Tên mập này học thói xấu của Cao Nha Nội, đến cả cách giao tiếp cơ bản nhất của con người cũng không biết, chỉ biết kéo lôi người ta đi.
Nhưng mà chiêu này khiến Lý Kỳ thực lòng không còn cách nào khác, đành bảo Trần Đại Nương tới nói với Lưu Vân Hi một tiếng rằng mình phải tới Chu Gia, có lẽ sẽ về muộn một chút, trong lòng thầm nghĩ, nếu như loại quần áo này tầm thường vô vị thì tên mập nhà ngươi chết chắc rồi.
Tới Chu gia, đám người Chu Thanh nhác thấy Lý Kỳ liền vội vã đứng dậy nghênh đón, chắp tay nói: - Chu Thanh bái kiến Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ chắp tay đáp lễ lại.
Chu Thanh bỗng trừng mắt nhìn Chu Hoa, nói: - Nghiệt tử, ta sai ngươi đi hỏi xem Xu Mật Sứ có nhà không, ngươi lại dám làm phiền Xu Mật Sứ đích thân tới, có phải muốn ăn đòn không !
Chu Hoa vội nói: - Cha, đi đi về về lãng phí thời gian, con liền mời Lý đại ca tới đây luôn.
Lý Kỳ nghe xong không ngừng tò mò, thầm nghĩ, chẳng lẽ không phải Chu Thanh gọi ta tới ư. Hắn hỏi: - Chu viên ngoại, đây rốt cục là chuyện gì vậy?
Chu Thanh giải thích: - Chuyện là thế nào, gần đây xưởng nhà ta có làm ra một loại chất liệu mới, hôm nay ta nghe nói đến lượt Xu Mật Sứ nghỉ ngơi. Thế là sáng nay mới tự mình tới nhà Xu Mật Sứ thăm hỏi, nào biết được đứa nhỏ giữ cửa nói Xu Mật Sứ ra ngoài rồi, khi nãy lại sai tên nghiệt tử này qua xem Xu Mật Sứ đã về nhà chưa, không ngờ nó còn mời Xu Mật Sứ tới nữa, thật có lỗi quá, có lỗi quá.
Lý Kỳ liếc nhìn Chu Hoa, sau đó vội quay đầu đi, cười ha ha nói: - Không sao, không sao, Tam Lang cũng chỉ hơi nóng lòng chút thôi, đằng nào ngươi tới tìm ta thì cũng giống nhau, chuyến này là không thiếu được, hơn nữa cũng lâu ta chưa tới thăm ông, vừa hay hôm nay tới hỏi thăm.
Chu Thanh gật gật đầu cười, đưa tay ra nói: - Xu Mật Sứ, mau mau vào trong ngồi.
Mấy người họ tới ngồi bên trong phòng.
Người làm dâng trà thơm đến, Chu Thanh này trước đây được Tống Huy Tông phong là Kinh Tế Đại Phu, tuy rằng đây cũng chỉ là vinh dự, chẳng có tính thực dụng gì, đến cả bổng lộc cũng chẳng có, nhưng quy cách thì được nâng lên, những đãi ngộ mà thương nhân bình thường không được hưởng thì ông ta được hưởng, đơn giản nhất là cánh cửa này có thể nâng cao lên một chút, căn phòng có thể xây lớn thêm một chút.
Lý Kỳ cũng thực lâu lắm rồi không tới, hắn nhìn chung quanh, cười nói: - Xem ra gần đây Chu viên ngoại sống tốt lắm.
Chu Hoa nói: - Cha ta cả đời cũng không thay đổi, chẳng biết hưởng thụ gì hết.
- Nghiệt tử, có phải ngươi muốn ta tức chết không?
Chu Hoa lập tức co rúm lại thành một đống thịt, cả người run bần bật.
Không dám nói triều Tống ai nấy đều hiếu thuận, nhưng hơn nửa đều rất có hiếu, bởi triều Tống luôn lấy chữ hiếu làm đầu, đây cũng là tư tưởng cơ bản của nho học, không cần biết ngươi sống ra sao, cha mẹ ngươi trước sau gì cũng là cha mẹ, chỉ cần chưa chết, thì nói câu nào ngươi cũng phải nghe, đâu giống như trẻ con sau này, cha mẹ có sơ suất nói sai một chút là bọn chúng liền nói lại ngay, còn tự gọi rất mỹ miều rằng mình đang trong thời kỳ trưởng thành, điều này là không thể ở triều Tống, làm như vậy sẽ bị đánh chết đấy.
Cao Nha Nội, Vương Tuyên Ân dù rằng rất khốn kiếp, nhưng bọn chúng trước mặt cha mẹ, tên nào tên nấy đều ngoan ngoãn như mèo, một tiếng cũng không dám nói.
Hồng Thiên Cửu thì có thể coi là ngỗ nghịch nhất, nhưng đó là vì y là truyền nhân duy nhất của chín đời, lại có sự che chở của Thất Công, tuy nhiên dù có như thế, nếu Bát Kim Thúc thật sự nổi giận, thì sẽ cầm que đuổi đánh, cũng may Hồng Thiên Cửu đã trải qua bao trận chiến, khả năng chịu đòn đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của con người, đó quả là con gián tồn tại bất tử, hôm nay đánh xong, ngày mai lại trở về nguyên trạng, nên chơi thế nào thì sẽ chơi như vậy.
Lý Kỳ cười ha ha mấy tiếng, trong lòng nghĩ, thành công của ông ta tuyệt đối không phải vì vận may, mà là do ông ta có tố chất cơ bản của thành công.
Thực ra làm một xí nghiệp gia thành công, cuộc sống của ông ta kì thực rất tiết kiệm, một chiếc áo ông ta có thể mặc đến vài năm, bởi vì là một thương nhân thành công chân chính, ông ta ở phương diện nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền, quần áo mặc được là xong, cơm ăn no là đủ, phô trương chính là lãng phí, đây chính là lỗ, cho nên trên phương diện cuộc sống bọn họ tính toán rất chi li, cũng chỉ có từng giờ từng phút duy trì thái độ này, bọn họ mới nâng cao được thêm một bước, tiền không nên tiêu, thì một chút cũng không được tiêu thêm, tiêu tiền là con cháu của họ, đây không phải keo kiệt, mà đây là bản tính được nuôi dưỡng hàng ngày của một thương nhân, đem giá trị của mỗi đồng tiền cường điệu lên.
Lý Kỳ thấy Chu Hoa sắp phát điên đến nơi, liền chuyển chủ đề: - Phải rồi, viên ngoại, kiểu quần áo mới mà ông nói đâu?
- Đúng đúng đúng, suýt nữa thì ta quên mất.
Chu Thanh phẩy tay, nói với đám người làm: - Các ngươi lui xuống hết đi.
- Vâng.
Làm nghiêm trọng thế cơ à, chẳng lẽ thực là có bảo bối gì ư, tính hiếu kì của Lý Kỳ đã trỗi dậy.
Chu Thanh nói với Chu Hoa: - Ngươi còn không mau mang ra đây cho Xu Mật Sứ xem.
- Vâng.
Chu Hoa lập tức chạy vào trong phòng, lát sau hắn mang ra một cái hộp gỗ đỏ tới trước mặt Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhìn chiếc hộp tinh xảo, quý giá, không khỏi đứng bật dậy, thầm nghĩ, chẳng lẽ bên trong này đựng bảo giáp Thiên Tàm, đây là điều có thể xảy ra.
Nhưng đợi sau khi Chu Hoa mở chiếc hộp, bên trong lại chỉ là một chiếc áo trắng rất đỗi bình thường.
Lý Kỳ hoài nghi liếc nhìn Chu Hoa, chỉ thấy trong mắt tên mập này còn mang theo một tia đắc ý, giống như đang nói, thế nào? Đại ca huynh cũng không nhìn ra điểm mấu chốt bên trong à.
Thằng nhãi ranh ! Lý Kỳ thầm nhủ một tiếng, lấy chiếc áo từ trong hộp ra, vừa chạm vào tay, hắn liền lập tức cảm thấy rất đặc biệt, chất liệu của chiếc áo này vô cùng tinh tế, mỏng nhẹ, mềm mại, êm ái.
Loại cảm giác này rất quen thuộc ! Lý Kỳ chau mày, khẽ kéo kéo ra,thấy lực đàn hồi rất tốt, nhất thời kinh ngạc kêu lên: - Áo lông cừu?
- Áo lông cừu?
Chu Hoa ngây người, lập tức kinh ngạc nói: - Đại ca, huynh quả là lợi hại, vừa sờ vào liền biết ngay đây là làm từ lông cừu.
Đùa cái gì vậy?
Trên tóc mai của Lý Kỳ rớt xuống một giọt mồ hôi hột.
Chu Thanh ha ha nói: - Xu Mật Sứ quả có con mắt tinh tường, chiếc áo này đúng thật là làm từ lông cừu. Mấy năm gần đây mùa đông rất lạnh, những chất liệu bình thường khó lòng mà chống rét được, nếu mặc nhiều lớp thì sẽ trông rất nặng nề, không tiện hoạt động, cho nên ta luôn nghĩ đến việc tìm ra một loại vật liệu có khả năng giữ ấm để may quần áo, đợt cuối năm ngoái có một người Mông cổ khoác một chiếc áo da cừu tới chỗ ta mua một ít hàng hóa về, ta trông gã dường như không hề sợ lạnh, vì thế liền mượn chiếc áo da cừu của gã xem xem, phát hiện rằng lông cừu kỳ thực chống rét rất tốt, cho nên muốn thử đem lông cừu dệt thành vải may quần áo, ta cũng đã thử qua nhiều loại lông cừu, Xu Mật Sứ lông cừu trên tay ngài là lớp lông chống rét tốt nhất trên người con cừu đấy, chính là lớp bên ngoài da của sơn dương.
Chất liệu thông thường được sử dụng ở thời cổ đại là vải thô, tơ lụa. Cùng với sự phát triển của việc giao thương, bông sớm đã được du nhập đến Đại Tống, chữ bông ( loại bông làm từ hoa bông) này chính là xuất hiện đầu tiên ở triều Tống. Trước đó đều là bông ( loại bông làm từ kén tằm), điều này đã tạo nên sự phát triển phi thường của ngành bông dệt.
Mà ngành dệt của Đại Tống vốn đã vô cùng phát triển, mảng dệt cơ lại có tiến bộ không hề nhỏ, thêm vào sự có mặt của Lý Kỳ, mang đến khái niệm về máy may, khiến dệt cơ lại tiến thêm một bước lớn về phía trước, nếu còn muốn đột phá hơn nữa, e rằng phải đợi đến khi nền công nghiệp dệt cơ xuất hiện, cho nên với kĩ thuật hiện nay dùng lông cừu để dệt may là điều vô cùng dễ dàng.
Chu Hoa hưng phấn nói: - Đại ca, huynh mặc lên thử xem, ấm lắm đấy, hơn nữa lại rất nhẹ nhàng, mặc lên cực kỳ thoải mái.
- Cảm ơn, ta----ta có thể cảm nhận được. Lý Kỳ khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng phức tạp.
Chu Thanh trông ra sự khác biệt trên mặt Lý Kỳ, hỏi: - Xu Mật Sứ, có phải chiếc áo này có điểm gì không ổn, nếu như vậy, mong Xu Mật Sứ chỉ ra giúp.
Không ổn! Rất rất không ổn ấy chứ!
Ta vừa mới bước vào con đường kinh tế thị trường, ngươi liền lập tức muốn ta bắt đầu phong trào khoanh đất. Điều này chẳng phải là phát triển quá nhanh rồi ư, nhưng từ đó có thể thấy rằng, lợi nhuận này quả nhiên đã thúc đẩy toàn bộ căn nguyên của sự phát triển.
Lý Kỳ gì thì cũng tốt nghiệp ngành tài chính, sao lại chưa từng nghe qua chuyện cừu ăn thịt người , manh nha của chủ nghĩa tư bản xuất phát chính từ con cừu, bởi vì nguyên nhân của phong trào khoanh đất nổi tiếng trong lịch sử cách mạng của nhân loại là con cừu.
Lúc bấy giờ lông cừu bắt nguồn từ châu Âu, trở thành biểu trưng của giới quý tộc. Lợi nhuận mang lại vượt xa so với lợi nhuận từ lương thực, vậy nên nuôi cừu trở thành trào lưu chính của nền kinh tế, 10 mẫu đất Anh đem trồng cỏ thì sẽ thu lợi vượt xa 20 mẫu đất Anh đem đi cày ruộng.
Lúc đó đang trong quá trình giải phóng chế độ nô lệ. Những quý tộc địa chủ mới lên bắt đầu xua đuổi nông phu, chiếm đoạt đất đai để nuôi cừu, từ đó phá vỡ hình thức khế ước làm thuê. Bắt đầu bước vào kinh tế thị trường, cũng là tự do buôn bán, người nào trả giá cao hơn thì người đó được. Từ đây vương quyền dần dần suy thoái, các nhà tư bản bắt đầu xuất đầu lộ diện, nắm giữ quyền lực chủ đạo của quốc gia
Sau thắng lợi, các nhà tư bản đem những khoanh đất này hợp pháp hóa, mà nông phu thì không có tiền khoanh đất, đành mang đất đai bán cho đám tư bản, tiến thêm một bước mở rộng phong trào khoanh đất, cũng dẫn đến cuộc cách mạng kỹ thuật nông nghiệp.
Phương Tây chính thức bắt đầu bước vào thời đại tư bản.
Cho nên trong lịch sử phong trào khoanh đất luôn mang lại những ý kiến khen chê không đồng nhất, mặc dù nó khiến cho vô số nông dân mất đất đai, lưu tán muôn nơi, nhưng cũng khiến nhân loại tiến vào một thời đại tiên tiến hơn, dẫn tới cuộc cách mạng công nghiệp.
Thế nhưng, bởi sự có mặt của Lý Kỳ, lúc này chiếc áo lông cừu lại xuất hiện trước ở triều Tống, đây là một vấn đề rất khó giải quyết, mặc dù Trung Quốc là quốc gia có chế độ quyền lực tập trung cao vào hoàng đế, rất khó xảy ra phong trào khoanh đất như phương Tây, nhưng dù có nói ra sao, chiếc áo lông cừu này ẩn chứa rất nhiều lợi nhuận, mà triều đình vừa mới mở ra nền kinh tế thị trường, một khi chiếc áo lông cừu này nổi lên, tới lúc đó lợi nhuận khổng lồ sẽ biến một lượng lớn đất cày ruộng thành bãi cỏ.
Điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến căn nguyên của quốc gia, triều đình nhất định sẽ lựa chọn việc cưỡng bức chèn ép kinh tế thị trường, chấm dứt phong trào khoanh đất này, vậy thì có khả năng sẽ dẫn đến việc toàn bộ nền kinh tế mà Lý Kỳ tạo dựng bị sụp đổ hoàn toàn, đương nhiên, nếu phía thương nhân có thể giành thắng lợi trong phong trào này thì tình hình sẽ hoàn toàn không dự liệu nổi.
Tuyệt đối không được xem thường thứ lông cừu này, nếu như xử lý không hoàn thiện, có thể sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.
Chu Thanh thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm lo âu, liền khẽ gọi mấy câu.
Lý Kỳ ngẩn người, bỗng cất tiếng hỏi: - Còn có ai biết đến chiếc áo lông cừu này không?
Chu Thanh nghe thấy, nhất thời luống cuống, run rẩy nói: - Xu---Xu Mật Sứ, ta---ta phải chăng đã gây ra đại họa rồi.
- Không nghiêm trọng đến vậy. Lý Kỳ không muốn giải thích quá nhiều, lại hỏi: - Ngươi mau nói cho ta biết, còn có ai biết đến chiếc áo lông cừu này không?
Chu Thanh đổ mồ hôi đầy mặt đáp: - Có người nhà ta, còn có mấy người thợ dệt thủ công.
Lý Kỳ nhíu mày nói: - Chỉ có mấy người thợ dệt thủ công biết ư?
Chu Thanh nói:
- Đúng vậy, hiện giờ kỹ thuật này là miếng cơm của chúng ta, đám thương nhân chúng ta đều học theo Xu Mật Sứ, bảo mật kĩ thuật, ngăn không để lộ ra ngoài, bởi chiếc áo lông cừu này vẫn trong vòng nghiên cứu, cho nên ta chỉ tìm lấy mấy người thợ thủ công đáng tin tới lén lút nghiên cứu, hiện giờ không có quá nhiều người hay biết.
- Nếu như vậy thì còn được.
Lý Kỳ khẽ thở ra một hơi, trông thấy Chu Thanh hốt hoảng nhìn mình, ha hả nói: - Xin viên ngoại yên tâm, chuyện này không có liên can gì quá lớn đến ông, sẽ không ảnh hưởng gì tới ông cả, nhưng mà, ông nhất định phải ghi nhớ lấy, lúc này tuyệt đối không được làm lộ tin này ra ngoài, bằng không sẽ dẫn tới phiền toái lớn, ông phải căn dặn mấy người thợ cho cẩn thận, ngàn vạn lần không được để lọt tin tức, ông mau mau đưa toàn bộ số áo lông cừu còn lại cho ta.