Đương nhiên không phải, Lý Kỳ ngày ngày gọi tiền cũng đâu thấy tiền từ trên trời rơi xuống đâu.
Nếu quả thật có thần minh, vậy thì thần minh này chính là Triệu Giai.
Người đến không phải người khác, mà chính là Viện trưởng hai viện, Lý Cương và Mao Thư.
Lần này hay rồi, đại thần trung tâm trong triều trên cơ bản đều đến đủ rồi.
- Các vị?
Lý Cương hơi thở hổn hển, đi đến trước mặt bọn Lý Kỳ, hơi kinh ngạc nhìn bọn họ, còn Lý Kỳ, Tần Cối đồng thời giơ vũ khí trong tay lên.
Lý Cương, Mao Thư hiểu rồi, cũng nhấc vũ khí trong tay mình lên.
Gió xuân thổi qua, lệ nóng tuôn rơi.
Lý Kỳ thật lòng cảm động, chí ít Triệu Giai không gọi một mình hắn đến, còn có nhiều đồng bọn đi cùng với hắn, ta không phải chiến đấu một mình nha.
- Xin hỏi Xu Mật Sứ
Lý Cương vừa mới mở lời, Lý Kỳ liền nói: - Xem ra các vị cũng không biết gì.
Ngụ ý chính là chúng ta cũng không rõ ràng.
Bốn người lại đồng thời cúi đầu thở dài.
Tuy rằng bọn họ đều không nhận được tin tức chính xác, nhưng ai cũng biết, lần này đều là hậu di chứng mà cải cách khoa thi mang đến, nhưng điểm này, mọi người đều có trách nhiệm, do vậy ai ai cũng đoán được rồi giả hồ đồ.
Mã Kiều bên cạnh nhìn dáng vẻ bốn người cúi đầu thở dài, suýt chút không nhịn được mà bật cười.
- Nhị vị Viện trưởng, các vị biết xây nhà sao?
Vẻ mặt Tần Cối mong chờ hỏi.
Hai người Lý, Mao đồng thời lắc đầu.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Không phải chứ. Mao Viện trưởng, nếu ta nhớ không lầm thì ông đến từ Đàm Châu, dân chúng ở địa phương nghèo kia không phải là trên trời dưới đất không gì không thể sao, việc nhỏ như xây nhà hẳn là không phải nói chơi đâu.
Mao Thư toát mồ hôi nói: - Câu này của Xu Mật Sứ cũng không sai, chỉ là hạ quan không phải nhân sĩ Đàm Châu, chỉ là bị điều đến đó, hơn nữa hạ quan đọc sách nửa đời người, thật sự chưa xây nhà ở.
Lý Kỳ thở dài: - Vô dụng nhất là thư sinh mà!
Nói vậy là ý gì? Lý Cương sặc nói: - Vậy Xu Mật Sứ biết ư.
Lý Kỳ tức giận nói: - Hừ, thư sinh vô dụng, đầu bếp còn không bằng cả thư sinh, các vị đều không biết, còn có thể trông cậy vào ta sao.
Tần Cối mờ mịt nói: - Vậy phải làm sao đây?
Lý Kỳ đột nhiên liếc nhìn Tần Cối, ha ha nói: - Ngươi thân là Thiếu tể, chúng ta dĩ nhiên coi ngươi là Thiên Lôi sai đâu đánh đó rồi.
Lý Cương, Mao Thư đồng loạt gật đầu.
Tần Cối luống cuống, lần này không được nha, lỡ như không làm được, Hoàng thượng hỏi tội, Lý Kỳ khẳng định sẽ bán y đi ngay, kẻ gánh tội là mang đầu ra đó, liền nói: - Nào dám, nào dám, Tần mỗ có tài đức gì có thể ngồi lên vị trí này. Xu Mật Sứ thân là Yến Vân Vương, chúng ta phải coi Yến Vân Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó mới đúng.
Lý Cương, Mao Thư lại đồng loạt gật đầu, dù sao thì ba người đứng đầu trong triều, ở đây đã có hai rồi, làm sao cũng không đến lượt bọn họ đâu.
Nói đùa gì hả, lão tử ném vô số nồi, nhưng tuyệt đối sẽ không làm người vác nồi đâu. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không ổn, không ổn, ngươi cũng biết ta là Yến Vân Vương, ở đây là Đông Kinh, chứ không phải là địa giới của ta, sao có thể do ta cầm đầu chứ, thật không có lý mà.
Tuy bốn người đều thông minh tuyệt đỉnh, nhưng thật sự đã bị việc xây nhà này làm khó rồi, ai ai cũng cúi đầu ủ rũ, cảm giác thất bại vang lên trong lòng.
Mã Kiều nhìn thấy có chút nhàm chán, có lòng tốt nhắc nhở: - Xu Mật Sứ, nếu các ngài còn không khởi công thì mặt trời sẽ xuống núi đó.
Lý Kỳ lúc này mới chú ý đến Mã Kiều, chờ mong nói: - Mã Kiều, ngươi biết xây không?
Ba người còn lại vừa nghe thì lần lượt quay đầu lại, hai mắt mở to, vẻ mặt mong đợi nhìn Mã Kiều. Bọn họ không giống Lý Kỳ, Triệu Giai dặn bọn họ không được dẫn người hỗ trợ, bọn họ thật sự không dám, toàn bộ hạ nhân đều đang trông chừng dưới núi.
Mã Kiều lắc đầu nói: - Xây nhà thì không biết, phá nhà thì có thể giúp một chút.
- Không biết thì ngươi đừng dông dài.
Vẻ mặt Lý Kỳ lập tức thất vọng, lại liếc nhìn ba người còn lại, đột nhiên nói:
- Không đúng nha, hình như vẫn còn thiếu một người.
Tần Cối cũng phản ứng lại, nói: - Lẽ nào Xu Mật Sứ nói đến Tam Ti Sứ?
- Đương nhiên nha.
Lý Kỳ phẫn nộ nói: - Chuyện tốt thế này sao có thể thiếu người quản tiền chứ, không công bằng, thật không công bằng.
- Hả? Kia không phải là Tam Ti Sứ sao?
- Thật hay giả?
Lý Kỳ kinh hãi, vội quay đầu lại, chỉ thấy một đám người nhỏ đang đi lên núi, người dẫn đầu chính là nhị lang Trịnh gia, thật sự nha. Ừ, cuối cùng người cũng đông đủ rồi, như vậy trong lòng ta cũng khá hơn một chút rồi, cười ha ha nói: - Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa, vẫn là Tam Ti Sứ người ta thông minh, dẫn theo nhiều người đến giúp.
Chỉ thấy phía sau Trịnh Dật dẫn theo hơn hai ba mươi người, người khiêng, người nâng, trong đó toàn bộ đều là cọc gỗ, công cụ để xây nhà ở.
Ba người còn lại cũng thở phào, cuối cùng không cần chính mình động thủ.
Chốc lát sau, Trịnh Dật liền dẫn theo một đám lao dịch đến trước mặt đám người Lý Kỳ. Lý Kỳ lập tức nói ngay: - Tam Ti Sứ, ngươi cũng thật không có khái niệm thời gian mà, chúng ta đã đến đây một lúc rồi.
Trịnh Dật liên tục chắp tay nói: - Xin lỗi, xin lỗi, tại hạ phải mang theo quá nhiều đồ, do vậy mới đến trễ, mong các vị thông cảm nhiều.
Lý Kỳ nhìn ra phía sau, vui vẻ, nói: - Ta nói này Tam Ti Sứ, Hoàng thượng thật sự là đặc biệt thích ngươi nha, ban cho ngươi nhiều đồ như vậy, còn có không ít trợ thủ, như vậy xem ra, hôm nay phải để ngươi làm chủ rồi.
Trịnh Dật cười khổ một tiếng, nói: - Xu Mật Sứ hiểu lầm rồi. Nói rồi y vung tay lên, nói với những lao dịch kia:
- Các ngươi đều quay về đi.
Bốn người Lý Kỳ nghe được thì cả kinh, bọn họ quay về rồi thì ai xây nhà hả! Tần Cối thật sự là gấp gáp nha, liền vội vàng giơ tay lên nói: - Đợi đã. Lại nói với Trịnh Dật: - Tam Ti Sứ, ngài đang làm cái gì vậy?
Trịnh Dật giải thích: - Bọn họ chỉ là mang vật liệu đến đây, Hoàng thượng hẳn cũng nói với các vị, không cho phép bất cứ ai giúp đỡ phải không?
Lý Kỳ thấp giọng nói: - Ở đây chúng ta là lớn nhất, chúng ta làm thế nào thì trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, không nói thì ai mà biết hả.
Tần Cối gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người Lý Cương, Mao Thư nhìn chung quanh, bọn họ thân là Viện tưởng Lập Pháp Viện, Tư Pháp Viện, đương nhiên không tiện lộ liễu cãi lại hoàng mệnh, nhưng bọn họ đã đánh mắt nói với Trịnh Dật, chúng ta đồng ý, dù sao thì chúng ta thật sự không biết xây nhà nha.
Trịnh Dật khoát tay nói: - Như vậy không được.
- Vì sao không được?
Trịnh Dật nói: - Nếu là vậy thì các vị không cần bị trách phạt, mà là ta phạm vào tội khi quân.
Câu này nghe ra có chút đáng sợ.
Bốn người Lý Kỳ ngơ ngác nhìn nhau, Lý Cương hiếu kỳ nói: - Tam Ti Sứ nói vậy là sao?
Trịnh Dật lấy từ trong tay áo ra hai món đồ, bút lông và quyển sổ, mỗi tay một thứ, giơ cao lên, nói: - Thật ra đây mới là thứ Hoàng thượng ban cho ta.
- Xây nhà cũng cần hai thứ này? Lý Kỳ kinh ngạc nói.
Trịnh Dật nói: - Tại hạ đến đây không phải xây nhà.
- Vậy ngươi đến làm gì?
- Giám sát các vị xây nhà ở.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh một cách thần kỳ!
Hóa ra người tới không phải là bạn bè, mà là kẻ địch nha!
Tiểu tử Triệu Giai, lần này ngươi làm không khỏi quá tuyệt tình rồi. Lý Kỳ lạnh lùng nhìn Trịnh Dật, ba người còn lại cũng đều mang theo địch ý mà nhìn Trịnh Dật, trong lòng suy nghĩ, có phải Trịnh Dật và Triệu Giai cấu kết làm chuyện xấu cố ý chỉnh bọn họ không.
Vẻ mặt Trịnh Dật khó xử nói: - Các vị đừng nhìn ta như vậy chứ, việc này không liên quan đến ta, tối qua ta cũng mới nhận được thánh chỉ thôi, hơn nữa Hoàng thượng còn nói, nếu các vị lừa dối, thì sẽ trị ta tội không làm tròn bổn phận.
Lý Kỳ nói: - Trịnh nhị, có nghĩa khí không thì phải xem lần này ngươi làm sao.
Tần Cối cũng nói: - Ở đây chỉ có mấy người chúng ta, nếu việc này chúng ta không nói thì cũng không ai biết cả.
Các ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm, lỡ như Hoàng thượng biết thì kẻ gặp họa là ta nha! Ánh mắt Trịnh Dật quét quanh trái phải trên dưới, giống như nói có trời biết Hoàng thượng có phái người đến âm thầm giám thị không, lập tức nói: - Nếu đổi lại nhị vị là ta, nhị vị có đáp ứng không?
- Đương nhiên.
Lý Kỳ, Tần Cối đồng thanh hô lên.
Đây chính là ăn ý nha!
Quả nhiên là cá mè một lức, đủ vô sỉ mà. Trịnh Dật lắc đầu nói:
- Hoàng mệnh không thể trái được, kính xin các vị thông cảm cho, có điều xin các vị yên tâm, tại hạ sẽ không thúc giục, chỉ cần các vị đừng lừa dối là được.
Nói tới đây thì mặt Lý Kỳ, Tần Cối xám như tro tàn.
Lý Kỳ không cam lòng nói: - Tên Vô Xá đạo trưởng đó thật sự là ân sư của Hoàng thượng sao, vì sao ta chưa từng nghe qua?
Trịnh Dật cười nói: - Là Vô Cực đạo trưởng, trong thời gian Triết Tông Thánh thượng và Thái Thượng hoàng tại vị, vị Vô Cực đạo trưởng này từng nắm giữ các pháp sự lớn nhỏ trong cung, nghe nói đích thực từng làm lão sư cho Hoàng thượng hơn một hai năm, cụ thể thì tại hạ cũng không rõ lắm.
Lý Kỳ trợn mắt nhìn thẳng nói: - Một hai năm mà thôi, có cần thế không.
Trịnh Dật nói: - Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha.
Suốt cái rắm, y rõ ràng là muốn chỉnh chúng ta mà! Lý Kỳ giận đến muốn đánh.
Mao Thư là một người mới đến, trong lòng vẫn khá mờ mịt, thế là nói: - Xu Mật Sứ, các vị, thánh chỉ đã ban, chúng ta vẫn nên làm thôi.
Trịnh Dật vội vàng gật đầu nói: - Mao Viện trưởng nói rất đúng.
- Ngươi đương nhiên là nói vậy rồi, đâu cần ngươi làm chứ.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Mã Kiều, tìm một chỗ cho Tam Ti Sứ ngồi xuống, đừng để mệt nhọc quá, lỡ như lăn từ đây xuống thì không tốt lắm đâu.
Trịnh Dật cười khổ, nói: - Không cần, không cần, ta đứng đây là được rồi.
Tần Cối thở dài, lười nói nhảm, lập tức đi đến chỗ vật liệu, hai người Mao Thư, Lý Cương cũng đi qua đó.
Đây chính là không làm cũng phải làm nha!
Ba người xắn ống tay áo chuẩn bị khởi công, nhưng Tần Cối đột nhiên nhìn thấy Lý Kỳ vẫn giống như không có việc gì, nói: - Xu Mật Sứ, ngài
Lý Kỳ cười nói: - Xây nhà thì ta không biết, nhưng ta biết cái gì gọi là hiệu suất. Điểm đầu tiên chính là phân công rõ ràng. Điểm này Hoàng thượng đã sắp xếp cho chúng ta rồi, Hoàng thượng ban cho ta cây búa, ý đã rất rõ ràng, nhưng các vị bổ ra, không cưa, không bào xong thì ta không có gì để làm nha, ta cũng không thể cãi lại hoàng mệnh được, ba vị nói có đúng hay không.
Trong lòng lại nghĩ, có thể kéo được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Hoàng thượng không thể thật sự bảo chúng ta xây xong cả một căn nhà được, hẳn là có nguyên nhân, nói không chừng lát nữa có chuyển cơ.
Trong lòng Tần Cối hiểu, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo y cầm cây búa chứ, khẽ gật đầu, liền cùng với Mao Thư, Lý Cương làm việc.
Trịnh Dật làm sao không biết bảng cửu chương trong lòng Lý Kỳ chứ, âm thầm đi đến bên cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Xu Mật Sứ, ta khuyên ngài vẫn là đừng ôm hi vọng thì hơn.
Lý Kỳ hơi sợ nói: - Có ý gì?
Trịnh Dật nói: - Lần này Hoàng thượng làm thật đó. Nếu các vị không xây xong căn nhà này thì không cho phép xuống núi.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ta nhát gan, ngươi đừng có dọa ta.
Trịnh Dật nói: - Ta lừa ngươi làm cái gì.
Đúng vậy, y là quân tử, quân tử sẽ không gạt người. Vẻ mặt Lý Kỳ buồn bực, chẳng biết từ lúc nào, Mã Kiều đột nhiên xuất hiện phía sau Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Xu Mật Sứ, nếu là vậy, thì hỏng bét rồi.
Trong lòng Lý Kỳ lại cả kinh, nói: - Nói vậy là sao?
Mã Kiều nói:
- Ngài nghĩ mà xem, vừa mới bắt đầu ngài đích thực không cần làm gì cả, nhưng đợi sau khi bọn họ làm xong
Nói đến đây, y không nói tiếp nữa, chỉ thấy đồng tử Lý Kỳ chợt phóng đại lên, mồ hôi đầy mặt, nuốt nước bọt, mới run rẩy nói: - Bọn họbọn họ làm xong, vậyvậy những thứ còn lại là một mình ta làm cả. OMG!