhiên là cấm quân Đại Tống chúng ta, chuyện này cô có thể yên tâm, nếu cấm quân Đại Tống đến ngay cả con dân của mình cũng không bảo vệ được, thì nói gì đến Trung Nguyên đại quốc. Hơn nữa cấm quân Đại Tống chúng ta có một chế độ nghiêm khắc chặt chẽ, sẽ không làm bất cứ chuyện gì vi phạm quy định, càng không ức hiếp con dân của mình. Đây là gốc rễ cấm quân Đại Tống ta.
- Hơn nữa, căn cứ vào quy hoạch quân khu của triều đình, cũng sẽ không đóng quân ở nơi này các ngươi, bởi vì phụ cận này vô cùng yên ổn, chỉ có xuất hiện tình huống bạo động, quân đội mới có thể đến nơi này, cho nên các ngươi không cần lo lắng sẽ động chạm tới quân đội. À, còn nữa, hai điểm này là cơ bản, không thể thay đổi, trên cơ sở này, tất cả có thể đàm phán.
Chính trị, quân sự ngươi đều dùng một hơi nói chết rồi, ta đây còn có thể nói gì. Trác Mã nữ vương tức giận không vui nói: - Cơ sở này dường như bao gồm tất cả?
- Cũng không thể nói như vậy.
Lý Kỳ cười nói: - Cơ cấu quân sự và chính trị thống nhất, chính là để cho dễ dàng quản lí. Nói thật, chẳng qua là biến danh xưng của cô từ nữ vương thành tri phủ, các thần tử dưới cô cũng đổi danh xưng thành chức quan Đại Tống ta, nơi này vẫn do cô quản lý, tương lai vẫn sẽ như thế, đây là nội dung trung tâm châu tự trị, cái gọi là châu tự trị, chính là người trong tộc các ngươi trị vì nhà của mình.
- Đương nhiên, triều đình sẽ giành cho các ngươi nhiều chính sách ưu đãi, thậm chí tương lai có thể sẽ cho phép nữ tử châu các ngươi lên kinh dự thi, bổ nhiệm châu huyện ở Đại Tống. Ta đảm bảo, một khi Đông Nữ Quốc các ngươi quy thuận Đại Tống ta, tộc nhân các ngươi sẽ giàu có gấp bội so với hiện tại.
Vẻ mặt Trác Mã nữ vương vẫn lãnh đạm, lạnh lùng dường như đã là trời sinh, dù sao Lý Kỳ nói với nàng lâu như vậy, còn chưa bao giờ thấy nàng cười, lại nghe nàng nói: - Có quan hệ gì với tôn ti nam nữ?
Lý Kỳ nói: - Ở Đại Tống ta đã không còn tồn tại nô lệ, bởi vì Hoàng thượng chúng ta cho rằng nô lệ chính là một loại nhục nhã với con dân Đại Tống ta, quân vi phu, dân vi tử, làm nhục nhã con dân của Hoàng thượng, không phải là làm nhục nhã Hoàng thượng sao? Cho nên mỗi người đều được đều được hưởng quyền tự do dưới luật pháp. Gần đây nhất Đại Tống ta lại đẩy mạnh quyền bảo vệ phụ nữ, chính là đề cao địa vị của nữ nhân, nói đến luật pháp này, đây là luật pháp cơ bản của Đại Tống ta, một khi nơi này thành lập nhị viện, vậy thì mỗi người phải tuân thủ luật pháp cơ bản này, đây là ranh giới cuối cùng, trên luật pháp cơ bản, các ngươi có thể căn cứ vào tình hình bản thân mà đẩy mạnh một số luật pháp độc lập, chuyện này có thể được.
- Cho nên, chúng ta sẽ không bắt các ngươi thay đổi hiện tượng nữ tôn nam ti, nhưng cũng không cho pháp nam nô tồn tại, tất cả đều phải chiếu theo luật pháp, lấy pháp trị nước, dựa vào pháp để trị châu, đây chính là dự tính ban đầu thành lập nhị viện. Ồ, còn một điều nữa, ta muốn đặc biệt nói rõ một chút, chế độ các ngươi nơi này là một vợ nhiều chồng, về điểm này, triều đình thật ra vẫn chưa suy nghĩ, nhưng ở Đại Tống ta cho phép một chồng nhiều vợ, vậy cũng có thể, còn phải xem Lập Pháp Viện các ngươi có thông qua hay không, nguyên tắc là không thể có tính chất mua bán, bắt buộc, nhất định hai bên phải bằng lòng, bằng không mà nói chính là trái pháp luật, đây thuộc về luật pháp cơ bản.
Trước đó không riêng gì Đại Tống, mà bất cứ một triều đại nào, bất cứ một quốc gia nào đều rất khó để nghĩ ra một biện pháp thống trị dị tộc. Triều Đường, triều Tống lúc đầu đều chọn hình thức nước chư hầu để thống trị dị tộc, kỳ thật không thể nói là thống trị, chẳng qua là các ngươi đừng gây cho ta phiền toái là được.
Nhưng có nhị viện, vấn đề khó khăn này giải quyết cũng dễ dàng hơn, dựa vào luật pháp để trị quốc, chỉ cần ngươi quy thuận Đại Tống ta, bắt buộc phải tuân theo luật pháp cơ bản, trên những điều này, ngươi có thể thành lập một bộ luật đặc sắc nhất có lợi cho người trong tộc các ngươi.
Luật pháp, có thể để người dân tộc thiểu số và Hán tộc cùng trên một tầng, trước mặt luật pháp, mỗi người đều bình đẳng, sẽ không xuất hiện đấu tranh giữa các dân tộc, chỉ cần là con dân Đại Tống ta, các ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ công bằng.
Đối với Trác Mã nữ vương, những chuyện này nàng tạm thời chưa thể tiêu hóa, dân tộc các nàng còn là một văn minh khá lạc hậu, không thể so sánh được với văn minh Trung Nguyên.
Kỳ thật điểm này mới là khó khăn lớn nhất mà triều đình Đại Tống gặp phải, không riêng gì Đông Nữ Quốc, mà còn bao gồm toàn bộ chính quyền Thổ Phiên.
Làm thế nào để nâng cao văn minh của những địa khu lạc hậu cho bằng với người Hán, phải để cho mỗi người đều bình đẳng, ít nhất là trên mặt trình độ văn minh phải đồng đều.
Đừng để cho bên ngươi đã bắt đầu nói đến tố chất văn minh, bên kia vẫn là văn minh nguyên thủy, bên này gặp chuyện biết dùng luật pháp giải quyết, bên kia một lời không nói, trực tiếp lấy đao giết người, vậy thì rất khó để làm được chuyện mọi người đều bình đẳng dưới luật pháp.
Chuyện này không phải là ngày một ngày hai, phải từ từ làm, từng bước giúp bọn họ thoát khỏi văn minh lạc hậu. Chữ cái của Đông Nữ Quốc chỉ có chừng một trăm chữ, hơn phân nửa đều là khẩu thuật, cho nên lịch sử ghi lại về các nàng đã ít lại còn ít, mấu chốt là các nàng không có văn tự, ghi lại từ đâu, những thứ các nàng phải nâng cao thật sự quá nhiều.
Trác Mã nữ vương đột nhiên nói: - Nếu chúng ta vẫn kiên trì lấy hình thức nước chư hầu quy thuận quý quốc thì sao?
Lý Kỳ cười nói: - Có một số việc phải theo xu thế tất yếu, không phải ngươi hoặc các ngươi có thể kiên trì là được.
Giọng điệu trước sau vẫn cứng rắn, mạnh mẽ! Trác Mã nữ vương hơi gật đầu, nói: - Ý của quý quốc, ta đã hiều toàn bộ, nhưng việc này chúng ta phải thương lượng một chút.