- Ta đã nói với cô rồi, ta là kiện tướng thể dục thể thao, cô còn muốn chạy bộ theo ta ư, cô đã chạy thì thôi, còn mang theo phụ trọng chạy bộ với ta, nói thật ta phi thường khâm phục dũng khí của cô, nhưng chỉ số thông minh ư, cũng có chút đáng xấu hổ đấy.
- Ngươi có câm miệng lại không.
- Tam Nương a, cô phải học được nghe lời khuyên của người khác, rồi rồi rồi, ta câm miệng, ta câm miệng còn không được sao.
Chỉ thấy ở trong một mảnh ruộng ven đường, Lý Kỳ giúp đỡ Tần phu nhân khập khiễng đi lại chậm rì rì, trong miệng thì lải nhải nhắc nhở.
Hóa ra vừa rồi Lý Kỳ thật sự là chọc giận Tần phu nhân, không ngờ nàng cầm theo gậy gỗ đuổi đánh Lý Kỳ, nào biết được người không đánh được, còn khiến mình bị trẹo chân, thật sự là nhà đã dột lại gặp mưa dầm suốt đêm a.
- Cô ngồi chỗ này nghỉ ngơi trước đi đã.
Đi vào bên cạnh một đống cỏ, Lý Kỳ giúp Tần phu nhân ngồi xuống, lại hỏi:
- Cô cảm thấy thế nào rồi? Để ta giúp cô xem một chút đi.
- Không cần, không cần.
Tần phu nhân vội vàng dùng hai tay che trước chân mình, nói: - Không có gì đáng ngại cả.
Kỳ thật nàng trẹo chân cũng không nghiêm trọng lắm, chính là không cẩn thận dẫm phải một hòn đá nhỏ mà thôi.
Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng nàng, hắn nói: - Vậy cô phải nhớ kỹ, lúc trở về nên tìm người nhìn xem đấy.
- Ừ.
Lý Kỳ thở ra một hơi thật dài, dang hai tay ra, hết sức thảo mái nằm lên đống cỏ cạnh Tần phu nhân, hắn nhìn lên bầu trời xanh thẳm, khó được thanh nhàn, khiến cho hắn cảm giác vô cùng thích ý.
Tần phu nhân lại quay đầu sang, hơi có vẻ xấu hổ gãi cổ, hồi tưởng lại cảnh tượng đuổi đánh Lý Kỳ vừa rồi, trong lòng vô cùng buồn bực, nàng thầm nghĩ, là thật sao, sao ta có thể làm ra một việc như vậy được chứ.
Một lát sau, chợt nghe Lý Kỳ ngâm nga:
Dưới núi Nam trồng đậu
Đậu ít, cỏ nhiều ghê
Sáng, ruộng hoang dọn sạch
Đội trăng vác cuốc về
Đường nhỏ cây râm rạp
Sương ướt áo dầm dề
Sá chi sương ướt áo
Chỉ mong chẳng muộn về
Đây là một kỳ trong tập thơ “Quy viên điền cư” của Đào Uyên Minh.
Tần phu nhân nghe vậy tò mò, nàng hỏi: - Chẳng lẽ? Ngươi muốn về làm ruộng ẩn cư sao?
Lý Kỳ cười hỏi: - Chẳng lẽ không được sao?
- Thật là bất ngờ. Tần phu nhân nói tiếp: - Nam nhân các ngươi không phải đều tham niệm quyền vị sao, ngươi hiện giờ dưới một người trên vạn người, ngươi bỏ được sao?
- Quyền vị?
Lý Kỳ cười nói: - Cô nói không sai, có ai không thích quyền vị đâu, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng vấn đề là quyền vị không phải từ trên trời rơi xuống đâu, mà phải dựa vào chính mình đi tranh thủ đấy, có thể đạt được này đó, ta phải trả giá khá lớn đấy, ta trả giá thời gian có thể ở cùng vợ cơn, ta thậm chí còn phải đặt cược cả tính mạng của ta nữa. Đây chẳng qua là một loại trao đổi đồng giá thôi, ta xứng đáng có phần quyền lực này, còn về phần có đáng hay không, thì đúng là tùy người mà có suy nghĩ khác nhau thôi.
Tần phu nhân hỏi: - Vậy còn ngươi thì sao?
Lý Kỳ nói: - Có chút thời điểm ngược lại khá hướng tới đấy.
Tần phu nhân thản nhiên nói:
- Ta ngược lại thật sự là nhìn không ra.
Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, nói: - Cô có từng nghe qua một câu chưa, một người có bao nhiêu năng lực thì trách nhiệm cũng lớn bấy nhiêu. Nói như bọn Đại Đệ đi, bọn họ hiện giờ trải qua cuộc sống như nào thì muội cũng thấy đấy. Ta cũng có thể vô cùng khẳng định nói với cô rằng, ở mấy năm trước, cuộc sống của bọn họ còn khổ sở hơn bây giờ gấp trăm lần. Mà trách nhiệm của những người như chúng ta, chính là cố gắng làm cho bọn họ có thể trải qua những ngay bữa nào cũng có thịt ăn, bỏ qua những ngày vô ưu vô lự của một mình ta, để đổi lấy ngàn vạn người dân được cơm no áo ấm, cô cảm thấy vụ mua bán này là lãi hay là lỗ?
Tần phu nhân nghe vậy khẽ giật mình, trầm tư nửa ngày. Nàng mới ừ một tiếng, nói: - Ngươi nói có đạo lý, có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm, không phải là ngươi, thì cũng là người khác.
- Đúng là ý như vậy. Lý Kỳ ngáp một cái, híp mắt nói: - Lý tưởng thì xinh đẹp động lòng người như cô, mà sự thật thì lại yếu đuối như Đại Đệ vậy, ta đương nhiên muốn đạt được người xinh đẹp động nhân như cô, đáng tiếc sự thật hoàn toàn tương phản a, cuộc đời của ta đều vì phục vụ cho những người như Đại Đệ.
Hai việc này cũng có thể nói đến một chỗ được à. Tần phu nhân đỏ mặt phun một tiếng, nói: - Ngươi người này tại sao toàn thích chọc giận ta vậy.
- Cô tức giận ư?
- Cũng sắp tức chết rồi.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Tức giận thì tốt a, điều đấy chứng minh cô vẫn là một người có thất tình lục dục, không phải là tiên nữ, trên đời bi ai nhất chính là có thân thể của người phàm lại có tư tưởng của tiên nữa, nói khó nghe một chút chính là cái xác không hồn, có nước mắt, có cười vui thì mới là cuộc sống, ta hận duy nhất chính là đời người ngắn ngủi, ta còn có rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành được.
Nhưng đợi nửa ngày, Lý Kỳ cũng không có bất kỳ phản ứng gì, nàng mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Kỳ đã nhắm lại hai mắt ngủ mất, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra dáng vẻ uể oải.
Tần phu nhân nhìn chăm chú vào Lý Kỳ một lát, xoay đầu lại, nhìn mặt trời lặn về phía tây, nàng thì thầm: - Đời người ngắn ngủi, rất ngắn ngủi. Nói đi nói lại, sắc mặt nàng đột nhiên xuất hiện một tia sầu bi nhàn nhạt, nỗi buồn sâu thẳm, ngưng kết giữa hai hàng lông mày, rồi lại tạo nên một chút tương tư.
Qua một lúc lâu, chợt nghe phía trước truyền đến một trận tiếng ồn ào, Tần phu nhân hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đang đi tới bên này, nàng vội gọi: - Lý Kỳ, Lý Kỳ.
Lý Kỳ mơ màng kêu ưm ưm vài tiếng, chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, hắn lấy tay che che, nói: - Ta sao lại ngủ thiếp đi rồi.
Tần phu nhân nói: - Bọn Đại Đệ đến đây.
- Thế sao?
Lý Kỳ trừng mắt nhìn, mơ mơ màng màng nhìn phía trước, qua một lát, cảnh tượng mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, hắn đột nhiên trợn tròn hai mắt, ngẩng đầu lên nói: - Không tốt, đi mau.
Dưới chân Tần phu nhân đau nhói, nàng rên rỉ ra tiếng.
- Không xong, không xong. Quên mất cô đang đau chân.
Lý Kỳ khẩn trương giúp đỡ nàng, lại gọi người đánh xe ở ven đường: - Phu xe, phu xe.
Người đánh xe kia vội vàng chạy tới.
Lý Kỳ nói: - Ngươi nhanh đi ngăn lại những người ở phía sau kia, nói cho bọn họ biết, ngày mai đến Học viện Thái sư báo danh là được, mà thôi, mà thôi, chắc bọn họ cũng sẽ không tin, ngươi chỉ nói cho bọn họ cho ngươi biết địa chỉ, giải thích rằng Học viện Thái sư sẽ tự phái người tới cửa.
- Vâng vâng vâng.
Người đánh xe kia liên tục gật đầu.
- Tốt lắm, chúng ta đi trước đây.
Lý Kỳ giúp đỡ Tần phu nhân nhanh đuổi chậm đuổi đi vào ven đường, lên trên xe ngựa, nghe thấy Đặng Đại Đệ ở phía sau hô: - Đại ca, đại ca.
Lý Kỳ và Tần phu nhân tiến vào trong xe ngựa, hắn hô: - Mã Kiều, đi mau, đi mau.
Mã Kiều vung roi ngựa lên, xe ngựa phi nhanh chạy tới bên trong thành.
Tần phu nhân phục hồi lại tinh thần thì hỏi: - Ngươi làm cái gì vậy?
Lý Kỳ vỗ ngực một cái, thở ra một hơi, nói rằng: - Thôi xin. Nếu để cho những người đó cuốn lấy, kiểu gì cũng phải vừa lạy vừa tạ ơn đấy, rất phiền toái, nói không chừng còn có thể mời chúng ta đến nhà bọn họ làm khách, ta cũng không muốn ăn món bánh rau dại đen thui nữa đâu, thật sự là quá khó ăn.
Tần phu nhân mím môi cười bảo: - Nhưng lúc nãy ta thấy ngươi ăn được khá là vui mừng mà.
- Cũng thế, cũng thế. Lý Kỳ cười ha ha nói.
Tần phu nhân hơi lộ ra vẻ xấu hổ, lập tức nhẹ nhàng thở dài, nói: - Tuy nhiên bọn Đại Đệ cũng thật sự là rất đáng thương.
Lý Kỳ chuyển chuyển đôi mắt, nói: - Nếu không thì thế này, đợi qua năm ngày chúng ta lại đến Học viện Thái sư thăm bọn Đại Đệ, sau đó lại mang chút đồ cũ cho những người bà con này.